Đêm khuya.
Ngọn đèn chiếu sáng căn phòng hoa lệ, tất cả đồ dùng đều làm từ loại gỗ xa xỉ. Quế cung bách tẩm(Ý nói phòng ngủ đẹp), điêu lương họa luyện (Tranh gì gì đấy), giàu sang phú quý, khí thế bức người.
Nơi đây đúng là tẩm cung của lục hoàng tử Nhạn Vũ Giai, khí phách đương nhiên không thể bình thường.
Bên ngoài cánh cửa gỗ có hoa văn chạm trổ, thị vệ đứng thành hàng dài ở hành lang, tổng quản, còn có tỳ nữ chờ mệnh lệnh,hạ nhân tuy nhiều, lại yên tĩnh ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, phép tắc nghiêm cẩn.
Trong phòng là cái giường lớn chắc chắn, vỏ chăn , vỏ gối, thậm chí màn trướng, đều thêu những con rồng kích cỡ to nhỏ khác nhau. Hoa văn rồng cực phức tạp, đường may tinh tế, bức nào cũng là bảo bối vô giá.
Mà trong tấm chăn, một ít tóc đen rối tung, chủ nhân của mái tóc vẫn nhắm chặt mắt, khuôn mặt tái nhợt nho nhỏ không có chút máu, đang mệt mỏi ngủ say.
Trước giường là một bóng người đang lẳng lặng đứng.
Nhạn Vũ Giai đã đứng suốt một canh giờ, tuy rằng quần áo đã thay,vết thương trên người cũng đã bôi thuốc băng bó, nhưng khuôn mặt tuấn tú mang thật sâu mỏi mệt, làm cho người ta nhìn rất lo lắng.
“Lục gia, trước nghỉ ngơi một chút đi.” Hạ nhân duy nhất có thể tự do ra vào tẩm phòng,Vu nhũ mẫu cũng là người nhìn Nhạn Vũ Giai lớn lên từ nhỏ, nhịn không được thấp giọng khuyên nhủ:“Tiểu thư tạm thời chưa tỉnh, Lục gia, đến ăn một chút gì, ngồi nghỉ một chút, được không?”
Nhạn Vũ Giai lắc đầu, ánh mắt thủy chung đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
“Nàng gặp ác mộng thực không ổn, vạn nhất bừng tỉnh, làm sao bây giờ? Ta ở chỗ này nhìn nàng.”
“Vậy nô tỳ đem ghế đến cho Lục gia ngồi, được không?” Vu nhũ mẫu tiếp tục tận tình khuyên bảo, “ Nếu tiểu thư tỉnh, thấy bộ dáng Lục gia này mệt mỏi, cũng sẽ khó chịu nha! Lục gia nhẫn tâm để cho tiểu thư khổ sở sao?”
Tin rằng Lục gia cái gì cũng nhẫn tâm, chính là không đành lòng làm cho tiểu thư khó chịu.
Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Nhạn Vũ Giai gật đầu.
Một cái ghế tròn bằng sứ được mang tới, Nhạn Vũ Giai ngồi xuống, không trong chốc lát, lại đứng lên.
Không phải Phó Bảo Nguyệt tỉnh, mà là có người đến.
Nhìn khắp đương triều,người có thể làm cho lục hoàng tử đứng dậy nghênh đón, tuyệt không vượt qua năm người, mà giờ phút này người đến, cũng là nằm trong số đó, đứng lên cung kính nghênh đón.
Người đó là phụ thân hắn , đương kim hoàng thượng.
Nhạn Vũ Giai đứng trang nghiêm cung kính ở trước giường, bất quá, cánh tay dài duỗi ra, đem màn trướng thật dày kéo xuống, che thiên hạ mảnh mai đang ngủ say.
Bảo nhi của hắn, không thể để cho người ta xem, cho dù là đương kim hoàng thượng, cũng không ngoại lệ.
Hoàng Thượng tuổi đã gần sáu mươi, lại vẫn là khôi ngô kì vĩ, khí độ trầm ổn tôn quý. Đường cong kiên cường trên khuôn mặt có nếp nhăn nhợt nhạt, mày rậm cũng đã hoa râm, nhưng một đôi mắt lợi hại khôn khéo, khiến cho người ta thấy, tâm không thể không sinh kính sợ.
“Con không phải là đang trên đường đi nam sao? Như thế nào lại trở về?” Hoàng Thượng đối với đứa con này là thiên sủng, những khi ở chung, không có lễ nghi mà chỉ thuần túy là phụ thân cùng nhi tử đối đàm mà thôi.
Nhạn Vũ Giai thấp đầu, mỉm cười; Cười đến có chút trào phúng, có chút bất đắc dĩ.
“Phụ hoàng hẳn là nghe nói đi? Chuyện buổi chiều, con nghĩ, tuyệt đối có người đi mật báo.”
Nhạn Vũ Giai nhẹ nhàng bâng quơ trả lời,“Huynh đệ có chút hiểu lầm, con cố ý trở về giải quyết một chút.”
“Giải quyết?” Cặp đôi mắt thương lão kia lại vẫn tinh tường như cũ, nhìn chằm chằm nhi tử.
“Giải quyết.” Nhạn Vũ Giai thản nhiên trả lời.“Hoàng huynh tựa hồ không rõ thứ con muốn nhất, coi trọng nhất là cái gì, trở về nói rõ ràng cũng tốt, loại bỏ đi rất nhiều phiền toái.”
Huynh đệ