Chương 19: Không đề
Bình Bình có chút lo lắng, đứng ở trước mặt Yến Hạ Nguyệt, nói: “Công chúa?”
Yến Hạ Nguyệt chỉ bụm mặt: “Bình Bình, có băng không?”
Yêu cầu vô lý như vậy, cho dù là mùa hè Bình Bình cũng sẽ không đáp ứng, huống chi là hiện tại: “Công chúa làm sao vậy?”
Yến Hạ Nguyệt hiện tại thực sự rất muốn đem Yến Tuyết Thanh xách đến trước mặt nàng, kêu nàng đem mấy cái loại thư tịch lung tung không ra đâu vào đâu đó mang đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng Khang Dương công chúa một đời anh danh, liền hủy bởi quyển sách 《 Thanh Bình Ký 》 kia.
Yến Hạ Nguyệt uể oải, nhớ tới Yến Tuyết Thanh, lại hỏi: “Thanh Nhi khi nào đi?”
Nếu còn ở trong phủ nàng, sao lúc nàng trở về không thấy lại đây.
Bình Bình nói: “Hôm nay lúc công chúa đi không bao lâu thì Thọ Dương công chúa cùng Vu đại nhân liền rời đi rồi.”
Xem ra Vu Diệp thật sự là đã xin nghỉ, lúc nàng đi đã sớm qua thời gian thượng triều.
Nghĩ đến Yến Tuyết Thanh chắc là đã được dỗ tốt, bằng không cũng sẽ không theo Vu đại nhân rời đi.
Nàng muốn đem 《 Thanh Bình Ký 》 lấy ra ngoài, kêu Bình Bình đưa sang phủ Thọ Dương công chúa, lại nhớ tới nàng mới chỉ đọc có một nửa quyển, cốt truyện sau của quyển nàng còn chưa biết đâu.
Nàng ngồi dậy, khó xử nhấp môi, không biết xử lý《 Thanh Bình Ký 》làm sao bây giờ.
Bình Bình thấy công chúa không có ý tứ muốn nói cái gì, bưng đĩa trái cấy đã được xử lý tốt đặt ở trên án: “Phò mãi ngày mai không phải đã có tính toán gì sao?”
Yến Hạ Nguyệt nghe nàng nhắc tới Cố Diêm, lại đỏ mặt: “Hắn có tính toán gì hay không, cùng ta có quan hệ gì đâu?”
Bình Bình không biết không biết phu thê bọn họ lại có chuyện gì, nhưng thấy Yến Hạ Nguyệt không có nét phản cảm trên mặt, khẽ mỉm cười nói: “Nếu công chúa không để ý tới, thì phò mã hắn khả năng lớn cũng không có tính toán gì đâu.”
Lời này nói cứ như thế Cố Diêm sẽ nghe tất cả những lời nàng nói vậy.
Cố Diêm đi thẳng tới tiền viện mới tỉnh táo lại, Cố Tả vừa mới từ bên ngoài trở về, thấy thần sắc hắn vội vàng, có chút nghi hoặc: “Gia ngài hôm nay sao lại trở về sớm như vậy?”
Đây mà là về sớm á?
Cố Diêm liếc nhìn hắn một cái, không nói gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Tả đi theo hắn đến vỡ trường tập luyện, ở bên ngoài ngồi xuống.
Cố Diêm đao pháp rất tốt, thương pháp cũng không tồi, kiếm sử giống nhau, Cố Tả nhìn gia nhà hắn cầm kiếm như cầm đao, chẳng có chút đẹp mắt nào cả. Gia hắn vẫn nên đổi đao mà dùng đi thôi.
Người ta cầm kiếm thì linh động phiêu dật như tiên, nhìn gia nhà hắn một cái mà xem, cầm cái chuôi kiếm mềm mại của người ta như cầm đao thế kia, một nhát kiếm tàn nhẫn như một nhát đao vung ra, đâu còn cái gọi là mỹ quan phiên dật, cảnh đẹp tựa tiên nào đó đâu.
Nếu công chúa ở chỗ này, nhà hắn gia khẳng định sẽ không tùy ý như vậy.
Cố Tả chờ phát nhàm chán, bắt đầu ngồm xổm trên mặt đắt đếm mấy con kiến, đếm đến con thứ một trăm mười ba thì có người đứng trước mặt hắn đem khăn vải lấy đi.
Cố Tả đứng lên, Cố Diêm đem khan vải ướt ném trở về, kiếm cũng để trở lại chỗ treo vũ khí, nói: “Đi mua một quyển 《 Thanh Bình Ký 》.”
Cố Tả đầu óc tạm thời vẫn chưa dùng được: “Đó là cái gì? Thoại bản? Thư tịch, sách văn học hay binh pháp a?”
Cố Diêm thả lỏng một chút, bước chân cũng chậm lại, tâm tình cũng tốt lên trả lời vấn đề của Cố Tả: “Thoại bản, cái loại chuyên về tình yêu nam nữ ấy, ngươi đi tìm xem.”
Cố Tả nhớ kỹ, nhìn phương hướng Cố Diêm đi không đúng, lại nói: “Gia, ngài đi nhầm rồi, chỗ công chúa có phải ở bên đấy đâu.”
Cố Diêm lười quay đầu nhìn hắn: “Đi thư phòng, ngươi đi theo mài mực cho ta.” Hừ, chỗ phu nhân nhà mình làm sao đi sai được, chỉ là tạm thời chưa đến đấy thôi.
Cố Tả trong lòng cảm thấy như là mặt trời mọc từ hướng Tây.
Gia nhà hắn, từ nhỏ liền không thích đọc sách, lúc đi học thì ngồi im một chỗ còn khó mà có thể ngồi được, sau lại đầu quân, lúc đấy có thể là đã thấy tầm quan trong của văn chương chữ nghĩa gì đấy, bấy giờ mới cho xây một thư phòng trong phủ tướng quân, bên trong bày chút binh thư, bút giấy đều là tùy tiện mua ở bên đường.
Tuy rằng có thư phòng rồi đấy, nhưng có thấy gia nhà hắn đến bao giờ đâu, lúc nào cũng sai hắn mang thư tịch tin tức các thứ vào phòng ngủ, bây giờ lại thấy tích cực đi thư phòng như vậy, ha, hiếm có khó tìm nha.
Yến Hạ Nguyệt kêu Bình Bình canh giữ ở cửa không cho ai vào, chính mình lại đi đem《 Thanh Bình Ký 》 mang ra, nhanh chóng xem xong quần sau của cuốn sách, cũng không cần lo lắng bị người khác thấy mà xấu hổ nữa, đọc xong lại kêu Bình Bình tiến vào: “Bình Bình!”
Bình Bình không thể hiếu công chúa đang muốn làm gì, nàng tiến vào, Yến Hạ Nguyệt không quan tâm hình tượng là cái gì nữa, đem một bao đồ vật đưa cho nàng, nhanh chóng nói: “Đưa đi cho Thọ Dương, nhớ, đừng để người khác xem.”
Bình Bình trong lòng rùng mình, nghiêm túc gật đầu hẳn ra.
Yến Hạ Nguyệt nhìn Bình Bình đi ra ngoài, mới thả lỏng người, nàng dựa đầu ngồi ở trên giường, cảm thấy cả người thư thái.
Lần sau Cố Diêm lại nhắc tới, nàng có thể quang minh chính đại phủ nhận hơn nữa còn có thể nói trả đũa, ngẫm lại liền có chút kích động.
Nàng trong lòng nghĩ mình cao cao tại thượng trách cứ Cố Diêm nói hươu nói vượn, mà Cố Diêm lại không thể phản bác, đột nhiên liền nhớ tới một tình tiết mà nàng vừa xem.
Nữ chính kia hình như cũng làm tương tự với nam chính như vậy và đã thành công…… Hơn nữa…… có vẻ là có nhiều cái….
Trong đầu Yến Hạ Nguyệt đột nhiên đấu tranh tư tưởng trong đầu, bắt đầu không muốn học hỏi mấy cái loại phương pháp của nữ chính, xem xét lại tính khả thi của nó.
Cố Diêm có thể so nam chủ kia còn muốn ác hơn nhiều, sợ đến lúc đó không phải nàng tháng mà là bị Cố Diêm ăn sạch sành sanh.
Mất nhiều hơn được, mất nhiều hơn được.
Cố Diêm trở lại lúc chuẩn bị dùng cơm, hắn đem phong thư đưa cho Yến Hạ Nguyệt, nhìn nhìn chung quanh, giống như cái gì cũng chưa phát sinh, ngữ khí bình tĩnh: “Bình Bình đâu?”
Bình Bình cùng Yến Hạ Nguyệt cơ hồ coi như là như hình với bóng.
Yến Hạ Nguyệt đương nhiên sẽ không nói bản thân đã kêu Bình Bình đưa đồ đi, cúi người đem đôi đũa đưa cho hắn.
Cố Diêm thụ sủng nhược kinh, lập tức quên đi cái đề tài mình vừa nói kia, đôi tay tiếp nhận cặp đũa bạc.
Hắn nhìn, cô hồ có chút không muốn dùng đôi đũa nàng tự tay đưa cho mình này, Yến Hạ Nguyệt không thẻ nhìn nổi hắn như thế này, như thể một hành động của nàng là ban ân cho hắn vậy. Nàng không thích như vậy chút nào, mím môi, nói: “Ngươi không phải bảo ngày mai được nghỉ phép sao?”
Cố Diêm đem đôi đũa buông, nói: “Công chúa có tính toán gì sao?”
Yến Hạ Nguyệt không có tính toán gì cả, không phải là Cố Diêm có an bài hết rồi sao?
Nàng nhấp một ngụm canh, không nói gì.
Cố Diêm nhìn nàng trầm mặc, nhớ tới mấy lời hắn nói trước đó.
Hắn như thể không có việc gì nói tiếp: “Công chúa nếu có tính toán gì, thì có nguyện cùng ta lên núi Càn Sơ ngắm cảnh không?”
Đất phong của Yến Hạ Nguyệt là ở Nguyễn Song, nàng cũng có đất phong của mình, nên không thích mua đất, bởi vậy ở kinh thành thôn trang của nàng cũng không quá nhiều, hầu hết đều là trang trại.
Núi Càn Sơ ở kinh thành vốn rất nổi tiếng, trên núi có chùa Đức Huệ cực kỳ linh thiêng, hương khói cực vượng.
Nàng không rõ tính toán của Cố Diêm, chần chờ nói: “Ngươi là muốn đi bái phật?”
Cố Diêm nhìn qua cũng không phải là người sẽ đi tin phật a.
Cố Diêm nghe vậy có chút bất đắc dĩ: “Ta ở chân núi Càn Sơ có một tòa sơn trang, phong cảnh ở đó rất tốt.”
Này…… Như vậy sao……
Yến Hạ Nguyệt có chút xấu hổ, nàng đành cười ha ha nói: “Là như thế này a, ở đấy có cái gì a?”
Cố Diêm liền từ từ kể ra, trong đó làm Yến Hạ Nguyệt tâm động nhất chính là nơi đó thế nhưng lại có suối nước nóng, lại còn được dẫn ra từ ôn tuyền.
Trong lòng lập tức liền đồng ý kế hoạch của Cố