Chương 20: Hồi tưởng
Cố Diêm cởi thắt lưng, vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
Công chúa của hắn kiểu gì cũng cảm thấy sợ.
Chỉ là hắn không có dừng, chỉ cần lộ ra một chút suy nghĩ, nàng liền theo bản năng nhìn ra.
Cố Diêm thật sự không biết phải làm sao bây giờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Công chúa của hẳn so mới suy nghĩ của hắn thì mẫn cảm và yếu ớt hơn rất nhiều.
Hắn căn bản không có khả năng đưa ra biện pháp gì cho chuyện trên.
Vốn đã không còn đường sống.
Hắn ở trong lòng than nhẹ, trong lòng ngấm ngầm chấp nhận hậu quả.
Yến Hạ Nguyệt cũng không có tâm tình mà tiếp tục xem thoại bản, nàng đá giày, đem thoại bản quẳng lên trên bàn, lại ngồi vào giường.
Nàng đang suy nghĩ về Cố Diêm.
Lúc nàng ngẩn đầu nhìn hắn, vẻ mặt của hắn thực sự rất không thích hợp.
Có điểm giống buổi tối ngày đó.
Cố Diêm vốn rất giỏi giả vờ.
Ở trên giường cũng sẽ đeo lên một lớp mặt nạ.
Hắn ở trên giường trước nay đều là ôn nhu, lại săn sóc, cơ hồ nàng nói cái gì thì chính là cái đó.
Tuy rằng nàng thẹn thùng mỗi lúc như thế gần như là không thể nói chuyện.
Nhưng khi nàng cảm thấy không chịu nổi, kẽ ‘hừ hừ’ vài tiếng khó chịu, hắn chắc chắn sẽ dừng lại.
Lúc nàng xuất giá thì mẫu phi nàng đã không còn nữa, Hoàng tổ mẫu liền sai kiến một ma ma dạy cho nàng những thứ kia, có quan niệm là công chúa về nhà chồng không phải lấy lòng phu quân trên giường cho nên giảng cũng không kĩ, nàng nghe cũng tai nọ bay qua tai kia mà rụng rớt hết, cho nên trong phương diện này nàng gần như là chẳng biết gì.
Cố Diêm biết nàng thẹn thùng, cho nên càng là săn sóc nàng, ban đêm bọn hò cơ hồ là không có đốt đèn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cứ như vậy một thời gian dài, nàng rất tự nhiên mà xem lớp mặt nạ đó thành khuôn mặt thật mà không hề hay biết gì hết, bọn họ sống, sinh hoạt, làm mọi thứ như một đôi phu thê bình thường.
Dẫn tới đêm đó hắn có chút không tỉnh táo, có hơi hơi cưỡng bách nàng, nàng kêu như thế nào hắn cũng có dừng dù chỉ một lần, làm nàng sợ hãi tới cực điểm.
Nàng khi đó cảm thấy hắn thực sự chính là cầm thú.
Thậm chí còn ở một đoạn thời gian rất dài sau đó, nàng đều không nhìn đến hắn.
Vừa nhìn đến hắn, nàng liền theo bản năng nhớ tới cái đêm nàng không thể làm gì kia, bàn tay hắn vậy mà thật sự rất có lực, chỉ là một bàn tay thôi mà có thể đè chặt hai cổ tay nàng.
Nàng chịu không nổi, khóc lóc đòi hắn xin tha, hắn không nói lời nào, động tác lại ác hơn, làm cho nàng cảm thấy hắn có thể ‘lộng’ chết nàng ngay lúc đấy.
Cuối cùng, nàng khóc cũng khóc không được, chỉ có im lặng mà rơi nước mắt, nước mắt kia cũng không thể chảy xuống chăn gối mà đều bị hắn hôn lên liếm vào miệng hết.
Cũng chính là lúc ấy nàng mới biết được cái gì gọi là hôn.
Không phải như trước họ hay làm chỉ là môi chạm môi, nay chính là tuy hai như một, hắn dùng sức khiên nàng cảm thấy hắn như muốn đem nàng ăn vào bụng để nàng tan vào máu thịt của hắn, mãi mãi không tách rời.
Nàng bị hắn ấn xuống, muốn chạy trốn, nhưng rồi lại bị hắn ôm trở về.
Buổi tối hôm đó là cái ngày mà nàng cảm thấy kỉnh khủng nhất trong bao nhiêu năm nàng sống.
Cái cảm giác không thể tránh thoát kia làm nàng không bao giờ muốn nghĩ đến nữa.
Lúc hắn tỉnh táo hắn hướng mà xin lỗi và chịu nhận phạt, nhưng lúc đấy trong lòng nàng đã sợ hãi tới cực điểm.
Hắn cũng biết mình lúc đấy đã quá đáng, nhìn ra được nàng sợ hãi, cho nên cũng không hề tiếp tục dây dưa quấn lấy nàng nữa.
Hắn bắt đầu đi sớm về trễ, nàng một tháng may ra mới có thể nhìn thấy hắn một lần.
Không hề nghi ngờ, hành động này của hắn đã làm cảm xúc của nàng hòa hoãn đi rất nhiều.
Cảm xúc nàng hoãn đi không ít, nhưng vào thời điểm ngay sau đó, nàng rất ít khi nhàn thấy hắn, rồi nàng lại bắt đầu muốn hòa li.
Ở cái thời điểm nàng sắp hòa li thành công, chính nàng cũng không biết vì cái gì mà nàng muốn hòa li.
Hận hắn sao?
Có thể là hận, nhưng cũng giống như không thể hận hắn được.
Thật sự cái đêm kia nàng đã bị hắn dọa sợ đến mức đấy sao?
Hình như cũng không phải như thế.
Nhưng ở cái lúc nhìn thấy hắn lần nữa, nàng theo bản năng đưa ra thư hòa li, mà lúc hắn đáp ứng nàng, trái tim nàng trống rỗng trong thoáng chốc.
Yến Hạ Nguyệt trước nay đều hiếu thắng, cái cảm xúc lúc nàng bị ấn xuống kia vẫn kiến nàng sợ hãi, bình tĩnh kêu Bình Bình mang giấy mực tới viết thư hòa li.
Nàng nhìn Cố Diêm nhanh chóng viết tên mình xuống, kỳ thật trong lòng nàng đã rỗng tuếch, trong đầu cũng lộn xộn, giống như nhét đầy đồ vật vào trong ấy vậy, lại giống như trống rỗng không còn một chút nào.
Nàng là vốn là nữ nhi hoàng tộc gả đi, Cố Diêm cũng không có tên trong gia phả Yến gia, bọn họ đến Kinh Triệu Doãn, rất nhanh đã làm xong công chứng, xem như chiêu các thiên hạ bọn họ đã không còn quan hệ phu thê.
Nàng không chút do dự lên xe ngựa, không biết Cố Diêm về sau có bộ dáng như thế nào.
Nàng lúc ấy nàn tự nói chính mình, nàng cũng không muốn biết Cố Diêm là cái biểu tình gì, bộ dáng gì.
Nàng dần dần bắt đầu nhớ đến Cố Diêm, nàng luôn không nhịn được mà hối hận.
Vì sao mà ngày đó nàng không quay đầu lại nhìn hắn.
Có lẽ hắn vẫn sẽ còn yêu nàng.
Yến Hạ Nguyệt liên tục suy nghĩ và lại bắt đầu hối hận, hận bản thân tại sao không quay đầu nhìn hắn, tại sao không thể nhìn thấy hắn yêu nàng đến mức nào.
Muội muội nàng Yến Tuyết Thanh có tới thăm.
Bọn họ đều nói nhìn nàng bây giờ rất là không tốt, rất nhiều thái y cũng lại đây bắt mạch cho nàng, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói “Tích tụ với tâm”, “Tâm bệnh còn cần tâm dược”, cũng chỉ kê ra mấy phương thuốc an dược, kêu Bình Bình đi sắc thuốc.
Yến Tuyết Thanh không phải là người có thể nói mấy lời an ủi người khác nhưng vẫn nói một vài câu an ủi “Đừng suy nghĩ nhiều”, “Mọi thứ rồi sẽ tốt thôi”, rồi mới đi.
Yến Hạ Nguyệt vẫn luôn là một người chị tốt, bởi vậy bọn muội muội mà làm sai, nàng vẫn sẽ nói chuyện với bọn họ một chút. Bọn mội muội vẫn luôn thích nói chuyện cùng nàng.
Yến Tuyết Thanh nói nàng dạo gần đây không có ngủ được, đến đêm nàng vẫn hay suy nghĩ linh tinh về Vu Diệp.
Yến Hạ Nguyệt theo thói quen an ủi nàng, nàng nói Vu đại nhân rốt cuộc cũng là quan lớn, việc nhiều là chuyện bình thường, bảo Yến Tuyết Thanh thông cảm Vu Diệp một chút.
Yến Tuyết Thanh nói chung vẫn có chút ngượng ngùng, chỉ là khi nói hết được tất cả ra thì trong lòng mới minh bạch, đành dừng một chút rồi mới nói: “Chỉ là thân thể có chút không chấp nhận được thôi.”
Yến Hạ Nguyệt lúc ấy có chút không hiểu, cái gì gọi là “Thân thể không chấp nhận được”?
Yến Tuyết Thanh mở ra cái đề tài này thì mọi thứ đã bắt đầu đi sang một hướng khác, những suy nghĩ ban đầu của Yến Hạ Nguyệt cũng đã dần biết mất.
Nàng không dám hỏi chuyện của Yến Hạ Nguyệt cùng Cố Diêm, chỉ lấy mấy chuyện linh tình của mình và Vu Diệp ra để nói.
Yến Hạ Nguyệt thấy muội muội xấu hổ mà vẫn còn muốn nói mình nghe, trong lòng như có sấm sét đánh đùng đoàng.
Thẳng đến khi Yến Tuyết Thanh đi thì tròi cũng đã tối, nàng nhìn một trời đầy trời sao, tự giễu cười.
Nàng còn dám kêu Yến Tuyết Thanh thông cảm với Vu Diệp, nàng có tư cách gì mà nói ra câu này?
Nàng trước nay đều không thông cảm cho Cố Diêm a.
Nàng khi đó mới biết được, đàn ông đâu có chuyện “Nói dừng là dừng” trong chuyện đấy đâu.
Đàn ông bọn họ vốn dĩ cùng loài sói là giống nhau, cướp đoạt và chinh phục vốn là bản năng của bọn họ.
Ngày thường là công tử ôn nhu đoan chính, trên giường vẫn luôn là bộ bộ mặt hung dữ.
Nàng đã không còn sợ hãi cái đêm kia, chỉ là Yến Tuyết Thanh vô tình nói ra cái đề tài, làm câu nói ‘Ta không sai’ nàng dùng để tẩy não mình trong thời gian qua bị đạp rớt.
Nàng đã sai rồi.
Cố Diêm chưa từng thực sự xin lỗi nàng.
Một đêm kia hắn thật là đã mất khống chế, chỉ là hắn đã đền đù sau mọi áy náy, và cũng đã xoa dịu được lỗi lầm của hắn.
Yến Hạ Nguyệt nghe thấy tịnh thất có động tĩnh, lấy khắn tay ra xoa xoa mắt.
Nếu hắn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của nàng, chỉ sợ hắn lại suy nghĩ linh tinh.
Yến Hạ Nguyệt nghĩ tới cấu nói ‘Không có việc gì’ kia của hắn cùng với biểu tình hắn lúc đấy làm nàng muốn khóc.
Hắn tuyệt đối là lại nghĩ đến đêm kia rồi.
Hắn cảm thấy nàng vẫn luôn sợ hãi đúng không?
Lại đang hối hận hắn đêm đó đã uống quá nhiều rượu rồi đem nàng cưỡng bách ép buộc đúng không?
Hắn luôn đem tất cả những lỗi lầm không phân biệt đúng sai nhận hết về mình.
Yến Hạ Nguyệt nghe được của tịnh thất mở, vội đem tóc che ở sườn mặt, đưa lưng hương về một phía.
Cố Diêm ra, nhìn thấy công chúa của hắn đang cúi đầu ngồi ở trước bàn trang điểm, ngữ khí ôn nhu chút: “Công chúa?”
Yến Hạ Nguyệt tận lực để thanh âm mình có thể bình thường nhất có thể, đi nhanh vào tịnh thất.
Cố Diêm hơi hơi gợi lên khóe môi cứng đờ.
Công chúa của hắn luôn luôn không hiểu chuyện tình cảm, mặc dù vừa rồi nàng theo bản năng lộ ra chút cảnh giác, nhưng hắn biết, nàng cũng không rõ ràng hắn bị làm sao.
Nàng không nên có cái phản ứng như thế kia.
Như là biết hắn có tâm tư xấu xa vậy, giống như nàng đang có cảm giác sợ hãi.
Này không đúng.
Cố Diêm ngồi ở mép giường, đôi mắt nặng nề nhìn của tịnh thất.
Bình Bình vào buổi tối sẽ để không gian riêng tư cho phu thê bọn họ nên sẽ không tiến vào.
Cố Diêm nghĩ Yến Hạ Nguyệt bữa tối ăn không nhiều, liền di ra cửa kêu Bình Bình dọn một ít điểm tâm lại đây.
Yến Hạ Nguyệt cả người chôn ở trong nước, nàng nhìn chồng quần áo sạch sẽ bên kia, trong lòng rối rắm.
Đêm nay rốt cuộc có nên cùng Cố Diêm tiến thêm một bước nữa hay không.
Chỉ cần một cái hôn nhẹ thôi là cũng có thể cho hắn biết nàng là nguyện ý cùng hắn thân cận đi.
Nhưng nên hôn ở đâu bây giờ? Hôn lúc nào?
Hình như lúc nào thì cũng không thích hợp lắm.
Nếu không thì lúc trước khi ngủ hôn một