Trước khi để Seungho chạm được đến lưng Jaemin, Jeno đã xoay người mang cậu lại ghế ngồi. Nam thần tượng ngớ người một lúc lâu, nhìn tới đôi bàn tay mình trống rỗng đưa ra trong không khí, hụt hẫng rút về.
"Cậu quay lại ghế làm tóc đi, không có chuyện gì đâu", Haechan sau khi đưa thuốc cho Jaemin mới để ý thấy cậu idol đứng tần ngần mãi một chỗ.
Thần tượng quay sang trái, tự nhìn chính mình trong gương. Chỉ thấy một đứa nhóc idol ngoài hai mươi hạng xoàng không có bao nhiêu tên tuổi, so với người ở đây thật sự không có chỗ đứng. Lee Jeno chỉ cần dùng một ánh mắt để thể hiện giới hạn trong vai vế, dùng một cử chỉ để điều khiển tình thế mà không ai bận tâm.
Nếu Seungho nổi tiếng hơn thì quyền chủ động có phải nằm trong tay cậu ta hay không?
Phía bên này tổng biên tập Lee hoàn toàn dán chặt mắt lên người Jaemin. Thuốc nạp vào sớm đã phát huy tác dụng làm dịu đi cơn đau đầu vô duyên vô cớ, cậu trở lại trạng thái bình ổn rồi mà người kia vẫn cứ đứng đó nhìn mãi không tha, trộm liếc mắt lên đoán xem hắn đang muốn cái gì.
"Tổng biên Lee, tôi ổn, cảm ơn đã giúp. Có thể đi được rồi"
"Tôi đâu có phải người hầu kẻ hạ của cậu mà cho lui là lui?"
5
Jaemin chắc chắn cơn đau đầu hẳn bắt nguồn từ tên khốn này mà ra.
"Cậu bị làm sao?", Jeno cũng tự biết đây không phải lúc chọc giận người nhỏ, hạ giọng hỏi thêm "đau ở đâu à?"
8
Người ngồi trên ghế bị câu hỏi mang tính thân mật này làm cho không kịp trở, nhất thời không biết phải đối đáp làm sao. Haechan gần đó cũng hơi bất ngờ, kín đáo nhìn gương mặt đẹp trai quá mức cần thiết của một tổng biên tập đang cực kì nghiêm túc, rồi lại nhìn về phía đồng nghiệp, lắc đầu nhún vai.
Hắn lại muốn nói thêm gì đó thì bị tiếng khẽ gọi cắt ngang.
"Jeno, em xong rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những nhân vật gây nên chút náo loạn nhỏ nơi đây đồng loạt hướng về giọng nữ thanh toát mới cất đi ra từ phòng tạo mẫu nữ. Mái tóc dài mượt mà vừa hấp dầu xong lướt đến đâu cũng lưu hương lại đến đó. Dùng từ mỹ nhân cũng không khoa trương.
"Đợi lâu không?"
Nàng đứng cạnh bên Jeno, đảo một vòng bầu không khí kì quặc, không biết có gì vui mà chớp mắt mím môi cười cười. Sau đó tự dưng phấn khởi mà khoác tay, gần gũi thì thầm mấy lời gì đó không ai nghe rõ. Chỉ thấy hắn gật đầu phản ứng lại rất dịu dàng, sau đó lưu luyến nhìn cậu thêm một lúc mới xoay người cùng cô gái rời đi.
Họ Na vờ không để ý, đợi người khuất hẳn mới nhẹ thở ra một hơi. Có gì đó rất không đúng nhưng Jaemin thật lòng chẳng thể lý giải nổi. Rõ ràng chỉ mới giáp mặt Jeno hai lần, cả hai đều khiến trình trạng đau đầu tái phát rất mạnh. Suốt ba năm sống cùng thứ bệnh mà theo Jinwoo nói là do căng thẳng thần kinh ảnh hưởng đến, cũng không nhiều lần xây xẩm đến vậy.
"Nếu không khoẻ thì mai để mình tôi đi shooting cùng cậu ta là được", Haechan quan sát họ Na mãi cuối cùng thấy không thật sự khả quan, đành cất lời làm một người sống biết để tâm bạn bè.
"Muốn đi gặp tình cũ một mình hả?"
6
Nhưng "bạn bè" thì quá khốn nạn đi.
"Mẹ nó chứ! Thôi treo hai chữ tình cũ gớm chết đó lên miệng cậu đi được không?"
Giám đốc sáng tạo Na trăm công nghìn việc, lấy cớ đi trách nhiệm cho gương mặt trang bìa để ra đây ngả lưng nhắm mắt thư giãn, chọc giận stylist của mình làm niềm vui.
"Vào instagram anh ta cả ngày xem không biết chán mà làm như hay lắm. Xem gì? Xem anh ta chụp hình ai, chụp nội dung gì à?"
Haechan không nghĩ mình bị bắt bài, trượt tay thả rơi tờ tạp chí mới rút đại trên kệ xuống, ấy vậy mà lại là NOMI cơ đấy. Jaemin vờ ngạc nhiên.
"Ồ còn dám đọc NOMI khi cấp trên cậu vẫn ở đây? Lại còn là bìa kim cửu mà Mark Lee chụp cho bên đấy đó nhỉ?"
1
Thời điểm trên tờ tạp chính là lúc Jeno vừa nhận chức trước đó không lâu, chẳng biết quan hệ đổi chác thế nào mà mới lên đã có năng lực đẩy bìa quan trọng nhất trong năm cũng là gương mặt siêu sao điện ảnh nước nhà, diễn viên hiếm hoi của Hàn Quốc tấn công Hollywood thành công.
Cả hai bìa tháng tám và tháng chín kim cửu của NOMI lúc đó đều được đảm nhiệm chụp bởi Mark Lee, nhiếp ảnh gia thân quen vốn trước giờ thường ưu ái cho Craze. Nghĩ lại không chỉ mỗi Jaemin cay cú mà Haechan cũng tức đến đổ lửa, bọn họ trút giận cùng nhau sát phạt cả toà soạn đến nỗi bây giờ nhắc đến đều rén hết người.
1
Họ Na mới lên chức mà bị qua mặt điên tiết thì hợp lý rồi, nhưng Haechan lộn ruột không phải vì Craze gì cho cam. Đơn giản chỉ bởi cậu ta mới đòi chia tay vào đầu xuân, Mark Lee không nói gì. Đến cuối hạ anh ta đã nhảy qua chụp tanh tách cho đối thủ, khác gì tuyên bố "tôi đồng ý chia tay" hay không?
1
Cho nên mãi bây giờ Jaemin cũng chẳng hiểu bọn người yêu nhau là kiểu gì. Nhảm nhí như thế thì cứ để cậu mãi làm kẻ không có xúc cảm tình yêu đi.
"Tôi với anh ta thật sự không hợp nhau. Đừng có chọt vào nữa, trái tim này không thể lành"
"Tốt, giác ngộ sớm thì được rồi"
Haechan chê Jaemin bị lãnh cảm, Jaemin cười cậu ta yêu đương ngu ngục.
4
"Nhưng Lee Jeno đẹp trai thật sự đó. Giám đốc, có thể hoá thù thành bạn không?"
5
Jaemin trợn mắt, đằng kia Seungho cũng nhìn qua.
"Không nghĩ anh ta giúp cậu đâu, cũng tốt bụng quá chứ hả? Không giống miêu tả lúc cậu bò về từ hang ổ NOMI lắm"
Lạ kì, Haechan nói thế nhưng Jaemin không thèm bốp chát lại luôn, sau câu bông đùa của cậu ta thì họ Na lại thừ ra như thể bị tác dụng phụ của thuốc vừa uống. Thật ra Jaemin là vì câu "không nghĩ anh ta giúp" mà làm cho có chút khựng người.
Bởi vì ngoài chứng đau đầu, còn một điều kì lạ khác mà Jaemin sẽ chẳng bao giờ muốn đề cập đến. Thời điểm cận kề dựa vào Jeno, khối óc cậu như búa bổ, lồng ngực còn có thể thắt lại nhói siết trong tích tắc, thì trái tim lại có phản ứng như được mở ra mảnh mơ hồ nào đó rất không rõ ràng. Cảm giác xa lạ lẫn quen thuộc đan xen vào nhau, dệt thành dải lụa xám phủ lên đôi mắt trong, ngăn nó nhìn rõ.
1
Nhưng Jaemin cảm nhận được nó không phải điều dễ chịu gì. Thậm chí, nếu cứ cố kéo rơi mảnh màn che đó ra, cậu sẽ phải trả giá bằng nỗi đớn đau đến tận cùng