Cuộc tranh đấu càng ngày càng tới gần hành lang gấp khúc, gần sương phòng.
Phó Bảo Nguyệt nhìn xung quanh trừu rút một ngụm khí lạnh, trên mặt huyết sắc biến mất.
“Tiểu thư, người, người…… Chúng ta sao, làm sao bây giờ?” Xảo Ti ở tướng phủ nhiều năm, chưa từng gặp qua tình huống như vậy, nàng sợ tới mức toàn thân phát run, đầu lưỡi cũng không linh hoạt.
Không sợ, không sợ…… Phó Bảo Nguyệt không ngừng mặc niệm trong lòng. Cho dù tay chân như nhũn ra, nàng vẫn là gặp nguy không loạn , lạnh lùng đứng lên .“Ngươi đi cửa sau ra ngoài, báo với quản gia hoặc hộ viện, gọi bọn họ đến xem, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.”
“Vậy còn tiểu thư……”
“Ta sẽ trốn. Ngươi đi nhanh về nhanh, cẩn thận một chút.” Phó Bảo Nguyệt nói.
Hắc y đại hán lấy đỡ làm đầu, vì thế rơi vào thế hạ phong, dưới tình thế cấp bách,đành ra chiêu càng ngày càng hung ác, chỉ thấy hắn một chưởng đảo qua mặt vị công tử kia, thiếu chút nữa biến thành một cái tát nóng bỏng.
Thi vệ của vị công tử này liền xông lên ngăn trở, một mặt lớn tiếng trách cứ,“Lớn mật! Ngươi là mắt bị mù, không muốn sống nữa sao? Có biết người trước mắt là ai không? Dám động thủ? Chủ tử của ngươi thật khá, dưỡng ra nô tài chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!”
Vị công tử tránh thoát thế công sắc bén, lảo đảo vài bước, vi suyễn, một mặt cười lạnh nói:“Hắn đương nhiên biết ta là ai. Ngươi còn nhìn không ra? Hộ viện tầm thường nào dám kiêu ngạo như vậy? Hắn rõ ràng là người của lão lục! Thật nực cười, đường đường là một thị vệ hoàng cung,lại bị phái tới trông cửa!”
Lời vừa nói ra, mặc kệ trong phòng hay ngoài phòng, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy vị công tử kia một lần nữa đứng vững, kéo vạt áo hỗn độn, phiền chán tiếp tục nói:“Bảo ngươi tránh ra thì tránh đi! Hôm nay cho dù chủ tử ngươi ở trong này, cũng không ngăn được ta!”
“Nhưng là, thất gia……” Hắc y đại hán đang đứng giữa một đống tuyết, trên trán cư nhiên đổ mồ hôi.“Không phải tiểu nhân cố ý kháng mệnh, chính là, chủ tử có dặn dò……”
“Thất gia?!” Trong phòng, Xảo Ti đột ngột dừng lại cước bộ, cùng Phó Bảo Nguyệt đang muốn trốn đến nội thất, nhịn không được thở nhẹ ra tiếng, kinh ngạc nhìn nhau.
Cho nên, người đến là Thất hoàng tử, cũng chính là đệ đệ của Nhạn Vũ Giai?
Hắn tới làm cái gì?
“Ta chỉ là nhìn một cái, cũng sẽ không muốn nàng bồi ta uống rượu, mua vui.” Nhạn Vũ Tuyền ngạo nghễ nói,“Không cho ta đi vào cũng tốt. Đi, gọi nữ nhân kia đi ra cho ta, ta thực muốn nhìn, là nữ tử mê hoặc lộng lẫy như thế nào, có thể mê hoặc lục ca ta? Rốt cuộc là trân bảo hiếm quý như thế nào, muốn giấu mặt như vậy? Lục ca ta rốt cuộc là coi trọng nàng điểm nào nhất?”
Một tiếng nói bình thản lạnh nhạt lại lãnh liệt như băng đột nhiên tiến vào….
“Đệ có thể tới hỏi ta.”
Nháy mắt, Nhạn Vũ Tuyền cứng lại.
Bất quá hắn phản ứng cũng rất nhanh, xoay người, nháy mắt thần sắc ngạo mạn toàn bộ biến mất, chuyển biến thành ôn thuần hiền lành, vẻ mặt còn mang điểm lo lắng.
“Lục ca? Sao huynh lại tới đây?” Hắn ngữ khí mang quan tâm bước về phía người đang đi cùng Thanh Hà – Nhạn Vũ Giai.
“Lời này ta nên hỏi đệ. Hoàng đệ vì sao ở trong này?” Nhạn Vũ Giai trên mặt anh tuấn nhìn không ra biểu tình gì.
Hắn thản nhiên hỏi lại.
“Ta không có gì, tùy tiện đi ra đi một chút. Năm mới, đến bái phỏng Vu Thừa tướng cũng là việc đệ tử nên làm.” Nhạn Vũ Tuyền cười đáp.“Hảo một thời gian không có tới, có điểm nhớ không rõ phương hướng, kết quả để Bạch Lỗi dẫn đường, lại dẫn đến đây. Hắn thật vô dụng!”
Thị vệ Bạch Lỗi nhất thời thành cừu non thế tội. Vừa mới vô cùng hung ác, giờ phút này ngoan như con cừu nhỏ, cúi đầu đứng ở một bên, thở mạnh cũng không dám.
Lời nói dối không có bị vạch trần. Nhạn Vũ Giai chỉ nhíu mày, cái gì cũng không hỏi nhiều.
“Chỗ của người ta, nên ít xông loạn. Nếu tự dưng