Chương 21: Gặp gỡ
Yến Hạ Nguyệt đêm này ngủ rất tốt.
Ước chừng là cảm thấy mình đã hoàn thành nhiêm vụ do chính bản thân đưa ra nên ngủ rất thoải mái, cũng không có nằm mơ như mọi hôm luôn.
Chờ nàng tỉnh lại, Cố Diêm hiếm khi thấy còn nằm ở bên người nàng.
Nàng không dám động, sợ đánh thức hắn, liền giữ nguyện tư thế nghiêng đầu nhìn hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diện mão hắn vồn nhìn rất đẹp trai uy vũ, đẹp hơn hắn so với những võ tướng khác.
Ước chừng là hắn luôn nghĩ nàng sẽ không thích cho nên không bao giờ để râu, chỉ là hiện tại trên mặt có vài sợi râu đem nhô ra, thoạt nhìn có chút không giống hắn cho lắm.
Yến Hạ Nguyệt cùng hắn chung sống nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua bộ dáng hắn có râu bao giờ.
Nàng có chút tò mò, lặng lẽ giơ tay muốn sờ một chút, chưa kịp sờ vào cằm hắn thì cổ tay nàng đã bị người khác tóm chặt.
Dùng sức một chút, Yến Hạ Nguyệt viền mắt liền đỏ hoe.
Cố Diêm là theo bản năng muốn chế trụ người đánh lén, chờ đến lúc hắn mở to mắt, mới phát hiện hắn cái tay hắn bắt lại chính là tay nàng.
Yến Hạ Nguyệt thấy hắn trợn mắt, lúc này mới nói còn mang theo tiếng nức nở nói: “Ngươi buông tay ta ra nha.”
Cố Diêm vội buông ra tay, hắn nhìn Yến Hạ Nguyệt, cẩn thận đưa tay nàng gần đến miệng mình thổi kia vệt đỏ, trong lòng hối hận: “Xin lỗi, công chúa.”
Yến Hạ Nguyệt tuy rằng ủy khuất, lại không cảm thấy hắn cần xin lỗi nàng.
Hắn là một đại tướng quân, ở bên ngoài chinh chiến, có khi ngủ trong doanh trướng, có khi liền trực tiếp ngủ ở ngoài tròi, ngủ trong rừng, cảnh giác như vậy vốn là chuyện bình thường.
Nàng kêu hắn buông tay, chính mình lại lật người mở một ngăn tủ nhỏ ở đầu giường, lấy ra bình sức đựng thuốc.
Cố Diêm nhìn nàng ngồi quỳ ở trên giường, cũng ngồi dậy: “Đây là cái gì?”
Yến Hạ Nguyệt đổ một ít ra tay mơ hồ nói: “Một loại thuốc bình thường thôi.”
Khi đó Bình Bình bị nàng phái đi ra ngoài, cũng không biết chuyện này, thuốc này là nàng sai tiểu nha hoàn đi vào trong cung cầm về, nàng chịu đau cùng xấu hổ dùng xong một bình, lại còn thấy chưa đủ, muốn dùng tiếp bình thứ hai.
Lần trước Yến Tuyết Thanh tới, đã đưa cho muội ấy một lọ to chưa dùng đến, lọ nay giờ chỉ còn một nửa, dùng ngón út thoa lên ít nữa là được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Diêm nhìn đầu ngón tay nàng dính thuốc, nhẹ nhàng chậm chạp ở trên cổ tay mà thoa, thanh âm càng thấp: “Công chúa……”
Yến Hạ Nguyệt ngẩng đầu, Cố Diêm trên mặt có bao nhiêu áy náy đều hiện ra hết.
Nàng nhấp môi, đem nút lại lọ thuốc rồi cất đi, ngồi vào bên cạnh hắn.
Cố Diêm còn đang nhìn cổ tay của nàng, Yến Hạ Nguyệt đem tay áo túm túm, che lại vệt đỏ.
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng: “Hôm nay không phải muốn đi núi Càn Sơ sao? Bình Bình rất nhanh sẽ đến gọi rồi đấy, ngươi đừng thất thần nữa, mau đứng lên đi.”
Cố Diêm không thích người khác hầu hạ hắn mặc quần áo, Yến Hạ Nguyệt ngày thường hay dậy trễ, cho nên hai người đâm ra không mấy khi gặp nhau sáng sớm như vậy, hôm nay hai người cùng nhau dậy, nàng liền có chút do dự, không biết có nên kêu Bình Bình tiến vào hay không.
Cố Diêm không biết Yến Hạ Nguyệt suy nghĩ cái gì, chỉ tự mình nhanh chóng đem quần áo ngủ cởi ra, rất nhanh đã mặc xong quần áo.
Yến Hạ Nguyệt nhìn đến trên đai lưng của hắn, đai lưng làm cho phần eo của hắn càng lộ rõ hơn, bất giác liền có chút mặt đỏ.
Cố Diêm quay đầu lại, liền thấy Yến Hạ Nguyệt hai má hồng phấn, con ngươi đều là xuân ý, có chút sửng sốt.
Nàng đang nhìn mình sao? Sao má lại hồng như thế kia.
Cố Diêm mịt mờ tự đánh giá chính mình một chút, giống ngày thường nha, có gì khác đâu, sao công chúa nhìn ghê dị.
Yến Hạ Nguyệt thấy hắn quay đầu lại, cuống quít thu hồi tầm mắt: “Nhìn ta làm cái gì? Ngươi không đi rửa mặt sao?”
Nàng gọi Bình Bình tiến vào, tiểu nha hoàn cũng đi theo vào, Cố Diêm đứng ở một bên, nhìn mấy nha hoàn chọn quần áo cho nàng, lại cẩn thận giúp nàng thay quần áo.
Vóc dáng nàng không tính là quá cao, nhưng tỉ lệ chân cùng eo lại vô cùng thích hợp.
Từng kiện quần áo được mặc vào, từng tấc da thịt trắng như tuyết của nàng cũng bị che lấp đi.
Yến Hạ Nguyệt thấy Cố Diêm vẫn còn đứng nhìn chằm chằm nàng, liền muốn kêu Cố Diêm làm việc khác: “Hạ Xảo, đi giúp phò mã vấn tóc.”
Hạ Xảo là tiểu nha hoàn có tay nghề làm tóc tốt nhất, nhưng nha hoàn hầu hạ nàng một đám rồi lại một đám thay thế nhau, nhưng chỉ có Hạ Xảo vẫn lưu lại.
Cố Diêm lui một bước, bày ra bộ dáng kháng cự, Hạ Xảo đứng đơ tại chỗ, không biết phải làm sao bây giờ.
Yến Hạ Nguyệt có chút tò mò: “Ngươi không thích người khác vẫn tốc cho ngươi sao?”
Cố Diêm khẽ lắc đầu: “Ta là thô nhân.”
(Thô nhân ở đây là chỉ một người dân dã thôn quê, thô thiển. Kem không tìm được từ nào hợp lí ở đây nên các bạn có từ nào hay hơn thì cmt gợi ý cho Kem nha.)
Cho nên không cần phải người khác phải hầu hạ như vậy sao?
Yến Hạ Nguyệt quần áo đã mặc xong rồi, tóc nàng có chút rối, nghi hoặc nói: “Vậy ngươi vẫn luôn là tự mình vấn tóc?”
Cố Diêm gật gật đầu, Yến Hạ Nguyệt nở nụ cười: “Ngươi ở đây vấn tóc cho ta xem.”
Nàng còn chưa có gặp qua bộ dáng Cố Diêm ‘tự xử’ bao giờ đâu.
(Cấm mọi người nghĩ bậyyyyyy.)
Cố Diêm dừng một chút, ngồi nghiêng trước bàn trang điểm.
Hắn không có thói quen dùng gương đồng, tầm mắt nhìn cây lược gỗ ở trong tay Yến Hạ Nguyệt ngừng một chút, rồi đưa tay đến cầm lấy.
Yến Hạ Nguyệt đứng sang một bên, nhìn hắn rất nhanh mà chải tóc xong một lần rồi trực tiếp đem chúng nó ôm hết lên.
Yến Hạ Nguyệt: “……”
Tóc này cũng tốt quá đi.
Thẳng đến khi Cố Diêm bắt đầu chọn lựa kim quan, Yến Hạ Nguyệt vẫn luôn là một bộ dáng ‘ta không ghen ghét, không thề ghen hét hay gì hết’.
Hắn cầm kim quan đứng lên, hơi hơi cúi người: “Công chúa làm sao vậy?”
Làm sao vậy?
Hắn chỉ trong chốc lát đã tự buộc tóc được, đã thế tóc của hắn lại còn rất tốt nữa.
Nàng hơi hơi phồng má lên, ngữ khí có chút lơn hơn chút: “Ngươi đi cạo râu đi!”
Cố Diêm ngẩn ra, theo bản năng sờ sờ cằm, lúc này mới phát hiện một buổi tối chưa cạo râu thôi mà râu đã mọc ra dài thế này rồi.
Hắn vừa rồi cái bộ mặt này để đứng trước mặt nàng sao??
Yến Hạ Nguyệt nhìn hắn ra vẻ bình tĩnh xoay người đi tịnh thất, lúc này mới có chút sung sướng hừ một tiếng, kêu tiểu nha hoàn chải đầu cho nàng.
Tịnh thất cũng có gương, chẳng qua là loại gương được tiến cống tới thôi, hắn đứng ở trước gương, cẩn thận nhìn nhìn, uể oải phát hiện râu đặc biệt rõ ràng.
Hắn vừa mới dùng bộ dáng này ngây ngô ở trước mặt nàng lâu nhu vậy.
Nàng thích xiêm y xinh đẹp, vải dệt, trang sức đều là loại tốt nhất, chọn mua tiểu nha hoàn bên người cũng đều phải đoan chính, bộ dáng hắn hiện tại này…… Bộ dáng này……
Yến Hạ Nguyệt đã trang điểm xong, tịnh thất lại còn không có động tĩnh, nàng nhăn lại mi, Bình Bình tiến lên gõ cửa: “Phò mã?”
Cố Diêm mở cửa, lại là một Cố Diêm như mọi khi.
Yến Hạ Nguyệt không có chú để ý nào, chỉ nói: “Nhanh đến dùng đồ ăn sáng đi.”
Nàng đã gấp không chờ nổi muốn đi ngâm suối nước nóng.
Cố Diêm thấy ánh mắt nàng không dừng lại trên người mình, trong lòng ảm đạm, quả nhiên vẫn có râu cho nên nàng không thích sao?
Yến Hạ Nguyệt hiếm khi rời nhà xa như vậy, nàng nhìn bên dãy phố bên ngoài xoẹt qua cử xe, nhớ tới nơi đại doanh Kinh Ngô Vệ đóng quân, buông mành hỏi Cố Diêm: “Ngươi mỗi ngày đều phải đi xa như vậy sao?”
Cố Diêm gật đầu: “Không tính là quá xa.”
Ra bên ngoài dãy phố tấp nập ít người qua là gần như có thể thúc ngựa đi nhanh hơn nhiều rồi, hắn xác thực cảm thấy không có xa lắm.
Yến Hạ Nguyệt nhẩm khoảng cách, liền cảm thấy Cố Diêm chính là không muốn nàng nghĩ nhiều về chuyện này.
Nàng dậy trễ, lúc này cũng ngủ không được, liền muốn cùng Cố Diêm trò chuyện.
“Cố Diêm, ngươi cưỡi ngựa lâu chưa vây?”
Cố Diêm nghĩ nghĩ, nói: “Năm mười lăm tuổi.”
Nhà hắn mặc dù không quá giàu có ở Thanh Châu, cũng không hoàn toàn xem như đại tộc, hắn năm tuổi học