Cả hai đều cảm thấy đối phương không thể dùng lý lẽ để khuyên răn, Quý Chính Tắc cực kỳ cáu kỉnh, còn Phương Yểu An lại giống như một cục đá cứng đầu, đập thế nào cũng không vỡ được. Hắn kéo Phương Yểu An xuống, Phương Yểu An không phòng bị bị kéo ngã xuống giường. Quý Chính Tắc kìm tay anh lên trước đầu, tay còn lại lần mò vào trong quần áo và véo mạnh eo anh.
Cơ bắp của Phương Yểu An không được săn chắc lắm, công việc của anh nhàn hạ và cũng không hay vận động, tuy gầy nhom nhưng khung xương nhỏ, bắp thịt vẫn mềm mại. Anh rất trắng, ánh nắng chói chang cũng không làm da anh sạm đi, bị nện thì toàn thân sẽ đỏ bừng lên và nước mắt sẽ tuôn xuống như hạt châu.
Quý Chính Tắc chợt nhớ tới ngày xuân mưa dầm liên miên ấy, Phương Yểu An vội vã trở về sau giờ học, trên đường bị mắc mưa. Hắn tinh nghịch đi theo phía sau định dọa cho anh giật mình khi anh vào cửa.
Nhưng vừa vào nhà Phương Yểu An đã bắt đầu cởi quần áo, anh ướt hết cả người, quần áo dính sát vào da khiến anh khó nhịn được dù chỉ một lúc. Anh không biết có người sau lưng mình mà hồn nhiên đưa tay cởi áo trong, không chút ngượng ngùng lộ toàn bộ thân trên trước mắt Quý Chính Tắc.
Anh gầy đến mức như thể không giữ nổi quần áo nữa, lúc cúi người xuống cởi quần, xương bả vai lồi ra trông như một đôi cánh người dị dạng, từng đốt xương cột sống nổi lên liên tiếp như những ngọn núi sát sạt nhau, vòng eo hóp lại vào trong như người bị suy sinh dưỡng. Một người đàn ông gầy gò yếu ớt như vậy lại luôn khiến hắn lúc nào cũng muốn phát điên.
Quý Chính Tắc nghi ngờ rằng toàn bộ thịt trên người anh đều dồn hết xuống mông rồi, bờ mông đầy thịt như vậy dường như khiến khung xương cũng không chống đỡ nổi, nó căng mẩy và trắng nõn mềm mại rung lên theo từng cử động của anh, tất cả rơi hết vào tầm mắt khiến Quý Chính Tắc mãn nhãn. Dục vọng của hắn bùng cháy từ cổ họng khô khốc cho đến dưới háng, côn thịt dựng đứng sưng to như thể muốn phá quần thoát ra.
Lúc Phương Yểu An cởi tất thì đột nhiên cơ thể loạng choạng, phải bước một bước mới có thể đứng vững, lúc bước đi eo và mông thi nhau lắc trái lắc phải khiến gân cốt toàn thân cũng trở nên uyển chuyển quyến rũ. Quý Chính Tắc nghĩ, thì ra câu “Phong tư uyển chuyển, mỹ miều thướt tha” sinh ra là để dành cho Phương Yểu An.
Mưa gió khiến căn phòng rất ngột ngạt, không khí vừa nóng vừa ẩm, hắn dường như có thể nhìn thấy hơi nước bốc lên thành từng hạt trong phòng, không gian nhỏ bé mờ ảo tràn ngập một thứ nhục cảm tươi mát khiến hắn nghẹt thở.
Phương Yểu An trần trụi cơ thể không hề hay biết, ngay cả mắt cá chân cũng trắng nõn nhỏ xinh, anh cúi người vơ lấy quần áo trên sàn rồi bước vào nhà tắm. Trong nháy mắt mở cửa nhà tắm, anh đột ngột bị người phía sau ập tới khiến anh ngã xuống, đầu gối trực tiếp đập vào sàn kêu “cộp” một tiếng, anh bị dọa hết hét to, “Aaa!”
Quý Chính Tắc vừa ập xuống, còn chưa kịp bỏ balo trên lưng ra đã chỉ nghĩ tới phải làm chết cái đồ yêu tinh lẳng lơ này, phải phịch cho anh khóc lóc la hét và thề cả đời này sẽ chỉ cho hắn phịch. Phương Yểu An cảm nhận được sự điên cuồng bùng nổ ấy, anh vùng vẫy cơ thể trần truồng và ảo tưởng có thể thoát khỏi dưới háng của một con thú hùng dũng trưởng thành đang động dục. Đôi mắt Quý Chính Tắc đỏ sẫm phịch anh đến đạt cực khoái hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, Phương Yểu An cũng không chịu được nữa, mặt đầy nước mắt, hai tay chống xuống rồi quỳ lê về phía trước. Quý Chính Tắc bóp chặt vòng eo nhỏ gầy của anh, côn thịt cắm vào bên trong, và không ngừng đóng cọc anh trong khi anh đang bò.
Anh như bị mù mà không nhìn được cái gì, chỉ biết lắc đầu cầu xin, “Tôi không muốn! Khụ khụ… Buông ra! Đừng mà… chết mất, aaaaa!” Anh nôn khan khuỵu xuống đất, khuôn mặt đẫm nước mắt vùi vào trong khuỷu tay, hai quả mông nhô cao như một con chó cái đang bị đụ, lỗ thịt ẩn sâu trong khe mông bị yêu thương đến độ sưng to một vòng, hông Quý Chính Tắc va vào mông anh phát ra tiếng bạch bạch bạch vang vọng mãi không dứt.
Trong trò chơi ái tình này Phương Yểu An chưa bao giờ thắng nổi, sức nặng đè lên nhau của hai người khiến tấm nệm êm ái bị lún xuống, Phương Yểu An đã phải trả giá cho sự phản kháng quyết liệt bò đi vừa rồi của mình. Quý Chính Tắc vỗ hai quả mông của anh khiến nó sưng lên, cặp mông trắng nõn in đầy dấu tay đỏ ửng, vừa xấu hổ lại vừa gợi tình.
Quý Chính Tắc không ngừng thúc khiến hai quả mông trắng của Phương Yểu An rung lên như những đợt sóng. Phương Yểu An đã bắn hai lần rồi, thần kinh cũng đang điên cuồng chao đảo giữa đau đớn và khoái cảm tột đỉnh.
Quý Chính Tắc nắm lấy cổ ép anh ngả đầu ra sau, môi áp vào tai anh, hơi thở gấp gáp nóng hổi phả tới, “Thầy có biết tại sao thầy không thể cương nổi với vợ trước của thầy không? Chính là bởi thầy sinh ra là để em chịch đấy!”
Phương Yểu An vùi mặt vào ga trải giường, khắp nơi trên người đều sũng mồ hôi, cái mông chổng lên y hệt tư thế hôm đó, giống như vừa trải qua một cơn thú tính thô bạo. Côn thịt thô to dữ tợn mãnh liệt chọc thẳng vào cơ thể anh, lỗ thịt đỏ rực được lông mu rậm rạp xung quanh bao bọc đến phát ngứa, nơi kết hợp ướt át rối tung rối mù, tinh dịch màu trắng sữa nhớp dính trên đôi cẳng chân, anh không ngừng rên rỉ ngắt quãng trên ga trải giường, “Ưm… nhẹ… nhẹ chút, sâu quá… nhanh quá…”
Quý Chính Tắc lật người anh lại, đỡ lấy eo rồi nâng toàn bộ hông anh lên, đối mặt với anh điên cuồng đóng cọc, “Cả ngày thầy chỉ nghĩ cách để quyến rũ em đúng không?”
Phương Yểu An vươn tay vẫy lung tung, đôi mắt ngấn lệ, nghẹn ngào phủ nhận, “Không… không có, tôi không…”
“Còn dám mạnh miệng, nếu không phải thầy quyến rũ em thì tại sao em cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện phịch thầy chứ?” Quý Chính Tắc ôm đầu anh, chặn lại nước mắt chảy xuống của anh. Động huyệt sũng nước không ngừng bị thô bạo đâm chọc, “Chính thầy quyến rũ em, thầy không biết xấu hổ dâm đãng quyến rũ học sinh của mình, có phải hay không?!”
Phương Yểu An bị ép đến cực điểm, suýt chút nữa tan nát, “Đúng! Đúng!” Anh điên cuồng khóc lóc, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt, vừa nói vừa chảy nước miếng, “Tôi quyến rũ em, là tôi quyến rũ em, buông… buông ra… hỏng rồi, tôi không muốn… a aaa!” Anh thở hổn hển bắn tinh, cả người mềm nhũn thành vũng bùn quỳ xuống trước dục vọng, cuộn tròn người lại, đáng thương lẩm bẩm, “Không muốn…”
Trước khi Phương Yểu An bắn tinh, Quý Chính Tắc đã rút côn thịt của mình ra. Cây gậy đó vừa thô vừa dày lại vừa dài dính đầy nước dâm dũng mãnh ngẩng cao đầu, quy đầu đỏ tươi sũng nước, hắn nhìn Phương Yểu An nằm phía dưới vẫn đang trong cơn cực khoái. Hắn trao gửi trọn vẹn tâm tình nơi cỗ thân thể khiến hắn cuồng si này, cơ thể ấy gầy gò, xanh xao, uất ức, bệnh trạng, mảnh khảnh và gợi tình. Lỗ thịt giữa hai cánh mông trở thành một cái động dâm đãng đỏ tươi, cứ không ngừng mở ra đóng lại như cái miệng có thể hít thở.
Phương Yểu An còn chưa tỉnh sau cơn đê mê, Quý Chính Tắc đã lại cắm vào. Hắn ôm lấy Phương Yểu An rồi lăn nửa vòng, hắn nằm xuống và để Phương Yểu An cưỡi lên người mình, bắp đùi cường tráng đỉnh mạnh lên trên từng phát từng phát giã anh đến nát.
Phương Yểu An chống đôi tay xuống cơ bụng căng cứng của Quý Chính Tắc, lỗ thịt đỏ bừng dâm mỹ hút hồn nuốt lấy vật đang xâm nhập thật sâu vào trong và phả ra tiếng lép nhép vang vọng. Anh đã khóc đến mức không thể phát ra được tiếng, giống như đang ngồi trên một con thuyền gập ghềnh lắc lư. Anh thậm chí còn không cương được nữa, họa mi đáng thương tắt tiếng cúi đầu, khuất nhục tiếp nhận sự chinh phục cùng chi phối mạnh mẽ nam tính của Quý Chính Tắc.
Anh làm sao cũng không thể trốn thoát, côn thịt to lớn đóng đinh vào bên trong anh, sự ớn lạnh từ xương cụt bắt đầu xông thẳng và đánh úp lên toàn thân, nó khác với sự căng phồng do bị rót đầy tinh dịch, mà đó là cơn đau đến từ tận bên trong và không tự chủ được muốn phát tiết ra ngoài trước nay chưa từng có.
Anh kịch liệt co giật, hai mắt trống rỗng trợn trừng, cảm giác căng phồng của bụng dưới biến thành gai nhọn đau nhói. Anh gắt gao bóp chặt cánh tay Quý Chính Tắc, hàm răng va mạnh vào nhau, “Tôi, tôi muốn đi tiểu, muốn đi tiểu… toilet!”
Quý Chính Tắc đặt anh xuống, cũng không cho anh đi giải quyết mà lại đè người lên Phương Yểu An, trói nghiến lấy vai anh, dùng tư thế đâm vào sâu nhất rồi im lặng đống cọc anh một cách tàn nhẫn.
Phương Yểu An điên cuồng đấm vào bờ vai rộng lớn của hắn, khuôn mặt đã thấm đẫm nước mắt, hai chân đạp loạn xạ, lắc đầu trong tuyệt vọng, “Không, muốn tiểu! Không muốn… cứu, cứu với aaaaaa…”
Tay chân anh bắt đầu co quắp, hai tay siết chặt lấy ga giường, các khớp ngón tay trắng bệch, nửa người trên dựng đứng khiến gân xanh trên cổ phồng hết cả lên, há hốc miệng không phát ra được tiếng nào, cuối cùng chất