Năm mới, từng nhà gặp nhau, mỗi người mặc vào trang phục chỉnh tề bóng đẹp nhất xuất môn, chúc tết chúc tết, chơi xuân chơi xuân,cả kinh thành là một mảnh náo nhiệt không khí vui mừng.
Phủ Thừa tướng sửa sang lại rực rỡ hẳn lên, cây thủy tiên bên trong cùng hoa mai bên ngoài sân nhà đua nhau nở nghênh đón thân hữu nối liền không dứt, người đến người đi không ngừng lại, có thể nói là ngựa xe như nước.
Đối với khu nhà chính náo nhiệt, tây viện vẫn là im lặng đến dị thường.
Phảng phất như bị mọi người quên lãng, góc này của Thừa tướng phủ,một chút cũng không có dính dáng đến không khí vui mừng kia.
Không có gì mới, không có chậu hoa tiên diễm ướt át, ngay cả chính Phó Bảo Nguyệt đều không có xiêm y hoặc trang sức hoa lệ , nàng vẫn là bộ dáng bình thường, nhiều nhất chính là thay đổi bộ y phục màu đỏ xem như ứng với cảnh mà thôi.
Đã nhiều năm nay nàng lười biếng nằm trên giường,mất hết hứng thú lật xem thêu phổ. Này bản vẽ uyên ương hí thủy, hoa khai phú quý, nàng không còn yêu thích.
Được rồi, đổi một quyển miêu hoa hồng thiếp, nhìn trái nhìn phải, cũng đều không thấy cái gì hứng thú.
Nhìn nhìn, mí mắt càng ngày càng nặng, đều nhanh nhắm lại.
Ban ngày ban mặt ngủ gà ngủ gật là không ổn, nhưng nàng cũng không có biện pháp, ai làm cho nàng mấy ngày nay ngủ không tốt, ban đêm luôn bừng tỉnh đâu?
Hết lần này đến lần khác, cũng không phải chỉ do tình nhân ‘thăm hỏi’ mà nàng không được ngủ, mà còn bởi vì một cơn ác mộng!
Cảnh trong mơ đều có chung một điểm.
Ở trong mộng, nàng trở về là tiểu cô nương nhiều năm trước, trở lại nhà cao cửa rộng ở Giang Nam. Một thân xiêm y gọn gàng, trong tay cầm quả đào tươi ngon, chỉ một cái nhún chân nhảy lên đã xuyên qua cả hành lang, đến thư phòng cha chơi đùa.
Phó Thịnh có tiếng là yêu thương hòn ngọc quý trên tay, để cho Phó Bảo Nguyệt ở thư phòng tự do ra vào, còn tự mình dạy nàng học chữ, miêu hồng, mang nàng ngắm cảnh thi họa sách cổ vô giá, hai người thường thường ở thư phòng thân mật.
Cho đến một ngày,lúc ấy là quá trưa, vẫn yên bình vui vẻ như bỉnh thường, Phó Bảo Nguyệt thân ảnh còn nhỏ đi trên hành lang , mái tóc tưng tưng, đột nhiên, đằng sau có người ôm lấy nàng!
Một bàn tay còn từ sau vươn lên dùng sức bịt chặt miệng của nàng; Phó Bảo Nguyệt ngay cả kêu đều kêu không ra tiếng đã bị tha đi,người đó mang nàng về căn phòng nhỏ nhũ mẫu ở.
Quả đào rơi xuống đất lăn công cốc.
“Tiểu thư, người trăm ngàn, trăm ngàn lần đừng mở miệng!” Nguyên lai từ sau ôm nàng là nhũ mẫu.
Chỉ nghe thấy nhũ mẫu tiếng nói run run, không chỉ có vậy, toàn thân đều phát run, ôm chặt Phó Bảo Nguyệt, hai người nhanh chóng lui vào góc âm u ở đằng sau phòng nhỏ.
Phó Bảo Nguyệt bị dọa đến không dám thở mạnh, nước mắt kinh hoảng từ đôi mắt to tuôn ra. Nàng hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết nhũ mẫu luôn luôn hòa ái hiền lành vì sao đột nhiên trở nên thanh sắc câu lệ.
Sau một lát, toàn bộ ác quỷ từ địa ngục xuất hiện tràn vào như thủy triều, tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn, tiếng người hò hét…… Tràn ngập đại trạch Phó gia.
Cửa bị hung hăng phá hư, giá sách yếu ớt, kệ trang trí,bình hoa sứ cao cỡ nửa người cũng bị đạp đổ, tiếng rơi vỡ khiến thân hình nho nhỏ của Phó Bảo Nguyệt không ngừng run lên.
“Đừng lên tiếng , đừng…” Nhũ mẫu lặp đi lặp lại bên tai nàng.
Từ khoảnh khắc đó thanh âm của nàng biến mất.
Không dám khóc , không dám hỏi,chỉ mở to đôi mắt nhìn nhà bị tịch thu, phụ thân bị bắt không trở lại , mẫu thân gào khóc hàng đêm cuối cùng tự vẫn.
Hết thảy phát sinh xẹt qua trước mắt, dù mở to mắt cũng cơ hồ thấy không rõ.
Duy nhất rõ ràng là đám quan binh hung ác ương ngạnh kia trên người mang toàn đồ trang sức đắt tiền đến chói mắt làm cho người ta liếc mắt một cái có thể nhận ra, bọn họ là từ trong cung đi ra, bọn thị vệ ngạo thị thiên hạ.
Phụ thân thích uống rượu, yêu tiếng cười luôn huyên náo, đến tột cùng như thế nào gặp phải chuyện đại phiền toái như vậy, lại như thế nào bị nặng tay xét nhà, Phó Bảo Nguyệt đêm khuya phải trốn chạy, lưu lạc khắp nơi. Lênh đênh nghiêng ngửa bao năm tháng.
Bất quá ngay từ đầu Phó Thịnh chính là người nghĩa khí, giúp đỡ bằng hữu, cá tính dũng cảm cũng không có truy cứu liền giúp đỡ. Cuối cùng, hảo tâm lại bị lợi dụng, ngay cả sinh mệnh cùng người nhà, tài sản đều mất trắng.
Phó Bảo Nguyệt từng cắn răng nuốt nước mắt, cắn miệng đến máu tươi chảy xuống mà không biết. Không nghĩ tới, nhiều năm sau vẫn là dây dưa cùng một nam tử đến từ trong cung.
Tình hình thực tế nóng bỏng bài sơn đảo hải(dời núi lấp biển), Nhạn Vũ Giai căn bản không cho nàng thời gian thở dốc, càng không nói đến tự hỏi. Nàng đem cả người giao cho hắn lại một chút cũng không nghĩ tới kết cục.
Bọn họ có thể có cái kết cục gì?
Cho dù Nhạn Vũ Giai nói muốn dẫn nàng tiến cung, chỉ tạm thời không nói có thể hay không,mà chính nàng không hề nguyện ý.
Muốn như thế nào để nàng đi vào hoàng cung tràn ngập ác quỷ đã từng mang đi phụ thân nàng, bức tử mẫu thân nàng, chỉ cần có cơ hội sẽ xuất hiện, hận không thể đem nàng cũng tha về địa ngục.
Xem đi, bọn họ giương nanh múa vuốt, bộ mặt dữ tợn, đao kiếm trên người ngân quang lạnh lùng đánh xuống nàng.
“Hách!” Phó Bảo Nguyệt bừng tỉnh, một thân mồ hôi lạnh.
“Tiểu thư, tiểu thư?”
Tiếng nói lo lắng vang lên. Lập tức, Xảo Ti xuất hiện cạnh nàng.
Thấy Phó Bảo Nguyệt chợt tỉnh ác mộng mặt trắng bệch, sắc mặt Xảo Ti nguyên bản đã muốn cổ quái càng hiển lộ thêm sầu lo.
“Ta không sao.” Nàng từ tư thế nửa nằm nửa ngồi miễn cưỡng ngồi dậy. Nguyên lai là ban ngày còn gặp ác mộng, lúc này tứ chi mềm nhũn, cơ hồ chỉ muốn nằm tiếp.
Vốn là Xảo Ti nên khuyên nàng quay lại nằm nghỉ, bất quá giờ phút này, sắc mặt Xảo Ti do dự chần chờ, hơn nửa ngày mới phun ra một câu:“Tiểu