Nhạn Vũ Giai chính là lạnh lùng cười.
“Ta từ khi sinh ra đến này, đều không hứng thú với ngôi vị hoàng đế. Các ngươi muốn ta nói một câu, được! Nếu là không tin, vậy đến trước mặt phụ hoàng, mọi người giấy trắng mực đen, tuyệt không đổi ý!”
Đại hoàng tử khuôn mặt kiên cường, biểu tình thâm trầm khó lường. Mà Nhạn Vũ Tuyền mất bình tĩnh thiếu kiên nhẫn, nhíu mày lắc đầu, mãnh liệt phản đối.
“Không được không được, việc này nháo đến trước mặt phụ hoàng, là nguy rồi! Phụ hoàng đã rất buồn phiền về chuyện hoàng thúc, lần này nếu nghe nói chúng ta huynh đệ nháo thành như vậy…… Nói không chừng chọc tức thân thể , thật có sai lầm lớn!”
“Ngươi cũng biết lỗi của mình lớn?” Nhạn Vũ Giai con mắt thế này mới nhìn về phía thất đệ, tiếng cắt như gió, ánh mắt sắc bén, như là hai thanh đao lợi hại, đâm thẳng hướng Nhạn Vũ Tuyền.“Ta hẳn là đang ở trên đường đi về phía nam, cứu giúp mất mùa, sửa kênh đào, bình phỉ loạn, chứ không phải là đang đi trên đường , Lục Hải đuổi theo kéo ta về, ở trong này thấy các ngươi khi dễ nữ nhân của ta, có lẽ sẽ không đắc tội! Tránh ra! Ta không rảnh theo các ngươi nhiều lời!”
Lục Hải – thân tín được hắn an bài ở bên người Phó Bảo Nguyệt, thay đổi mấy con tuấn mã, trên đường chạy như điên, hổn hển đuổi theo báo tin cho hắn, Nhạn Vũ Giai cả kinh cơ hồ mất đi nửa cái mạng.
Có lẽ hắn là người tính cách đặc biệt đáng sợ, cũng khả năng bởi vì sợ ngây người, hai vị hoàng tử trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhạn Vũ Giai nổi giận đột nhiên đứng dậy, mặc kệ trên người còn dính máu, quần áo bị rách, hắn bước đến góc tường, cúi thắt lưng, thật cẩn thận ôm lấy Phó Bảo Nguyệt mềm nhũn như sợi bông.
“Không có việc gì, không có việc gì” Hắn thấp giọng dỗ, đem nàng ôm vào ngực, đứng thẳng dậy.
Phó Bảo Nguyệt dựa vào trong ngực hắn, ngay cả khí lực nâng cánh tay lên đều không có.
“Bảo nhi, chúng ta về nhà.”
“Không có nhà……” Thần chí của nàng đã muốn tan rã trong sương mù, chỉ mơ hồ không rõ đáp ba chữ.
“Đương nhiên là có, ta mang nàng đi.” Nhạn Vũ Giai đã muốn vứt hết huynh đệ ra sau đầu, hắn thấp giọng an ủi thiên hạ trong lòng, một mặt hướng cửa lao đi.
“Lục ca!” Nhạn Vũ Tuyền nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt bọn họ, tính ngăn trở.
“Để cho hắn đi thôi, không có việc gì.” Đại hoàng tử cũng đứng dậy, vỗ vỗ quần áo, một cỗ khí phách hồn nhiên thiên thành