Chương 29: Thương Ngôn Truy
Yến Hạ Nguyệt ngồi ở đầu trên phía bên phải, Cố Diêm ngồi ở bên cạnh nàng, Thương Ngôn Truy ngồi ở đầu dưới, chắn vẫn chưa phát tác được chỗ nào không đúng.
Hắn ly trà lên uống, bắt đầu quở trách Cố Diêm: “Năm đó ta với ngươi quen nhau, ngươi khí phách lắm cơ mà? Không phải, đúng hơn là có nhiều nguyên tắc, kéo ngươi đi thanh lâu ngươi không chịu, còm bảo gì mà có lỗi với thê tử tương lai, a? Ngươi nhìn xem ngươi hiện tại đi, thành cái dạng gì rồi?”
Yến Hạ Nguyệt cũng hùa theo nói: “Đúng vậy, ngươi nhìn xem ngươi hiện tại, sao lại thành như vậy?”
Thị thiếp bình thường đâu có dám cùng lão gia nói chuyện như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thương Ngôn Truy vẫn không nghĩ đến khả năng Yến Hạ Nguyệt không phải thị thiếp, phụ họa: “Đúng vậy, Cố Diêm, ngươi nhìn lại ngươi xem, đến cả thị thiếp cũng nói ngươi như vậy rồi, sao người lại biến thành cái dạng này chứ?”
Cố Diêm nghe được hai từ “Thị thiếp”, hơi nhíu mày: “Thị thiếp? Ai nói với ngươi nàng là thị thiếp?”
Thương Ngôn Truy lại uống ngụm trà: “Cái này còn quan trọng sao? Biết là ngươi thích nàng, nhưng là ngươi cũng đã cưới công chúa Đại Yến rồi, ngươi tĩnh thế nào hả?”
Cố Diêm nhìn Yến Hạ Nguyệt có gắng nhịn cười đến nỗi cả người run run, liền hiểu rõ đã có chuyện gì xảy ra, hắn cũng nhấp ngụm trà, chậm rãi buông chén trà xuống, nói: “Thương Ngôn Truy, ta muốn cùng ngươi nói một chuyện, ngươi ngàn vạn lần đừng sợ.”
Thương Ngôn Truy kỳ quái nhìn hắn một cái: “Ta thì sợ cái gì? Ta hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm như vậy, một mình đi ma giáo trộm Thánh Hỏa Đồ ta còn chưa sợ.”
Cố Diêm ngón tay gõ xuống cái bàn, thong thả nói: “Phu nhân nhà ta, cũng chính là Công chúa Đại Yến mà ngươi nói tới, nàng đang ở chỗ này.”
Thương Ngôn Truy đứng hình mất một giây rồi cả người liền bật dậy, hướng bốn phía nhìn nhìn: “Nàng ở chỗ này??? Cố Diêm ngươi điên rồi? Còn không mau trốn? Trốn nhanh đi chứ! Nhanh lên! Trốn!”
Yến Hạ Nguyệt đã nhịn không được, nàng nâng tay áo lên che khuất mặt, cả người run lẩy bẩy, vị bằng hữu này của Cố Diêm nhìn chỗ nào cũng không thấy giống một người bình thường a.
Cố Diêm cũng cười: “Thương Ngôn Truy, ta biết ngươi ngày thường tự do tự tại, khả năng không hiểu quy củ của thế tục.”
Thương Ngôn Truy lại ngồi trở lại, trừng mắt với Cố Diêm: “Ngươi nói cái gì thì cứ nói đi, sao lại mắng chửi người làm cái gì?”
Cố Diêm chỉ chỉ cho hắn vị trí của Yến Hạ Nguyệt, lời nói thấm thía: “Hữu vi tôn, hiểu không?”
Thương Ngôn Truy nghe vậy lại nhìn nhìn vị trí hai người bọn họ, Cố Diêm ngồi ở bên trái.
Hữu vi tôn. (ý chỉ người có quyền, phải được tôn trọng)
Vẻ mặt của hắn nhìn hai người Cố Diêm cùng Yến Hạ Nguyệt càng ngày càng trở nên hoảng sợ, nhưng cũng không có từ ngữ nào có thể hình dung được sự hài hước bên trong.
Hắn nhanh chóng nháy nháy đôi mắt, thoạt nhìn giống như rất muốn nhảy ra ngoài, cuối cùng chỉ đành vuốt vuốt tóc, ra vẻ như là ‘ta đã biết các ngươi yên tâm’ xát lại gần Cố Diêm nói nhỏ: “Ta đây phải hành lễ không? Trực tiếp quỳ xuống sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Hạ Nguyệt cười đến nỗi nước mắt cũng muốn chảy ra rồi, Thương Ngôn Truy nhìn nàng có vẻ cũng không muốn truy cứu gì cả, lại còn mang dáng vẻ rất gần gũi nữa, lại khôi phục trạng thái ban đầu: “Ta nói là đệ muội, ngài còn lừa gạt ta, đây không phải là đệ muội thì còn là cái gì nữa?”
Cố Diêm cười cười, lại hỏi hắn: “Ngươi tới kinh thành làm cái gì?”
Thương Ngôn Truy bày ra một bộ dáng kinh động nghĩ lại quá khứ, ngữ khí thập phần ủy khuất: “Còn không phải do đồ đệ ta sao, hắn giống như là có bệnh vậy, không muốn nhìn ta tiêu dao tự tại một phân nào, ta vừa hạ kiếm, hắn lại làm đủ mọi cách để ta tiếp tục tập luyện, sớm ngày trở thành Võ lâm minh chủ, cho hắn ít mặt mũi, đây chính là nghịch tử a, muốn mặt mũi sao không tự mình đi kiếm đi? Tại sao lúc đấy ta lại thu hắn làm đồ đệ cơ chứ!”
Cố Diêm hiểu rõ: “Trốn đồ đệ sao?”
Thương Ngôn Truy lập tức đứng thẳng eo: “Ta trốn hắn? Ta là sư phụ hắn! làm sao ta lại phải sợ hắn cơ chứ! Buồn cười!”
Bình Bình đúng lúc này tiến vào: “Công chúa, cơm trưa đã xong.”
Thương Ngôn nghe được hai từ “Cơm trưa” cả người liền hí hửng: “Các ngươi có phải mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị hay không a?”
Yến Hạ Nguyệt đứng lên, Cố Diêm cầm lấy tay nàng, nàng nói với Bình Bình: “Lấy thêm một bộ chén đũa nữa.”
Cố Diêm ghét bỏ Thương Ngôn Truy quấy rầy phu thể bọn họ ăn trưa, thời gian đã ít ỏi sẵn mà tự nhiên lại thêm một bóng đèn to tướng: “Đi thôi, mang ngươi đi ăn sơn hào hải vị.”
Thương Ngôn Truy thật sự tin.
Hắn nhìn món gà hầm nấm kia, cảm thấy hắn bị Cố Diêm lừa: “Cái này đồ đệ ta cũng làm được, làm sao có thể gọi là sơn trân hải vị được?”
Cố Diêm tụ mình giúp Yến Hạ Nguyệt gắp đồ ăn, nghe vậy không khách khí nói: “Không muốn ăn thì lăn.”
Thương Ngôn Truy đem đôi đũa buông xuống: “Đi thì đi, ngươi cho rằng ta tới để ăn chùa cơm hay gì? Tuy rằng gà hầm năm cũng không tệ lắm, nhưng là ——”
“Sư phụ đây là ghét bỏ trù nghệ của đồ nhi nên mới trốn đi sao?”
Thương Ngôn Truy cứng đờ, không thể tin được đồ nhi của hắn chỉ mất có nửa ngày mà đã đuổi kịp hắn.
Người đến là một người thiếu niên khoảng hai mấy tuổi, vóc người rất cao, mặc một thân hắc y, nhìn hắn lạnh băng, so với gió thu còn muốn lạnh hơn.
Hắn đi vào, chắp tay hành lễ: “Gặp qua công chúa, tướng quân.”
Cái hành lễ này chẳng ra cái thể thống gì nhưng không đợi Yến Hạ Nguyệt nói chuyện, hắn đã đứng thẳng eo đi tới phía Thương Ngôn Truy: “Sư phụ sao người nhìn thấy đồ nhi lại kinh ngạc như thế?”
Thương Ngôn Truy miễn cưỡng cười: “Không, không có, ngươi tới khi nào thế?”
Cố Diêm thấy Thương Ngôn Truy không tiền đồ như vậy, có chút hoài nghi hắn rốt cuộc có phải sư phụ hay không.
Yến Hạ Nguyệt hoà giải nói: “Nếu đã tới rồi, vậy thì ngồi xuống ăn cơm trước đi, có gì cơm nước xong rồi nói.”
Thương Ngôn Truy liên tục gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, Thiên Nhi a, ăn cơm, ăn cơm trước đi, ngươi biết đó là ai không? Là công chúa, a, công chúa đấy, người ta kêu ngươi ngồi xuống ăn cơm kia, mau ngồi nhanh lên, ta đói rồi.”
Hắn nói xong lúc này mới tìm được cái gọi là uy nghiêm của sư phụ, hắng giọng nói: “Tại sao ngươi lại từ nóc nhà nhảy xuống? Ngươi tính làm gì vậy chứ? Có biết lễ nghi hay không? Hả?”
Yến Hạ Nguyệt buồn cười, hôm qua hắn còn từ đầu tưởng nhảy xuống đấy, sao bây giờ lại trung ra cái vẻ mặt sư phụ tốt rất hợp tình hợp lí mà dạy đồ đệ như thế?
Vệ Thiện ngồi ở bên cạnh Thương Ngôn Truy, Thương Ngôn Truy lại trưng ra một cái vẻ rất là đạo mạo nói: “Vi sư tới kinh thành chỉ là muốn hỏi tham ban cũ một chút, ngươi theo tới góp vui làm cái gì?”
Vệ Thiên lúc không nói chuyện thì đem lại cho ngời khác cảm giác rất xa cách, lúc nói chuyện với Yến Hạ Nguyệt cũng mang một dáng vẻ nhàn nhạt, nhưng lúc hắn nới chuyện với Thương Ngôn Truy hắn lại mang lại cảm giác quái dị không nói lên lời: “Đồ nhi chỉ là sợ sư phụ lại giống lần trước đi lạc đường, chậm trễ mất hai tháng luyện công phu.”
Thương Ngôn Truy lại nghẹn lời, hắn nhìn Cố Diêm thân mật ăn cơm cùng tức phụ của hắn (Cố Diêm), trong lòng cảm thấy ông tròi thiên vị cực kỳ: “Cố Diêm, ngươi có thể để ý đến bằng hữu ngươi một chút hay không? Roi tặng ta tặng cho ngươi xem như tặng không rồi hả?”
Cố Diêm đầu cũng không thèm ngẩng lên nhìn Thương Ngôn Truy: “Ta nghỉ trưa chỉ có một canh giờ, đã lãng phí với ngươi lâu như vậy rồi.”
Nghe một chút?! Nghe một chút đi?! Hắn nói câu đó có còn phải là tiếng người hay không thế?!? Cái gì mà kêu thời gian ngồi cùng hắn đều vô nghĩa? Bằng hữu kiểu này ta có thể ‘trả hàng’ hay không a?
Vệ Thiên lạnh mặt: “Sư phụ đừng quấy rầy phu thê nhà người ta nữa, ăn nhanh lên xong chúng ta cũng đi thôi.”
Thương Ngôn Truy tìm cách giãy giụa một phen: “Ta cảm thấy kinh thành khá tốt, nếu không Thiên Nhi ngươi đi