Lúc Phương Yểu An tỉnh lại thì đầu đã không còn đau nữa, nằm trong chăn rất ấm áp và thoải mái, anh lười biếng nghiêng đầu, vừa nghiêng sang đã đối diện với ánh mắt tươi cười của Quý Chính Tắc. Anh nhớ tới điều gì đó, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, “Em…” Hốt hoảng nhìn sang chỗ khác, “Sao em không đi học?”
Quý Chính Tắc ngập ngừng nửa giây, sau đó nở nụ cười, “Chờ thầy dậy đó ạ.” Hắn sấn người tới gần Phương Yểu An, khoảng cách cực kỳ nguy hiểm, “Thầy còn nhớ chuyện tối qua không nhở?”
Phương Yểu An lập tức khẩn trương, do do dự dự không biết phải đáp sao, “Tôi…”
Quý Chính Tắc cắn một phát lên môi anh.
Phương Yểu An đẩy mạnh hắn ra, mặt đỏ tưng bừng, nâng mu bàn tay lau lung tung vài cái, tức giận nói: “Em làm trò gì vậy? Tôi còn chưa đánh răng!”
Đầu lưỡi Quý Chính Tắc liếm nửa vòng trong miệng, “Giúp thầy ôn lại chuyện đêm qua đó. Hơn nữa, em cũng đâu có chê thầy đâu.” Hắn nhìn Phương Yểu An, đôi mắt đen sậm khẽ nheo lại, giọng điệu trầm xuống, “Nếu thầy vẫn chưa nhớ ra, vậy thì em sẽ làm full combo đêm qua giúp thầy nhớ lại luôn.”
Ánh mắt Phương Yểu An tránh né, cực kỳ miễn cưỡng ấp úng nói, “Tôi nhớ rồi.”
Quý Chính Tắc chợt bật cười, vòng tay qua ôm eo anh rồi cúi người ghé sát tai anh mà thủ thỉ, “Vậy giờ chúng mình thử luôn nhé?”
Anh vội vàng trốn, “Không được, lát nữa tôi còn có tiết.”
Quý Chính Tắc giả bộ làm ra vẻ nghi ngờ nhìn chằm chằm anh, đôi lông mày đẹp khẽ nhíu, “Thầy sẽ lại không lừa em chứ?”
“Tôi có tiết thật.” Anh quả thực khó mà mở miệng, ánh mắt vòng vèo bay tán loạn, “Đợi, đợi về rồi thử.”
Quý Chính Tắc đương nhiên biết hôm nay anh có tiết, hắn nhìn anh đỏ mặt lắp ba lắp bắp thì hôn nhanh anh một cái rồi xoay người xuống giường, “Thầy ngủ thêm một lát đi, em làm bữa sáng rồi lát nữa cùng nhau đến trường.”
Đợi hắn đi đến cửa phòng rồi Phương Yểu An mới kịp phản ứng, vội vàng hỏi: “Tay của em?”
Quý Chính Tắc ngoảnh lại mỉm cười, mặt mũi cứ phải gọi là phơi cmn phới, “Không sao, chỉ làm bữa sáng thôi mà, thừa sức.”
Nói là bữa sáng chứ thực ra cũng trưa trầy trưa trật rồi, lúc hai người ra khỏi nhà cũng đã mười hai giờ. Phương Yểu An vội vàng bước nhanh để kịp tiết đầu buổi chiều.
Quý Chính Tắc buông thả đã thành thói, hắn đút hai tay vào túi quần, thỉnh thoảng móc điện thoại ra xem, thảnh thơi đi theo sau lưng Phương Yểu An. Nhưng Quý Chính Tắc người cao chân dài, sải bước rất lớn, thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của Phương Yểu An thì chợt nảy ra trò xấu. Hắn sải bước tới rồi ghé sát vào tai anh, giả bộ gấp gáp nói, “Chạy mau chạy mau! Chó đuổi tới rồi!”
Phương Yểu An sợ hãi quay đầu lại, thấy phía sau không có gì ngoài vài người đang đi thì giận đến mức thúc mạnh cùi chỏ vào người hắn, “Em là chó thì có!”
“Được luôn.” Quý Chính Tắc mập mờ cười cười, dí sát thân dưới vào mông anh rồi thúc một phát, nhỏ giọng thầm thì, “Em rượt thầy đây.”
Phương Yểu An đứng hình, anh không ngờ Quý Chính Tắc lại dám làm động tác tục tĩu như này ngay trên đường cái.
Quý Chính Tắc ôm lấy vai anh, hơi nóng ẩm ướt truyền vào lỗ tai anh, “Còn chưa đi tiếp, muốn em rượt thầy thật hả?”
Phương Yểu An kịp phản ứng, gần như bỏ chạy trối chết.
Trời càng vào đông càng khó có được ánh mặt trời quang đãng tốt lành như hôm nay. Quý Chính Tắc một tay bó bột dựa vào lan can, nhìn mấy cậu thiếu niên năng nổ đuổi nhau trên sân bóng rổ phía dưới.
Đường Hựu Trung cùng Lâm Diệu đi tới, Đường Hựu Trung cười vỗ một phát lên cánh tay bó bột của hắn, “Úi dồi, giả mà cứ như thật ý nhỉ.”
Quý Chính Tắc đảo tay cho cậu ta một chưởng, “Bố cảnh cáo mày, đừng có mà động tay động chân với người bệnh.”
Đường Hựu Trung suýt xoa vì đau, khẽ nhíu mày, “Mày trầy da có xíu mà cũng gọi là bệnh nhân?”
Quý Chính Tắc mím môi cười, không nói gì.
Đường Hựu Trung như chợt nhớ ra điều gì, dựa vào lan can bên cạnh hắn hỏi, “Sao rồi?”
Quý Chính Tắc cúi đầu xoa xoa đầu ngón tay, nói kiểu mập mờ sao cũng được, “Cứ vậy thôi.”
Đường Hựu Trung dừng lại, rõ ràng là không coi trọng những gì Quý Chính Tắc nói đêm đó. Đàn ông mà, sau khi lên giường xong thì cũng chỉ có cái đức hạnh ấy, hơn nữa Quý Chính Tắc lại là người buông thả tùy hứng, vì vậy Đường Hựu Trung chỉ coi chuyện này là chuyện hứng thú nhất thời của hắn. Lúc này nghe vậy thì mới kịp phản ứng, hơi kinh ngạc nhìn hắn, “Mày ngắm trúng đàn ông thật á?”
Quý Chính Tắc còn chưa đáp, Lâm Diệu bên cạnh đã nhanh nhảu xen lời, “Người ta lớn lên đẹp như thế thì quan trọng gì là đàn ông hay đàn bà, buê đuê cũng được nữa là.”
Lâm Diệu tuy béo tròn nhưng các đường nét khuôn mặt lại khá đẹp, đặc biệt là đôi mắt. Người bình thường mà béo như cỡ cậu thì mắt cứ phải là híp tịt thành cái khe, nhưng Lâm Diệu lại có đôi mắt to tròn rất hiếm có, ít nhất là trong trường này không có thằng béo nào có thể sánh được với cậu.
Quý Chính Tắc cười gần như không thể nghe thấy, khép hờ mắt nhìn cậu ta, trong lời nói không nghe ra là vui hay giận, “Mày biết?”
Lâm Diệu thầm cân nhắc, sau đó vội vàng xua tay, “Tao nói xàm chó đấy.”
Quý Chính Tắc ngoắc ngoắc tay với cậu ta, “Qua đây, tao hỏi cái này.”
“Gì? Tao nói quàng nói xiên thôi mà.” Lâm Diệu cố cứu vãn, nghi hoặc bước tới gần.
Quý Chính Tắc khoác vai cậu ta, nói nhỏ, “Mày thấy thầy ấy đẹp đúng không?”
———–
Phương Yểu An ra khỏi lớp sáu sau khi tan tiết, đi rửa tay xong thì về phòng nghỉ, vừa bước vào văn phòng đã nhìn thấy Quý Chính Tắc đang dựa người vào tường cạnh cửa, rảnh rỗi không ngừng lướt lướt di động. Thấy anh đến thì vội đứng thẳng người, nhanh chóng nâng cằm hướng về phía cửa, “Về nhà thôi thầy.”
Anh đóng cửa lại, “Không phải em còn có tiết à?”
Quý Chính Tắc đeo balo vào, cúi xuống nhìn anh, thản nhiên đáp, “Tiết văn, em không thích học.”
Dù gì thì anh cũng là một giáo viên, “Em cả ngày trốn học…”
“Nhưng điểm thi em cao.” Quý Chính Tắc ngắt lời anh, mỉm cười tinh nghịch, con ngươi sâu thẳm, “Hơn nữa, hôm nay em cũng không thể đợi được nữa.”
Ý tứ thâm sâu.
Mặt Phương Yểu An lại không có tiền đồ mà đỏ tưng bừng, anh cắm đầu bước tới bàn làm việc, bỏ mọi thứ vào túi xách, suy nghĩ một chút lại lôi hết ra rồi xếp lại xuống bàn.
Quý Chính Tắc đứng đó nghịch di động không nói gì. Sau khi thấy Phương Yểu An cắm rễ ở kia làm trò con bò thì mới ngẩng đầu đánh tiếng, “Bằng không thì ở đây nhé? Dù sao em cũng không ngại, thế lại càng kích thích.”
Phương Yểu An cứng đờ, cúi đầu phóng thẳng ra ngoài, “Đi thôi.”
Quý Chính Tắc nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, khẽ bật cười.
Cả đường đi Quý Chính Tắc không lên tiếng mà chỉ thong thả duy trì khoảng cách ba bốn bước theo sau lưng anh, nhưng Phương Yểu An lại luôn cảm thấy hắn đang giám sát anh như đi lùa vịt. Càng về gần đến nhà lại càng cảm thấy bồn chồn, nghĩ sao cũng thấy không ổn.
Vừa bước vào cửa chung cư thì tình cờ đụng phải ông bác tầng dưới đang định đi tới bệnh viện đưa cơm cho vợ, anh lên tiếng chào hỏi mấy câu. Kỳ lạ là anh không phải là người nhiệt tình, giao tiếp giữa các cá nhân cũng rất thụ động, nhưng quan hệ hàng xóm lại rất tốt, trẻ con trong chung cư khi nhìn thấy anh ở cầu thang cũng đều sẽ tươi cười gọi chú.
Ông bác tầng dưới nhìn Quý Chính Tắc đang im lặng nghịch điện thoại sau lưng anh, hỏi một câu, “Nhóc này là người nhà cháu hả?”
Quý Chính Tắc lắc lư cả ngày ở chung cư này, anh không biết liệu hắn đã từng gặp ông bác này trong hàng lang chưa.
Anh thầm hoảng, sợ bị nhìn ra điều gì nên vội vàng gật đầu cười nói, “Vâng, đúng vậy, cháu… là em họ của cháu ạ.”
Quý Chính Tắc nghe vậy thì liếc anh một cái như có như không.
Ông bác thấp giọng lẩm bẩm: “Ôi trời, trẻ con bây giờ suốt ngày cắm đầu vào điện thoại thôi, hỏng mắt cũng là vì thế đấy.”
Quý Chính Tắc cất di động đi rồi bước lại gần, do hắn cao nên lúc nói chuyện với mọi người hầu như đều phải cúi đầu xuống, hắn khéo léo cười tươi chào hỏi, “Con chào bác ạ.”
“Ai dô, cao quá, xinh trai quá con.” Ông bác cười đến lộ hết cả nếp nhăn, tinh thần phấn chấn nói với Phương Yểu An, “Không hổ là anh em, hai đứa trông giống nhau quá.”
Quý Chính Tắc nghẹn cười, còn Phương Yểu An thì xấu hổ không thôi, cười khan nói, “Vâng, vậy ạ?”
Cuối cùng cũng lên đến nhà, lúc mở cửa tay Phương Yểu An run lẩy bà lẩy bẩy, chỉ muốn vứt hết mà quay đầu bỏ chạy, Quý Chính Tắc nắm chặt lấy tay anh vặn chìa mở cửa.
Anh bị đẩy vào, suýt chút nữa ngã xuống huyền quan. Quý Chính Tắc đóng sầm cửa lại rồi đẩy anh vào tường, nóng nảy đè người mình lên.
Anh bị đè kẹt cứng người, nhắm mắt ngoảnh đầu sang bên. Hơi thở nóng bỏng phả lên cổ Phương Yểu An, Quý Chính Tắc tỉ mỉ gặm cắn phần thịt non mềm nơi cần cổ, “Anh họ?” Cái lưỡi trơn trượt rà một vòng quanh cổ họng anh, giọng điệu khàn đặc mang theo ý cười, “Người ta nói chúng mình giống nhau kìa, là có tướng phu thê sao?” Hắn bóp bóp mông Phương Yểu An, “Hửm? Anh họ nói coi có phải không?”
Anh để tay lên ngực Quý Chính Tắc rồi đẩy hắn ra, xấu hổ nghiêng cổ tránh né, thở gấp nói, “Em chờ chút đã, đừng ở chỗ này.”
Quý Chính Tắc nhay nhay vành tai anh, hàm răng nhẹ nhàng cắn rồi kéo lấy phần thịt mềm, đầu lưỡi dò dẫm chui vào trong, hai tay linh hoạt cởi cúc áo khoác của anh ra, “Chờ không được nữa.”
Tai Phương Yểu An bị trêu chọc vừa ướt át vừa nóng rực, âm thanh hút liếm nặng nề khiến anh run rẩy. Anh đỡ vai Quý Chính Tắc, phát ra tiếng rên rỉ như nức nở, “Chờ đã… đừng.”
Quý Chính Tắc ngậm vành tai nhỏ mềm của anh vào miệng, rồi thô lỗ ném áo khoác và balo trên lưng mình xuống đất. Quần áo mùa đông dày nặng bị cuốn lên, Quý Chính Tắc cúi người xuống hôn vài cái lên vùng bụng trần trụi, dùng đầu lưỡi cuốn lấy đầu v* của anh mà mút chùn chụt rồi liếm láp khiến hai vật nhỏ này đều thấm đẫm nước miếng.
Ngực Phương Yểu An vừa sưng vừa ngứa, hai viên sữa nho nhỏ đỏ ngầu và quầng vú sưng lên đều bị Quý Chính Tắc ngậm hết vào trong miệng rồi mút mạnh một cái. Anh kêu lên, vai co rụt lại, bàn tay ôm đầu Quý Chính Tắc không biết có nên đẩy đầu hắn ra không.
Quý Chính Tắc đưa lưỡi của mình dạo một vòng quanh đầu v* rồi ngước nhìn anh, khàn giọng nói, “Có sướng không?”
Phương Yểu An mặt đỏ bừng, quần áo xộc xệch mềm nhũn tựa vào tường, mắt kính cận đầy hơi sương, đôi mắt xót như muốn khóc. Anh bị khoái cảm kỳ quái này hành hạ, các khớp xương trên người như hoàn toàn tan ra không còn sức lực.
Quý Chính Tắc kéo quần dài của anh xuống đến tận đầu gối, hai quả mông trần trụi của anh dán vào tường, anh xấu hổ kẹp chặt hai chân lại, “Làm gì?!” Quý Chính Tắc ngồi xổm xuống, dùng đầu lưỡi nóng bỏng liếm qua liếm lại da thịt nơi bụng dưới của Phương Yểu An, liếm đến mức nơi đó đẫm nước dính nhớp, vừa ướt vừa mát lạnh, hắn cười nói, “Làm thầy đó.”
Phương Yểu An nắm tay cào vào tường, liên tục thở hổn hển, giọng mũi nồng đậm, “Đừng liếm, ngứa quá.”
Quý Chính Tắc ngậm lấy dương v*t đang nửa cương của Phương Yểu An, đầu lưỡi liếm một vòng quanh quy đầu rồi hút mạnh một cái, tay phải vòng qua phía sau xoa bóp mạnh hai quả mông nhô cao của anh. Anh bị xoa như thành một khối bột mì, cơ thể mềm nhũn vô lực, dương v*t trong miệng Quý Chính Tắc cứ như cây kẹo mút thơm ngọt được hắn phun ra nuốt vào, tiếng nước lép nhép dâm đãng khiến tai anh phát sốt.
Anh vừa nóng vừa ngứa khắp toàn thân, hai mắt nhắm chặt rên rỉ thoải mái. Quý Chính Tắc đột nhiên đưa ngón tay mò sâu vào khe mông chặt chẽ của anh mà thăm dò. Phương Yểu An run mạnh, ý thức đột ngột trở lại, anh phản ứng rất kịch liệt, “Không được, không được, đừng sờ! Bẩn, bẩn.”
Dù sao thì anh cũng vẫn thấy chưa quen với quan hệ tình dục giữa nam giới, luôn cảm thấy phía sau không sạch sẽ, hoặc có thể anh cho rằng bản thân quan hệ tình dục là không sạch sẽ.
Quý Chính Tắc nhả dương v*t của anh ra, người đàn ông gầy nhỏ dựa vào tường, toàn thân ửng đỏ co rút lại, quần áo xộc xệch, hai viên thịt nhỏ đỏ ửng đột ngột trên ngực khiến người ta thấy mà khô nóng không