Quý Chính Tắc không ngờ Phương Yểu An lại dễ dàng đồng ý như vậy, điều này khiến hắn hơi giật mình sững sờ. Phương Yểu An liếc nhìn hắn, sau đó quay đầu đi vào phòng, không quên quăng lại một câu: “Tôi đi ngủ.”
Anh thực sự rất mệt mỏi, không thể phân được rõ sự mệt mỏi này là đến từ thể xác hay là tâm lý nữa. Sự chán nản xen lẫn tức giận như thủy triều lạnh lẽo xô vào lòng khiến lồng ngực anh ức nghẹn. Bản thân anh không phải là một người giỏi tranh luận, về tổng thể anh là một người rất ôn hòa, anh ghét lúc nào thần kinh cũng bị trong trạng thái căng thẳng và càng ghét bị người khác bức ép tới bước đường cùng. Anh sẵn sàng sống thuận theo người khác, chỉ cần đừng có ép buộc anh, nhất là khi anh đang ở thời điểm mệt mỏi đến cùng cực.
Quý Chính Tắc bị tiếng cửa đóng sầm làm cho choáng váng.
Nhà có thêm người cũng chẳng khác gì lúc trước. Chỉ là Quý Chính Tắc bị thương và Phương Yển An cũng sẽ không nấu ăn. Chuyện ăn uống này có thể giải quyết ở trường vào buổi trưa, còn về bữa tối và cuối tuần thì hầu như đều gọi đồ bên ngoài về.
Đồ ăn ngoài khá nhiều dầu mỡ, thỉnh thoảng ăn một hai bữa thì không sao, nhưng ngày nào cũng ăn vậy thì rất ngán, dường như khẩu vị anh thực sự đã bị Quý Chính Tắc chiều hư rồi.
Quý Chính Tắc thì khá dễ nuôi, cho gì ăn nấy, không kén chọn. Nhìn thấy anh càng lúc càng gắp ít đi thì hắn cũng dừng lại, “Sao vậy? Ăn không quen sao?”
Phương Yểu An hơi buồn bực, nghĩ mình so với bệnh nhân còn phiền phức hơn, “Không có gì, mau ăn đi, ăn xong tôi rửa bát.”
Quý Chính Tắc không nhúc nhích, đột nhiên hỏi anh: “Thầy có biết thái đồ ăn không?”
Phương Yểu An ngẩng đầu, Quý Chính Tắc gắp một miếng gà tẩm dầu hành vào bát cho anh, “Ăn cơm xong đi siêu thị nhé.”
———
“Đừng lấy cái đó, thầy không thấy mặt dưới có màu đen rồi à? Củ sen là để nấu canh, chọn củ nào có bảy lỗ ấy. Cà chua này nhũn thế mà thầy vẫn chọn, thầy định mua về nuôi kiến hả?”
Phương Yểu An bị niệm chú như vậy suốt cả đường, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, cầm lấy quả cà chua quay đầu nhìn hắn.
Hắn lập tức ngậm mồm, giơ một tay lên đầu hàng, “Ok được rồi, thầy muốn chọn gì thì chọn cái đó đi, nghe thầy hết.”
Phương Yểu An đặt quả cà chua nhũn nhoét đó về lại chỗ cũ, xoay người rời đi, “Hôm nay không ăn cà chua.”
Quý Chính Tắc què một tay chậm rãi theo anh, vừa đi vừa tủm tỉm.
Phương Yểu An đứng trước bể cá, nhìn hắn đi nửa ngày mới tới nơi, “Mua cá không?”
“Thầy muốn ăn thì mua.”
Phương Yểu An mất tự nhiên quay đầu xem cá, bể cá dài mùa đông toát ra một mùi ẩm ướt mát lạnh, “Mua loại nào?”
“Thầy thích loại nào thì mua loại đó.”
Phương Yểu An hung hăng trừng hắn, “Tôi không thích!”
“Vậy làm sao bây giờ?” Quý Chính Tắc nghiêng đầu buồn cười nhìn anh.
Hắn cảm thấy lúc Phương Yểu An nổi giận thì trông anh hệt như một đứa trẻ, lúc tức giận lại thấy vài phần tính khí trẻ con, đừng nói là ba mươi, mười tuổi còn chưa chắc đã tới ấy.
Mùi vị bị trêu chọc đặc biệt khó chịu, Phương Yểu An mạnh miệng muốn đi, “Không mua nữa.”
“Ấy.” Quý Chính Tắc vội kéo cổ tay anh lại, “Đi thật hả.” Hắn bật cười, “Em nói thật mà, nó giống nhau cả thôi, thầy muốn mua loại nào cũng được, chọn xong rồi đưa cho nhân viện bảo họ mổ cho, tay em như này không mổ cá được.” Hắn thuận thế vỗ vỗ lưng Phương Yểu An, cúi đầu xuống dỗ dành, “Được rồi được rồi đừng giận nữa mà, không trêu thầy nữa.”
Phương Yểu An cãi cố, ấu trĩ như không phải là chính mình, “Ai tức giận?”
“Em, em tức giận, em cố tình gây sự được chưa?”
Phương Yểu An đã rất cáu rồi, nhưng khi anh nhận ra mình đang bị một thằng nhóc kém tận mười lăm tuổi dỗ dành thì lại càng tức hơn. Mồm nhanh hơn não, anh bật thốt lên một câu, “Tôi ba hai tuổi rồi!”
Quý Chính Tắc gật đầu, “Ừm, giỏi quá, tuyệt vời luôn.”
Anh trố mắt nghẹn họng, Quý Chính Tắc nhân cơ hội kéo anh đến quầy thanh toán, “Chúng mình về thôi, đừng giận nữa nhá.”
———-
Quý Chính Tắc chống một tay lên bàn chỉ đạo, “Đúng rồi, xắt cái này thành từng đoạn, cứ tùy tiện xắt là được. Dưa chuột thái lát để lát xào với trứng gà, cẩn thận đừng thái…”
“Shsss ——” Hắn còn chưa nói xong, Phương Yểu An đã cứa một phát cơ bản vào ngón trỏ, máu lập tức tóe loe. Phương Yểu An nắm chặt đầu ngón tay mình, cảm thấy vô cùng thất bại. Trước mặt Quý Chính Tắc, anh luôn luôn làm ra những việc xấu hổ, anh ngập ngừng giải thích, “Tôi chưa thái…”
Quý Chính Tắc nhìn xoáy tóc nho nhỏ trên đỉnh đầu của anh, trong lòng vừa mềm vừa ngứa, “Để em xem nào.”
Con dao này là con dao nhà bếp kiểu Nhật mà hắn cầm tới, lưỡi mỏng và sắc nên rất dễ thái. Bàn tay của Phương Yểu An rất đẹp, móng tay gọn gàng sạch sẽ, đầu ngón tay tròn trịa mượt mà, khớp xương nhỏ thon dài và trắng nõn, khi nắm rất mềm. Vết đứt không sâu, chỉ bị cứa nhẹ một đường mỏng, máu rỉ ra xung quanh miệng vết thương tạo thành một bông hoa đỏ thắm.
Phương Yểu An bị nhìn chằm chằm cảm thấy có chút khô khốc, vừa định rút tay về thì Quý Chính Tắc đã ngậm ngón trỏ của anh vào miệng. Đầu lưỡi mềm mại liếm xung quanh thành một vòng tròn, đầu ngón tay được khoang miệng nóng ẩm bao quanh. Anh rõ ràng cảm nhận được Quý Chính Tắc đang mút máu anh.
Anh thu tay lại, mặt đỏ tới tận mang tai, “Em làm gì thế?!”
Lưỡi Quý Chính Tắc lướt trong miệng nửa vòng, hắn đột nhiên bật cười, ngọn lửa say mê trong mắt bùng lên, “Ngọt quá.”
Anh theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, ngoảnh mặt sang bên, “Em bị điên à?”
Vừa dứt lời, Quý Chính Tắc đã vươn người tới hôn anh, đầu lưỡi trơn trượt tùy ý mạnh mẽ xâm chiến khoang miệng anh, máu tanh ngọt ngào cùng nước bọt trao đổi lẫn nhau khiến lòng người say mê.
“Ưm…” Eo anh tựa vào mép bàn, tay phải Quý Chính Tắc đè chặt gáy anh rồi sấn người đè lên, hơi thở nóng rực phả vào mặt khiến lòng người phát sốt.
Đầu anh không ngừng ngửa về sau, sau khi cắn mạnh môi Quý Chính Tắc một phát thì mùi máu lại càng nồng đậm hơn và quanh quẩn giữa răng môi hai người, nó vừa tanh lại vừa ngọt, hệt như thứ thuốc phiện kích thích thần kinh. Quý Chính Tắc hôn rất mạnh bạo, con ngươi hắn đen bóng sáng ngời, Phương Yểu An run lên, sắp bị hắn một miếng nuốt trọn.
Khoang miệng gần như bị quét sạch sẽ, nụ hôn dài nhớp nháp và ẩm ướt kéo dài rất lâu, anh làm thế nào cũng không thoát ra được, gần như bị nụ hôn này làm cho nghẹt thở, những cơn choáng váng khiến da đầu tê tái thi nhau đập vào não.
Lúc tách ra, hai đôi môi phát ra một tiếng “ba” như vừa mở nút chai rượu được ép chặt. Môi trên Phương Yểu An sưng lên thấy rõ, cằm dính đầy nước miếng. Anh vừa chống tay xuống thớt để giữ thăng bằng vừa thở hổn hển, hai má đỏ bừng như cà chua chín, đôi mắt trợn lên nhìn Quý Chính Tắc tràn ngập hơi nước mờ ảo.
Khóe miệng Quý Chính Tắc bị anh cắn vẫn còn đang rỉ máu, hắn liếm một cái, lúc cúi xuống nhìn chân Phương Yểu An thì chợt nở nụ cười ranh mãnh.
Hắn nói, “Thầy ơi, thầy cương rồi kìa.”
———-
Tám giờ tối Phương Yểu An vẫn chưa chịu ra khỏi phòng ngủ, Quý Chính Tắc gõ vài cái lên cửa, “Ra nào thầy ơi, đồ ăn cũng nguội hết rồi, chuyện thầy cương em đã quên sạch rồi á…”
Cửa bị người bên trong hung hăng đạp mạnh một phát.
Quý Chính Tắc cố gắng nín cười, “Được rồi, em sẽ về phòng, thầy ra ngoài ăn chút gì được không?”
Điện thoại trong túi quần rung lên, hắn cầm lên xem, là Đường Hựu Trung gọi tới, “Chuyện giề?”
Giọng Đường Hựu Trung hòa cùng tiếng nhạc ồn ào sôi động, “Đang đâu đấy? Qua đây chơi không? Bên này phố Đông ấy.”
Hắn nâng vai kẹp điện thoại rồi đi vào bếp rót một cốc nước, “Đếch rảnh.”
Bên cạnh có người nói với vào, nhưng dầu dây bên kia quá ồn khiến hắn không nghe ra được gì.
“Lâm Diệu nói mày đúng là chán chết, cuối tuần cũng ru rú ở nhà. Ý nó là nó đặc biệt đến để xem bóng cùng mày, còn vứt cmn bố đi đây này, con cháu tồi như chó.”
Quý Chính Tắc bật cười, “Mày xem với nó đi.”
Bên kia không biết xảy ra chuyện gì mà đột nhiên không có âm thanh nào.
“Người đâu rồi?”
Đường Hựu Trung hơi dừng lại, giọng nói lạnh nhạt trầm thấp mang theo một chút ý cười, như là đang cười trên nỗi đau của người khác, “Cái đinh công mệnh, anh trai Lâm Diệu tới, nó sợ tè trốn trong WC rồi, tao cũng lượn đây.”
Quý Chính Tắc cười, cất điện thoại lại trong túi, sau đó đi vòng qua gõ cửa phòng Phương Yểu An, “Không được sao? Thầy tuốt một phát thôi sao mà lâu thế? Không…”
Cửa suýt chút nữa bị đá thủng thành một cái lỗ.
———-
Ngày nào Quý Chính Tắc cũng treo một tay lẽo đẽo theo đuôi Phương Yển An, từ nhà đến trường rồi đến siêu thị.
Anh thậm chí còn không dám đối mặt với Quý Chính Tắc. Anh rất xấu hổ, nhớ tới lúc trước còn mạnh mồm khẳng định mình là một người lãnh cảm tình dục, thế mà quay đi quay lại đã bị một nụ hôn làm cho cương cứng, hễ nghĩ tới là anh lại hận không thể đập đầu vào tường.
Quý Chính Tắc tắm xong đi ra, ngăn lại anh đang muốn trốn trong phòng lần nữa, giọng điệu hiếm thấy hòa hoãn lại, “Thầy có thể giúp em sấy tóc không? Nước nhỏ xuống khiến cổ em ngứa quá.”
Quý Chính Tắc chính là một tên rất hay được voi đòi Hai Bà Trưng. Mấy ngày trước bị thương, chuyện gì của hắn cũng phải đến tay Phương Yểu An lo liệu, từ bóp kem đánh răng cho đến vắt khăn mặt. Trong nhà có một bồn tắm nên lúc tắm cũng không gặp khó khăn gì, chỉ cần bọc nilon vào tay trái của Quý Chính Tắc là được, nhưng gội đầu thì anh phải gội cho hắn. Lúc gội đầu, Quý Chính Tắc ngược lại rất yên phận, hắn ngồi im trên chiếc ghế con không phù hợp với chiều cao của mình, cúi đầu không nói gì cả, gội xong còn mỉm cười nói cảm ơn với anh.
Sau lần bị đứt tay trong bếp, anh cảm thấy rất khó xử, Quý Chính Tắc cũng không đến nhờ anh giúp nữa, đoán là hắn đã tự mình vật lộn gội.
Quý Chính Tắc hơi cúi đầu, hạ mi mắt làm ra vẻ đáng thương, “Tai bị nước vào rồi, xin thầy Phương rủ lòng tư bi giúp em với.”
Anh quay đầu sang bên, không nhịn được cười.
Quý Chính Tắc ngồi ở mép giường, những ngón tay của Phương Yểu An khẽ di chuyển giữa mái tóc của hắn.
Khuôn mặt Phương Yểu An rất đẹp, vẻ mặt lại lạnh nhạt, lông mi rủ xuống như hai cánh bướm bị nước sương ép cho cong, nom thật dịu dàng dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Quý Chính Tắc ngửi được mùi hương khô ráo trên người anh, thoang thoảng nhàn nhạt, không phải là mùi sữa tắm, nó quyến rũ đến mức khiến lòng người ngứa ngáy, “Thầy thật biết cách chăm sóc người khác đấy.”
Phương Yểu An nghiêm túc suy tư một hồi, “Tôi trừ không nấu ăn được ra thì gì cũng làm được.” Nghe giống như đang gỡ gạc lại trình độ nấu ăn dở tệ của mình.
Quý Chính Tắc nghe vậy thì vòng tay qua ôm eo anh, mỉm cười dịu dàng ngước mặt lên nhìn, “Vừa khéo, em trừ biết nấu cơm ra thì không biết làm gì khác nữa, xứng đôi đến vậy đấy, thầy có tin không?” Hắn lại vùi mặt vào bụng anh, giọng nói như bị bóp nghẹt trong lớp quần áo, “Thầy thơm quá.”
Phương Yểu An cúi đầu nhìn hắn, máy sấy tóc đã được tắt, “Còn cần sấy nữa không, không sấy nữa thì để tôi đi.”
Quý Chính Tắc không ngẩng đầu, mệt mỏi vùi trong ngực anh, “Cứ sấy như vậy đi.”
Phương Yểu An cũng không đẩy hắn ra, mặc cho hắn ôm mình. Quý Chính Tắc thấy vậy thì hơi sờ sợ, “Hôm nay làm sao thế?”
Phương Yểu An không trả lời, lại tắt máy sấy đi, “Sấy xong rồi, tôi đi đây.”
Quý Chính Tắc vội kéo anh lại, “Ấy, đừng ngủ sớm vậy mà, chơi game một lát đi.”
“Tay em như vậy rồi sao chơi?”
“Thì thầy chơi, đi thôi.”
“Tôi không biết chơi.”
“Dễ lắm luôn, đi nào.” Phương Yểu An bị đẩy đi ra ngoài.
Không phải anh không từ chối được mà là anh có phần khó mà từ chối, hoặc là nói anh đang rất mong chờ.
Anh lớn lên trong một môi trường sống rất tẻ nhạt, khi còn nhỏ là một đứa trẻ tẻ nhạt, và tất nhiên, khi lớn lên anh cũng trở thành một người lớn tẻ nhạt.
Trong trí nhớ của anh không hề tồn tại bóng dáng của người mẹ, anh được ba anh một tay nuôi lớn. Giống như tất cả những người đàn ông trung niên không giỏi ăn nói khác, Phương Nhất Giang thật ra cũng không biết cách nuôi dạy con cái, ông quá lạnh lùng và nghiêm khắc, và sự dạy dỗ của ông cũng không xứng gọi là dạy dỗ, nó quá lạnh lùng và cứng rắn như là đang ra lệnh.
Phương Yểu An quy quy củ củ lớn lên trong môi trường như vậy, làm gì cũng phải trong khuôn phép. Những thứ như game, yêu sớm, trốn học hay nổi loạn, tất cả đều là những chuyện ngu xuẩn nên mạo hiểm thử trong độ tuổi thanh thiếu niên, anh đều chưa từng chạm vào dù chỉ một thứ. Anh bước đi không hề sai lệch một bước nào, điểm thi vào đại học rất cao, xếp hạng đại học rất cao, thụ động trở thành một người ưu tú.
Phương Nhất Giang hy vọng anh có thể tiếp tục học nâng cao, học lên Tiến sĩ và ở lại làm giảng viên đại học, đây là một nghề nghiệp rất danh giá, ông nghĩ điều đó là tốt và muốn Phương Yểu An phải làm như thế.
Nhưng Phương Yểu An lại không làm theo vậy. Sau khi tốt nghiệp đại học thì anh