Chương 9: Làm bộ
Yến Hạ Nguyệt hồi phủ, muốn nhìn đại phu khám cho Cố Diêm, đại phu đứng bình bình đạm đạm nói: “Phò mã trước đem quần áo cởi đã.”
Cố Diêm làm bộ muốn cởi áo sam, Yến Hạ Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, nếu thương ở trên eo, mặc quần áo sẽ không tránh khỏi việc không thể chữa trị vết thương.
Tuy rằng bọn họ có làm qua chút chuyện đó, chỉ là nàng luôn là ngượng ngùng, nên quần áo hắn cũng không cởi hết, hơn nữa yêu cầu hắt nhất định phải tắt hết đèn.
Cho nên…… Nàng kỳ thật cũng chưa từng nhìn thấy toàn bộ cơ thể hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Hạ Nguyệt từ lúc hồi phủ đến bây giờ, kiên trì không quá mười lăm phút, liền thanh thanh giọng nói: “Bổn cung đột nhiên nhớ tới còn có chút sự vụ chưa xử lý, Hứa đại phu ngài xem giúp phò mã, bổn cung đi trước.”
Cố Diêm cười xem nàng ra cửa, mới đứng lên đem áo ngoài cởi ra.
Húa đại phu sách một tiếng: “Còn muốn thoát y ta xem hả? Đừng cho là ta không nhìn ra ngươi căn bản không bị thương. Hay người thật sự muốn cho ta thấy cơ thể ngươi a”
Cố Diêm cũng không để ý tới hắn, đem áo ngoài dính đầy máu ném cho Cố Tả xong mới nhìn hắn: “Từ khi nào mà ngươi rảnh việc như vậy, còn không mau đi?”
Hứa đại phu ngồi xuống, tự rót cho mình ly trà: “Ra khỏi phòng nhanh như vậy, ngươi không sợ công chúa sinh nghi ngờ?”
Hắn nhấp trà, tán thưởng một câu: “Trà tốt.”
“Xem ra ngày ngươi phục sủng không còn xa nữa rồi, trà tốt như vậy công chúa còn mang đến cho ngươi cơ mà.”
Cố Diêm nói cũng chả buồn nói ở án thư ngồi xuống: “Uống xong rồi liền lăn đi.”
Hứa Chử cười lạnh một tiếng: “Ngươi đối với ta không khách khí như vậy, ta liền đi báo cáo cho công chúa rằng ngươi căn bản là không bị thương.”
Cố Diêm mí mắt cũng không buồn nâng: “Vậy đợi ngươi ở phía trước chính là sẽ bị ta duổi ra khỏi phủ.”
Hứa Chử nói không lại hắn, đem băng vải ném xuống liền đi.
Cố Diêm suy nghĩ một chút, đóng hết cửa sổ cùng cửa ra vào, cởi quần áo ra rồi tự mình bọc mấy tầng băng vải ở bên hông.
Chính vào lúc hắn tính đem quần áo mặc trở lại thì cửa lại bị đẩy ra.
Yến Hạ Nguyệt nhìn trước ngực Cố Diêm trống trơn, theo bản năng bưng kín mắt.
Cố Diêm không nhanh không chậm kéo lại vạt áo, hỏi: “Công chúa sao lại về rồi? Mọi việc xong xuôi hết rồi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Hạ Nguyệt thấy mình làm ra cái loại động tác không quá thông minh, lại dể tay mình xuống nhìn hắn từ lộ ra hơn phân nửa ngực biến thành non nửa ngực, xương quai xanh còn lộ ra quá nửa.
Nàng cự lực làm cho mình nhìn như không sao cả, nhìn hắn bên hông mơ hồ có quấn băng vải mà ngồi xuống: “Đột nhiên nhớ tới việc hôm qua đã được ta xử lí xong rồi, cho nên quay trở lại xem vết thương của ngươi như thế nào.”
Cố Diêm ôn hòa cười nói: “Cố Diêm cũng đã nói với công chúa rồi, tất cả đều rất tốt, băng gạc cũng đã quấn chặt rồi.”
Yến Hạ Nguyệt ừm một tiếng rồi lại trầm mặc. Một lúc sau mới tiếp tục nói: “Ngươi tại sao không nhấc cánh tay lên? Không thể nhấc lên sao?”
Cho nên mới chậm chạp không mặc quần áo vào?
Cố Diêm có chút hổ thẹn gật đầu: “Đều bị công chúa nhìn ra.”
Yến Hạ Nguyệt nhớ tới thời điểm Cố Tả ôm quần áo dính đầy máu của Cố Diêm mang ra ngoài, nàng biết bên người Cố Diêm không hạ nhân, cho nên……
Cố Diêm còn nỗ lực tự mình lôi kéo vạt áo, thoạt nhìn thực sự đang cố hết sức.
Yến Hạ Nguyệt mềm lòng, đi đến trước mặt hắn, hơi hơi cúi người đem vạt áo hắn kéo lên, cầm lấy đai lưng, lại hỏi: “Ngươi áo ngoài đâu?”
Cố Diêm cánh tay không bị thương bên kia nâng lên, chỉ chỉ tủ quần áo.
Hắn chỉ, ngoài miệng lại nói: “Công chúa không cần làm lụng vất vả như vậy, hiện tại ở trong phòng ngủ của mình, mặc dù chỉ mặc trung y, người ta cũng sẽ không nói gì đâu.”
Yến Hạ Nguyệt mở ngăn tủ ra, đánh giá một lần mới xác định đâu là áo ngoài.
Nàng liếc qua một chồng quần áo trắng tinh, cầm một kiện áo màu xanh biển ra.
“Chờ lát nữa còn phải dùng cơm, ngươi không sợ một đám tiêu nha hoàn kia chê cười hay sao?”
Một thân quần áo không chỉnh tề đi ra ngoài, không biết mất người ngoài kia sẽ tưởng tượng đến mức nào nữa chứ.
Chê cười hắn thì cũng thôi đi, lỡ liên lụy tới cả nàng thì sao hả.
Yến Hạ Nguyệt giúp Cố Diêm mặc quần áo xong, cảm thấy hắn như vậy đứng đắn hơn nhiều: “Đai eo ta không có buộc lại, ngươi cứ để như vậy đi, tạm chấp nhận vậy đã, chờ vết thương trên eo ngươi khỏi rồi tính tiếp.”
Cố Diêm nín thở, cảm thụ được nàng ở trước người mình, nàng thật gần, mùi hương linh lan mềm ấm xen lẫn hương vị của chính nàng cứ quanh quẩn ở chop mũi hắn, như vậy thật động lòng người.
“Ta đi về trước, chờ đến giờ cớm trưa liền có người đi tới gọi ngươi.”
Yến Hạ Nguyệt yên tâm, nhẹ nhàng đẩy cửa ra rồi lại đóng lại, có chút nhảy nhót trở về chờ cơm trưa.
Cố Diêm vẫn duy trì cái tư thế khi nàng vòng tay qua người hắn thật lâu, cổ mùi hương kia phảng phất chui vào hắn trong đầu, làm hắn như bị ma quỷ ám ảnh.
“Công chúa……”
Cố Diêm thở hổn hển, nghĩ đến nàng mềm hương ôn ngọc vừa mới cúi người lại đây. Nghĩ đến lần bọn họ đụng chạm da thịt, nàng thực sự rất động lòng người, mỗi lần đều nhịn không được mà rơi nước mắt, khóe mắt ửng đỏ, da thịt phấn hồng, mái tóc dài đen nhánh tán loạn trước người, nhiều lúc miệng nàng không nhịn được liền kẽ ngân nga, mỗi từ đều khiến tâm hắn như bùng nổ.
Công chúa của hắn a……
“Ách ——”
Cố Diêm mở to mồm thở phì phò, thất thần nhìn tay áo được nàng giúp mặc vào, nhắm mắt lại, không biết phải làm sao bây giờ.
Hắn bất đắc dĩ phải thay đi, thật sự mà nói hắn không muốn, nhưng đó là cái áo nàng đã chạm qua, hắn không muốn nó bị bẩn.
“Đốc đốc ——”
“Gia, công chúa kêu ngài qua dùng bữa.”
“Ngài không đi công chúa lại tức giận cho mà xem a.”
Cố Diêm cầm ấm trà bằng cả hai tay, thanh đạm nói: “Đã biết.”
Cố Tả là không có cách nào để có thể cười nhạo Cố Diêm.
Rốt cuộc hắn cũng chưa có tiểu tức phụ như gia nhà hắn đâu.
Yến Hạ Nguyệt đã ăn được một nửa, nàng thấy Cố Diêm tiến vào, không có nhìn hắn: “Ngươi làm cái gì vậy? Ngủ sao? Cơm cũng không ăn?”
Cố Diêm cầm lấy chiếc đũa, Yến Hạ Nguyệt liếc hắn một cái: “Hỏi ngươi đấy.”
Cố Diêm hơi hơi nhíu mi: “Chỉ là có chút đau, cho nên liền chợp mắt một lát, không ngờ ngủ hơi quá giờ.”
Yến Hạ Nguyệt mím môi, đưa mắt ra hiệu cho Bình Bình.
“Đây là công chúa cố ý phân phó phòng bếp nấu canh, bồi bổ cơ thể, tu dưỡng huyết khí, rất tốt a.”
Bình Bình