"Tôi đã nói anh phải focus thêm vào cái sợi Crystal Pendant kia nữa mà? Thấy không? Dây chuyền trên người cậu ta đấy! Bên hãng yêu cầu nhấn mạnh nó nữa!"
"Nhưng em đòi chụp thử ở góc này để phô ra dáng gấp của áo còn gì? Góc này không thể bắt sáng được sợi dây. Thả mưa lại đi, anh chụp dáng khác em đừng chỉ đạo nữa"
Mark Lee tập trung vào máy tính, lướt nhanh qua một loạt hình vừa chụp, thao tác tay chuyên nghiệp nhấn tổ hợp phím kéo thả các tấm được lọc. Tiếp theo lại cầm lên máy ảnh, vừa cúi đầu điều chỉnh thông số vừa kiềm chế đáp lời Haechan, từ đầu đến cuối không nhìn cậu ta lấy một lần.
"Tôi không có chỉ đạo anh, tôi chỉ muốn các sản phẩm được lên theo đúng yêu cầu"
"Vậy thì em đi mà chụp!"
3
Mark Lee cao giọng nói lớn, toàn bộ ekip giật thót, nam idol lặng lẽ đứng cạnh xem hình cũng lén lút lùi ra sau một bước. Sự thật là khi biết mình sẽ làm việc với combo Mark Lee - Haechan, nhân sự của buổi đó đều đồng loạt một biểu hiện: chết mẹ rồi.
4
Làm riêng lẻ với hai người này thì tuyệt đấy, stylist Haechan tuy có hơi quái đản lúc vào việc nhưng mát tay đến mức có thể nâng cấp cả người lẫn sản phẩm lên hẳn một bậc. Với nhiếp ảnh gia Mark Lee, người đảm nhiệm cho các bộ sưu tập thời trang và những bìa báo số má nhất vì tài bắt thần thái đỉnh cao, còn đẹp mã, ai mà không ưng được làm việc cùng. Nhưng, quan trọng là vế này, đừng để bọn họ hợp tác.
Điều tối kị của dân chuyên chính là bị nói vào khi đang làm việc, bằng kinh nghiệm thượng thừa của Mark thì ai có đủ trình độ để bắt một thợ chụp ảnh phải chụp như thế nào. Đến Na Jaemin cũng chỉ dám nêu qua một lần ý tưởng, Mark sẽ tự hiểu mà giúp người mẫu hoà hợp cùng mình.
Nhưng với vị stylist thì không, mỗi cậu ta là dám hết lần này đền lần khác tranh cãi tới bến. Thợ khác thì không sao, Haechan mặc đồ cho mẫu, thợ chụp đến khi vừa ý là xong. Nhưng có lẽ cái tôi của những kẻ tài giỏi đều cao hơn người là một đằng, tính cách mà trái ngược nữa thì lại chẳng xảy ra mưa máu gió tanh.
Mà tính ra thái độ kia của Mark Lee đã xem là có phần nhượng bộ Haechan rồi đấy.
Jaemin chéo chân uống hơn nửa cốc cà phê rồi mà hai tên quỷ đó vẫn chưa kiếm chuyện xong, thấy Seungho vừa hoàn thành việc dặm lại phấn phủ thì hướng thần thượng cong cong ngón trỏ ngoắc lại, cậu ta nhận lệnh nhanh nhảu chạy đến.
"Anh"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giám độc Na tự dưng hơi khựng lại, phát hiện ra chàng trai này xưng hô với mình có chút thân mật không hợp vai vế cho lắm, cậu nheo mắt ngẫm nghĩ nhưng thôi mặc kệ, cũng không quá quan trọng gì.
"Thần thái rất tốt nhưng mắt cậu hôm nay hơi hiền lành, thiếu thiếu gì đó"
Seungho sờ sờ gáy, không biết trả lời thế nào. Jaemin thở dài đứng dậy, vịn lấy vai cậu ta kéo lại gần hơn.
"Nhìn thẳng vào tôi này. Tôi đã nghe bài hát đó, vị trí thật sự của nó không nên chỉ ở hạng ba mươi sáu, phải được bật ở khắp Hongdae. Tôi nhất định sẽ giúp cậu đưa nó đến đúng giá trị của mình"
2
"..."
"Với Seungho, âm nhạc và thời trang chính là nguyên bản không phải sao? Cậu chính là người mở màn cho trang bìa đầu tiên trong năm, nên từ bây giờ hãy khởi đầu lại bằng những gì cốt lõi nhất bên trong cậu... Giống như Donatella đã làm với Versace vậy"
1
Họ Na thấy ánh mắt Seungho mạnh mẽ dao động, hài lòng vẽ lên nụ cười.
"Bọn họ có vẻ xong rồi, trở lại đi"
Nam thần tượng bước vào đời không mấy thành công, ban ngày vật lộn đánh cược với tương lai, đêm đến lại trở về con phố quen tự mình tìm chút khát vọng ban sơ từ người khác. Chưa một ai nói với Seungho những lời này hay kì vọng vào khả năng của cậu ta bằng cái nhìn lấp lánh như thế.
Seungho trở lại bãi cỏ nhân tạo rộng thênh thang được đội ngũ cất công nhuộm trắng suốt ba ngày ba đêm chỉ để phục vụ cho một shoot ảnh. Trước ống kính này chính là vị trí khởi đầu dành riêng cho cậu ta, người đang đứng dưới cơn mưa bất tận chuyển mình nhảy lên một điệu mùa xuân.
Người làm nghệ thuật nhạy cảm đến nỗi, chỉ cần một khoảnh khắc đẹp đẽ cũng đủ để động lòng. Hoặc không chừng còn muốn mở ra thứ xúc cảm cao hơn, là khát vọng chiếm hữu. Lời bản nhạc rock yêu thích "có hề gì không..." cùng gương mặt của Jaemin chảy trôi trong đầu nam thần tượng suốt ngày hôm đó.
.
Kết thúc vượt ngoài mong đợi, họ Na hài lòng bao nhiêu Haechan yên lặng bấy nhiêu. Cậu ta kiểm kê lại sản phẩm của nhãn hàng xong thì phẩy tay để trợ lý thu xếp. Bản thân bỏ ra xe ngồi đợi sếp Na, Jaemin ở lại hoàn thành việc chọn ảnh cùng Mark, trao đổi thêm ít thứ cuối cùng lần lữa mãi cũng nói chuyện ngoài lề.
"Haechan vì em mà mấy hôm nay cũng áp lực lắm..."
"Yên tâm đi, anh không vì ai mà ảnh hưởng việc chung đâu. Đừng lo về mấy chuyện hợp tác, khi cần thiết anh vẫn có thể làm việc được với... em ấy"
"Ý em không phải vậy... Mà thôi, mặc kệ đó. Nhờ cái tôi của hai người mà lúc nào cũng ra những trang ảnh sáng giá nhất. Giám đốc đây chỉ cần thế thôi", Jaemin nhướng mắt, nâng tay ra hiệu muốn đập tay với Mark, chàng nhiếp ảnh gia phì cười đập lên một cái đáp trả.
Mãi khi cậu quay đi anh mới cụp mắt nhìn màn hình điện thoại, tin nhắn rác của mấy công ty bất động sản cả năm trời thỉnh thoảng cứ gửi đến, vậy mà Mark Lee vẫn đều đặn xem hết.
1
.
Những ngày tiếp theo dù lao lực ở toà soạn từ sáng đến tối, lại từ tối đến sáng, mặc kệ giáng sinh gõ cửa, kệ luôn tiệc tùng cuối năm, Jaemin vẫn thấy đây là thời gian mãn nguyện nhất. Giấy xác nhận xuất bản vừa được Bae Dooja đặt bút ký xuống cả toà soạn chỉ biết ôm nhau khóc huhu, tự khen mình quá tài giỏi rồi.
3
Kế toán Craze duyệt cho bọn họ khoản tiền tất niên hết sức hào phóng, nên giám đốc Na đuổi toàn bộ tập thể ra khỏi toà soạn, thả tự do đúng giờ cho cấp dưới vào ngày cuối cùng của năm, chỉ để mỗi mình mình ở lại văn phòng không có gì ngoài giấy và ảnh màu.
Jinwoo gọi đến hỏi em trai có muốn về ăn cơm không, cậu vì lần nặng nề trước với mẹ mà vẫn lấn cấn trong lòng. Vả lại trước nay ở nhà cũng chẳng thường ngồi ăn uống với nhau. Viện trưởng viện thẩm mỹ luôn phải đi tiệc khách hàng cuối năm, bác sỹ tâm lý đêm ba mươi mốt còn có người gõ cửa phòng khám, cựu siêu mẫu kia thì làm gì có chuyện ăn tối, thằng nhóc con tự do không bao giờ có mặt vào những dịp chung. Và tất nhiên, giám đốc Na cũng phải tự kiếm việc để bận rộn rồi.
"Bận rộn cái gì bây giờ nhỉ?"
Từ cửa kính văn phòng nhìn ra thành phố ngày cuối năm, hôm nay có là giám đốc Na thì cũng chỉ là một chấm nhỏ cô độc giữa thế gian rộng lớn phủ đầy niềm vui ngoài kia. Jaemin không biết vì sao mình không thể giống như bao người, sống một cuộc sống khoẻ mạnh và có tình cảm hơn, như cái cách họ vẫn thường miêu tả về việc hạnh phúc là như thế nào.
Tin nhắn từ nhân viên chăm sóc khách hàng Celine chúc khách V.I.P ngày cuối năm vui vẻ, Jaemin nhìn màn hình nhàn nhạt cười, vẫn là mấy nhân viên bán hàng quan tâm