Quý Chính Tắc chống tay lên bệ cửa sổ, nhìn chiếc xe rời đi rồi mới dần thu hồi lại ý cười trên mặt.
Phương Yểu An là một người rất đơn giản, đơn giản đến gần như ngây thơ, anh thậm chí còn chưa bao giờ bước chân ra ngoài xã hội. Từ học tập cho đến công việc cũng chỉ là từ đại học trở lại cấp ba, vòng sinh hoạt nhỏ đến đáng sợ, chỉ có hai điểm trên một đường thẳng tắp như vậy, gần như không có xã giao và cũng như đã có thói quen bị ép buộc.
Đôi khi hắn nghĩ, Phương Yểu An có chỗ nào giống một người trưởng thành đã ba hai tuổi đâu, anh rõ ràng là một ông cụ non mười hai tuổi giả làm thầy giáo mà. Hắn lại mỉm cười, đang lúc hai tay ôm mặt thì bắt gặp nụ cười ẩn ý sâu xa của chú Vương, hắn lập tức duỗi tay xuống, cười dịu dàng rồi giơ tay đóng cửa sổ.
Hình như có vẻ ngớ ngẩn quá đà rồi, hắn cáu kỉnh vò đầu mấy cái.
Có người gõ cửa, hắn hỏi, “Ai?”
Ngoài cửa truyền tới một giọng nam trầm khàn, “Anh, có thể vào được không?”
Chu Thích Nghĩa lớn hơn hắn sáu tuổi, gã là cháu trai của mẹ kế hắn, trên danh nghĩa là anh họ của hắn. Năm Quý Chính Tắc lên năm thì ba mẹ hắn ly hôn, mẹ ruột hắn là một họa sĩ và đã cống hiến hết mình cho nghệ thuật. Đối với bà, tình cảm gia đình và chồng con đều là gánh nặng, sau khi ly hôn thì sang thẳng Canada.
Mẹ kế của hắn là một người phụ nữ trẻ tuổi không có nửa điểm tâm nhãn, thanh tú xinh đẹp, rất thích bay lượn vào các sân chơi xã giao như bướm lượn tìm hoa. Nghe nói hồi đại học từng học chuyên ngành thiết kế thời trang, nhưng lại chưa từng thấy cổ vẽ một bức thiết kế bao giờ, ngược lại rất chăm đi dạo các show thời trang trên toàn thế giới. Mẹ kế hắn không sinh con, mà ba hắn cũng không chịu cho cổ sinh, cổ cũng không tức giận gì, lần nào đi chơi về cũng cách một tầng lầu yểu điệu gọi hắn là “bé cưng.”
“Chờ đã.” Quý Chính Tắc mặc đại một bộ quần áo vào rồi ra mở cửa.
Chu Thích Nghĩa có chiều cao trung bình nên phải ngước lên nhìn hắn, “Anh vừa gõ cửa phòng chú nhưng không thấy ai đáp. Nhưng nãy nghe thấy trong phòng này có tiếng động, vừa rồi là chú hét hả?”
Quý Chính Tắc không trả lời gã mà đi thẳng xuống nhà, Chu Thích Nghĩa theo phía sau.
“Người vừa xuống là ai thế? Anh nghe Vương Chấn nói là giáo viên trường chú à, giúp anh hẹn ra uống nước được không?” Chu Thích Nghĩa có mắt hình tam giác nhưng không quá rõ, đường nét khuôn mặt cũng coi như đẹp trai, nhưng mỗi khi vặn tay cười cười lại trông rất bợ đít.
Quý Chính Tắc dừng lại, nhìn mặt đất chốc lát rồi mới quay lại nhìn gã, “Không phải anh sắp cưới rồi à?”
Chu Thích Nghĩa là fuckboiz thứ thiệt, trai gái chơi tất, đời tư rực rỡ hoa lá hẹ song cũng không tính là khác người. Đợt trước tham gia party, gã đã mơ mơ hồ hồ kéo ai đó về làm nháy, lúc tỉnh dậy mới phát hiện ra đối phương là con thứ của nhà họ Mạnh, cả hai đã ghét nhau từ lâu, giờ đây thành vậy thì càng thêm tởm ói ỉa. Vốn tách ra là quên, ấy thế mà không biết sao Mạnh Tranh Âm kia mới một nháy mà đã có bầu, lại còn nói cho gia đình biết nữa. Chu Thích Nghĩa có trốn đằng trời, bị song phương hai nhà giơ đao đè lên cổ bắt cưới.
Vừa nhắc tới chuyện này, Chu Thích Nghĩa liền rầu thối cả ruột, “Đang định nói với chú chuyện này đây! Ngày định vào tháng sau rồi, chú có thể đi chống đỡ hội trường giúp anh được không?”
Quý Chính Tắc nghe ra là nhờ hắn đi làm phù rể thì không nói gì, hắn cả đêm không ngủ, lúc này tự nhiên buồn ngủ ríu cả mắt. Hắn xuống lầu dựa vào sofa, vẻ mặt lười biếng, “Anh chắc muốn tôi đi chứ? Tôi mới mười tám thôi, cũng không giỏi uống lắm.”
Chu Thích Nghĩa mặt mày hớn hở, “Nào dám bảo chú đỡ rượu chứ, đi lướt qua loa thôi.”
Tháng mười một tới, đám cưới của Chu Thích Nghĩa được tổ chức vào chủ nhật. Tối thứ sáu Quý Chính Tắc đã phải tới đó, chín giờ hắn gọi điện cho Phương Yểu An thì anh vẫn chưa ăn liên hoan với các giáo viên xong.
Các thầy cô ở Tụng Ngôn rất hay tổ chức liên hoan, Phương Yểu An thì thỉnh thoảng mới tới góp mặt. Nhưng hôm nay Quý Chính Tắc không ở nhà anh, hơn nữa đây cũng là liên hoan ăn mừng giữa kỳ, trưởng nhóm đã lên tiếng, vả lại tổ hóa lớp mười hai cũng đi tất nên anh cũng không có mặt mũi lớn để từ chối được.
Quý Chính Tắc đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi hóa học toàn diện giữa kỳ, hắn khom lưng chống tay xuống bàn làm việc, tươi cười cợt nhả hỏi, “Anh có biết tại sao không?”
Phương Yểu An bén nhạy nhận ra được nguy hiểm, “Tôi không muốn biết.”
“Bởi vì em đã yêu ai là yêu cả đường đi.” Hắn mổ một cái lên má anh, “Không thưởng cho em hả?”
Hắn nhìn Phương Yểu An vẫn đang câm như hến, nửa dọa nạt, “Không thưởng là em tự mình lấy á.”
Phương Yểu An rất sợ có người tiến vào, vì vậy nhanh chóng mổ vào mặt hắn một cái.
Quý Chính Tắc nhớ lại thì không nhịn nổi cười, phát hiện điện thoại đã được kết nối, “Alo?”
Bên kia mơ hồ truyền tới một tiếng, “Ừ?” Phương Yểu An xoa xoa ấn đường, “Có chuyện gì sao?”
Quý Chính Tắc đang đứng trên ban công, gió lạnh đìu hiu thổi tới đã làm vơi đi hơi nóng của rượu, hắn nới lỏng cà vạt, dựa vào lan can mỉm cười, “Không có gì, chỉ là muốn nghe giọng anh thôi.”
Hắn tưởng Phương Yểu An nhất định sẽ ngượng đến không thốt nổi ra lời, thế mà không ngờ đối phương chỉ dừng một chốc đã trả lời lại hắn, “Nghe hay ư?”
Quý Chính Tắc hơi kinh ngạc, nhướn mày bật cười. Hắn vui vẻ gõ ngón tay lên lan can, cố ý hạ thật thấp giọng xuống nói, “Hay cực kỳ, khiến em cứng rồi nè.”
Bên kia hơi cà cuống, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn, “Anh cúp đây.”
Quý Chính Tắc sao có thể tha cho anh được, “Đừng cúp.” Hắn còn chưa nói hết câu, sau lưng đã truyền tới tiếng la ó của Lâm Diệu, “Ủa sao mày lên đây hít gió lạnh vậy? Cả lũ tìm mày lâu muốn chết nè, mau xuống đi, đang chơi rồi.”
Lâm Diệu hiếm lắm mới tìm được một cái cớ đứng đắn để được ra ngoài phè phỡn, anh cậu hôm nay có chuyện đột xuất phải đi, vừa mới được phóng thích thì cậu ta đã tung tăng đi rót rượu khắp nơi, rót đến đôi gò má cũng đỏ hây hây, còn có chút đắc ý vênh váo.
Quý Chính Tắc sầm mặt quay đầu giơ ngón trỏ áp lên môi làm động tác suỵt, hắn hất cằm lên, dùng khẩu hình nói, “Phắn.”
Lâm Diệu thấy hắn đang gọi điện thoại thì thấp giọng hỏi, “Thầy Phương hở?”
Quý Chính Tắc “ừ” một tiếng, “Đừng tới làm phiền tao.”
Lâm Diệu quay đầu quệt mồm “Xí” một tiếng, không biết đang cằn nhằn cái gì rồi khệnh khạng rời đi.
Hắn quay đầu cầm di động lên, nghe thấy tiếng ai đó đang hét to bảo Phương Yểu An uống rượu. Phương Yểu An rõ ràng bị ép phải uống một ngụm mới có thể tiếp tục trả lời điện thoại, giọng điệu cũng thấm đẫm mùi rượu, anh kiềm chế ho khan một tiếng, “Alo?”
“Anh say rồi à?”
“Không say.” Cơ mà hình như sắp rồi.
“Khi nào bên anh giải tán, em tới đón anh.”
“Không cần.” Từ chối quá thẳng thừng, bên phía Quý Chính Tắc cũng không có một tiếng động nào, anh cảm thấy hơi bất an và sự bất an ấy càng tăng lên theo thời gian im lặng giữa hai bên, cuối cùng anh cũng thỏa hiệp, “Anh ở Tây Quan, đợi lát nữa gửi vị trí cho em.”
Quý Chính Tắc bấy giờ mới hài lòng “ừ” một tiếng, “Không được uống nhiều đâu đấy, nếu không từ chối được thì nói anh đau dạ dày nhé.”
Phương Yểu An nhìn chén rượu mà nhóm trưởng đưa cho mình, khó khăn trả lời: “Ừm.”
Quý Chính Tắc vốn định xuống dưới để chuẩn bị đi đón Phương Yểu An, vừa muốn đi thì hội trường đã nổ ra một trận “bạo loạn”, Đường Hựu Trung chơi trò chơi thua nên bị phạt phải tìm người mớm rượu, vì vậy cậu ta liền tới tìm Lâm Diệu.
Lâm Diệu say bí tỉ ngã ngây ngất trên sofa, vừa ngẩng đầu đã thấy cậu ta đứng ngay trước mặt, “Gì đấy?”
“Dám không?”
“Dám gì?”
“Hôn môi.” Mọi người xung quanh cười bỉ ổi ầm ĩ sắp lật tung cả mái nhà.
“Mày điên à?!”
“Mày đéo dám à cháu trai?” Âm cuối cất cao tràn đầy ý khích tướng.
“Cháu trai của mày có gì đéo dám?!” Lâm Diệu trợn to mắt.
“Tới.” Đường Hựu Trung mỉm cười.
“Tới thì tới!” Lâm Diệu say tít, máu xông lên não liền dán môi lên trong khi Đường Hựu Trung còn chưa kịp ngậm rượu. Cả hai đều đã uống quá nhiều, hôn không ra kiểu gì cả, cắn đến đầy cả miệng máu. Một lũ xem trò hay bên cạnh thi nhau lôi điện thoại ra chụp choẹt, ánh đèn flash sáng lấp loé khiến người ta chói cả mắt. Lâm Diệu say choáng ngã sấp mặt, đầu va vào góc bàn chảy be bét máu.
Cả lũ thấy vậy thì ba chân bốn cẳng chạy tới đỡ, Quý Chính Tắc đau cả đầu, xử lý xong hội này thì ra ngoài, lúc ra cửa đúng lúc gặp Lâm Trạc mặt lạnh đang tiến vào hội trường.
Đợi tới được chỗ Phương Yểu An thì bữa liên hoan đã kết thúc. Phương Yểu An đang đứng trước cửa quán, hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác dạ dài màu be đã được đóng cúc gọn gàng thành hàng, đang đứng nghiêm chỉnh vươn cổ nhìn hắn, trông ngoan ngoãn như một bé học sinh nhỏ đi chơi dã ngoại về.
Quý Chính Tắc vội vàng xuống xe chạy bước nhỏ tới, “Đi thôi thầy.”
Phương Yểu An ngẩng đầu nhìn hắn, gò má bị rượu hun đến đỏ bừng, “Anh muốn đi tiểu.”
Quý Chính Tắc suýt thì ngã sấp mặt, “Gì, gì cơ?”
Phương Yểu An lắc lắc tay hắn, “Đi tiểu một xíu thôi, hông nhịn được nữa.”
Quý Chính Tắc liếc trái liếc phải, sau đó kéo anh sang một bên, ôm lấy mặt anh, “Say