Trăng Lạnh Như Sương

Ngày ấy nếu mà ta chẳng gặp


trước sau

Thình lình có một luồng mãnh lực bay nhanh về phía cậu, cậu theo phản xạ né mặt đi, tuy nhiên vẫn không thể kịp, Định Đường đã đạp một phát thật  mạnh lên mặt cậu. Mũi giày nhọn rất nặng bằng da trâu đã trúng ngay bên khóe mắt, tức khắc máu liền từ đó chảy ra. Nhìn thấy máu cũng không khiến cho Định Đường chịu dừng tay, lại tiếp tục chửi:

“Cái thằng con tạp nhà mày dám đòi giết tao hả? Tao hôm nay phải lấy cái mạng chó của mày mới xong.”

Bọn nội quan tuy mở mồm khuyên dỗ, nhưng chẳng đứa nào ra tay ngăn cản. Cậu che chở tay trái bị thương, cố gắng né tránh những cú đấm đá của Định Đường. Câu vốn nhỏ tuổi sức yếu, ngón tay bị thương làm thân hình cũng trở nên chậm chạp. Bọn nội quan làm ra vẻ như khuyên can, song thực tế lại tranh thủ nhắm vào trên hai chân cậu mà đá, cậu nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.

Những nắm đấm rơi xuống trên đầu trên mặt liên tục như mưa, da thịt đau đớn dần dần trở thành tê dại, trong lòng rốt cuộc dâng lên một nỗi tuyệt vọng vô bờ.

Cho dù chết, cậu cũng không muốn phải uất ức mà chết.

Bỗng nhiên có một vạt ống tay áo vươn ngang đến, túm lấy cánh tay cậu bé. Cậu ngẩng đầu lên, thì ra là tứ hoàng tử Định Thuần. Huynh ấy không có ngồi kiệu, phía sau cũng chỉ có hai nội quan đi theo. Một thiếu niên mới mười hai tuổi thân hình cao gầy, nhìn chỉ giống như một chàng trai thư sinh nhã nhặn, thế nhưng cánh tay lại có lực mạnh như vậy, lập tức đã kéo được cậu đứng lên, sau đó thản nhiên khom người hành lễ với Định Đường:

“Kính găọ Nhị ca.”

Định Đường khẽ nhếch khóe môi, hừ mũi một tiếng, khinh khỉnh hỏi:

“Mày làm cái gì vậy?”

Vẻ mặt Định Thuần lạnh lùng không biểu hiện một chút gì, nhìn thẳng về phía nội quan Cận Truyền An đứng ở sau Định Đường, hỏi:

“Ý chỉ của Hoàng thái hậu được Kiều Dụ môn lập thiết bài, truyền trên cung quy hai mươi sáu điều, điều thứ mười ba là gì?”

Cận Truyền An không hề đề phòng câu hỏi này của cậu, cung quy từ thuở nhỏ đã thuộc làu làu, buột miệng đáp:

“Xúi giục chủ nhân gây bất hòa, đánh sáu mươi gậy, đuổi vào Tích Thiện đường vĩnh viễn không được trọng dụng nữa.”

Định Thuần gật đầu một cái:

“Người đâu, đi lấy gậy, ta thay Nhị ca dạy dỗ bọn nô tì xúi hại chủ nhân này!”

Cận Truyền An sợ hãi giật thót, mà Định Đường làm sao mà chịu để như thế. Nó là con trai của hoàng hậu, mà Định Thuần chỉ là con của Hạ phi vốn là thị nữ của mẹ nó, cho nên Định Đường vốn xưa nay vẫn coi khinh Định Thuần, ngạo nghễ nói:

“Mày bớt xía vào chuyện người khác đi.”

Định Thuần khẽ nhếch lông mày:

“Nhị ca, thất đệ là anh em của chúng ta, đây không phải là chuyện của người ngoài.”

Định Đường cười hì hì nói:

“Tao mới không thèm cái đồ con tạp Hồi Hột này làm em, mẹ hắn là đồ Hồi Hột mọi rợ, mẹ mày là thị nữ hầu hạ thay quần áo cho mẹ tao, hai đứa chúng bay mới thật là một đôi anh em trời sinh đó.”

Định Thuần cắn chặt đôi môi, trong con ngươi lóe lên một tia sáng. Định Đường cười nhạo một tiếng:

“Thế nào? Nhìn bộ dạng của mày, chả nhẽ còn dám cản trở tao?”

Đột nhiên vung tay, một quyền lập tức hướng về phía Định Loan. Định Thuần theo phản xạ đẩy định Loan ra, đưa tay bắt lại một đấm này của nó. Định Đường giận  dữ, bước lên tính đánh tiếp, Định Thuần che cho Định Loan ở phía sau, cả ba người nháy mắt đã lại lăn lộn một đống ở trong tuyết, không có cái gì kéo ra được nữa. Đợi đến lúc Văn Tấn tới cùng bọn nội quan ba chân bốn cẳng chạy lại tách bọn họ ra, thì cả ba sớm đã mặt mũi bầm dập.

Nhìn qua biết là đã lớn chuyện rồi, tất nhiên không thể giấu giếm được nữa.

Hoàng đế nghe báo lại đương nhiên vô cùng giận dữ, tức khắc cho triệu ba người đến.

Rất nhiều năm sau, khi thất hoàng tử Định Loan đã là một Dự Thân Vương, vẫn có thể nhớ lại rõ ràng như trước  tình cảnh ngày mới bước chân vào điện Thanh Hoa  ấy.

Điện Thanh Hoa  từ trước tới nay là nơi ở của Hoàng quý phi, quy mô cấu tạo gần như tương đương với cung điện bậc nhất của Hoàng Hậu.

Cung nữ vừa vén tấm mành bằng gấm dày nặng trịch lên, Định Loan cảm thấy một luồng gió phất qua mặt, mang theo đàn hương ( hoàng đàn 黃檀) thượng hạng nhàn nhạt ấm áp, toàn bộ trong điện nơi nào cũng ấm như mùa xuân. Cung nữ dẫn bọn họ vào trước noãn các (phòng có lò sưởi), khẽ vén rèm mỏng – loại rèm này được kết toàn bằng hạt trân châu, mỗi hạt to nhỏ đều tròn vành vạnh, ánh ngọc lấp lánh chớp nhoáng, mờ mờ như có làn khói bao phủ.

Trong noãn các rộng rãi sáng sủa, trang trí một ít hoa sơn trà. Thời gian này vốn không có hoa quý, tất cả các loại hoa  đều là lấy từ trong hầm ủ ở châu Ký Nam, sau đó bảo quản cạnh lò sưởi theo thuyền cống nạp vào kinh.

Định Loan nhìn hoa, cũng không biết loại hoa này tên gọi là gì, chỉ thấy hồng hồng trắng trắng nở rộ vô cùng đẹp mắt.

Lồng ủ trong phòng rất ấm, thậm chí còn khiến người ta hơi có cảm giác muốn đổ mồ hôi.

Trong lòng dần dần gợn lên chua xót, cậu nhớ tới mẫu phi ở trong cung Vĩnh Thái, cả cái cung giống y như một hầm băng, nghĩ đến liền cảm thấy đáy lòng có cái gì vỡ nát, âm thanh dù vi tế, lại khiến cậu cảm giác như cả cuộc đời này cũng không thể lành lại được nữa.

Một cung nữ mặt mày xinh xắn vừa đi bẩm báo đã quay lại, cung kính thưa:

“Cho truyền ba vị hoàng tử.”

Theo cung nữ dẫn đường, ba người đi qua mười tám tấm bình phong bằng gỗ đàn mạ vàng, ngay cả một kẻ suốt ngày kiêu căng như Định Đường cũng trở nên rụt rè.

Ba người gặp Hoàng Đế thì hành đại lễ, một mực dập đầu:

“Thỉnh an phụ hoàng.”

Qua một hồi lâu mà không nghe tiếng đáp lại, Định Loan xưa nay lớn mật, lặng lẽ ngẩng đầu lên, thình lình bắt gặp từ trên nhìn xuống một đôi con ngươi đen thẫm mà sáng quắc, lòng không khỏi nao nao.

Đầu kia bàn đọc sách có một ánh mắt nông mà hàm chứa sự bướng bỉnh đang cười cười, mang theo đôi chút hiếu kỳ  nhìn bọn họ.

Trong lòng Định Loan chợt thắt lại.

Tuy rằng hàng ngày ít khi gặp mặt, song cậu nhận ra được đôi mắt này, đó chính là hoàng tử thứ sáu Định Trạm lớn hơn cậu một tuổi.

Hoàng Đế lúc này đang tự mình dạy cậu ta tập viết, nắm bàn tay nho nhỏ, từng nét thảo chữ, nhàn nhạt nói:

“Tập viết như tập bắn cung, phải dốc lòng học hỏi, không chịu chuyên tâm còn ở đó mà ngó lung tung cái gì?”

Gương mặt thiếu niên tám tuổi,  ở trước mặt người cha nghiêm khắc lại  có một vẻ thong dong mà trước kia bọn họ chưa từng có, khóe miệng nở  nụ cười:

“Phụ hoàng, nhi thần là đang nhìn hai vị ca ca cùng thất đệ, không phải ngó lung tung.”

Hoàng Đế buông lỏng tay ra, cười nói:

“Chỉ được cái giỏi múa mép.”

Trong giọng điệu chan chứa một sự yêu chiều mà bọn họ cho tới bây giờ chưa từng nghe qua. Định Loan không khỏi cúi gằm mặt xuống.

Lúc này Hoàng Đế  mới quay sang phía bọn họ, bảo:

“Đều đứng lên cả đi.”

Dừng lại giây lát, lại nói:

“Đi qua chào mẫu phi.”

Hoàng quý phi Mạo thị sinh ra hoàng tử Định Trạm, vào ngày sinh nở vì bị cảm lạnh nên bây giờ còn để lại di chứng hay nhức đầu, trong một năm thì bệnh mất nửa năm, ba vị hoàng tử xưa nay khó nhìn thấy được bà, cho nên ngay sau đó liền đi qua hành lễ.

Nhan sắc Mạo quý phi cũng không phải xinh đẹp phi thường gì, nhưng lúc cười lại thắm một vẻ dịu dàng hòa ái  khiến người ta an lòng, lời nói cũng rất ôn hòa:

“Mau đứng lên nào.”

Chợp thấy bên dưới mi mắt Định Loan có thương tích, không kìm được vươn tay đến:

“Đau lắm phải không?”

Định Loan chợt quay ngoắt mặt đi, tay Mạo quý phi vẫn xấu hổ chừng hững giữa không trung. 

Hoàng Đế vốn còn đang bực mình, thấy cậu như thế, sắc mặt lại càng thêm  đen:

“Định Loan, ai dạy cho ngươi vô lễ với mẫu phi như thế hả?”

Định Loan giương mặt lên:

“Bà ấy không phải mẫu phi của con, con chỉ có một người mẹ mà thôi.”

Hoàng Đế tức giận đến tột độ, nhưng ngược lại còn cười nói:

“Được, được lắm, hiện tại các ngươi đều có triển vọng cả, học đánh nhau xong giờ lại học chống đối trẫm.”

Mạo quý phi thấy ông tức giận, đã vịn vào mép bàn đứng lên, nói:

“Hoàng Thương bớt giận, cậu bé nhóc nói chuyện không đúng mực, Hoàng Thượng không cần phải chấp nó không hiểu biết.”

Vừa nói, vừa nháy nháy mắt với Định Loan, ai ngờ Định Loan đã không cảm kích gì, còn lớn tiếng nói:

“Ta không phải cậu nhóc.”

Quay sang hung hăng trừng mắt với Mạo quý phi một cái:

“Không cần bà vờ vĩnh giả bộ.”

Hoàng Đế đã giận đến mức giọng nói cũng đổi:

“Đồ nghịch tử!”

Nhìn xung quanh, thấy trên bàn sách đầy dụng cụ viết vẽ, không cần biết là cái gì, trong cơn thịnh nộ cũng chẳng nghĩ nhiều, tiện tay nhấc lên khối ngọc trắng dùng để đè giấy, hướng thẳng trên đầu cậu mà ném. 

Mọi người trong phòng đều chưa hề thấy ông nổi khùng như thế bao giờ, lập tức đều cả kinh ngây người. Mạo quý phi thì sợ tới mức mặt hoa thất sắc. Bà vốn đứng cách chiếc bàn khá xa, mắt thấy mà không kịp ngăn cản, Hoàng Đế vung tay một cái đã ném xuống.

Định Thuần bỗng nhiên lao ra, cũng không dám đưa tay ngăn cản, liền nhào đến trên người Định Loan, một ném của Hoàng Đế liền nện thẳng vào trên lưng cậu. Cái đè giấy kia cực kỳ nặng, làm toàn thân cậu đau đến co rúm lại. 

Lúc này Định Trạm đứng trước bàn đọc sách mới kêu lên thất thanh:

“Phụ hoàng!”

Định Thuần sau một lúc lâu mới thở nổi, trên lưng đau đến nóng bừng, thế nhưng vẫn cứ giữ chặt Định Loan sau người. Định Loan tái mét mặt mày.

Hoàng Đế vốn đang trong cơn thịnh nộ, lại bắt gặp mấy đứa con đều đang sợ tới mức hóa thành đầu gỗ, ngay cả Định Trạm cũng lo lắng không yên nhìn mình, mà Mạo quý phi thì sớm đã nước mắt lưng tròng quỳ xuống. Bà quỳ như thế, nội quan cung nữ đông nghịt trong ngoài noãn các cũng đều đồng loạt quỳ sụp xuống.

Rốt cuộc cũng là cốt nhục thân sinh, Hoàng Đế sau cùng  mềm lòng lại, nhưng sắc mặt vẫn u ám như cũ, đình chỉ chốc lát:

“Đều cút ra ngoài cho ta.”

Định Loan bình tĩnh nhìn cha, giống như cho đến bây giờ chưa từng được nhìn thấy, ánh mắt của một đứa nhỏ bảy tuổi, lại khiến cho Hoàng Đế thoáng chột dạ.

Định Thuần kéo áo Định Loan, khom mình thưa:

“Chúng con xin cáo lui.”

Rồi lôi Định Loan ra ngoài. Định Đường cũng mặt vàng như đất lui ra.

***************************

Đó là lần cuối cùng trong cuộc đời chàng gào khóc, ở trên đầu vai gầy gò của Tứ ca. Nhớ đến khuôn mặt giữ tợn kia của phụ hoàng, chàng thực sự cảm thấy hận bản thân mình. Hận bản thân tại vì sao sinh ra trên đời này, hận sao mình không chết đi, không bằng chết đi còn hơn là sống như vậy.

Sống ở thế gian như kẻ dư thừa, sống mà lại bị cha khinh thường, để cho mẹ phải đau lòng.

Đầu vai gầy của Định Thuần cơ hồ hóa thành bức tường đá, chàng liền cứ như vậy đem toàn bộ bất lực cùng tuyệt vọng mâu thuẫn đặt cả lên trên, để cho toàn bộ nước mắt nóng bỏng hòa thành nỗi bi thương tê tái cõi lòng.

Định Thuần ở bên trông chàng khóc rất lâu, sau đó ngự y giúp bọn họ kiểm tra vết thương. Ngón tay trỏ của chàng bị gãy xương, mặc dù đã đắp xong thuốc rồi, rốt cuộc vẫn không có tí sức lực nào.

Các hoàng tử đều đến năm tuổi thì được học bắn tên, năm ấy chàng  vốn đã có khả năng sử dụng một cung nhỏ nặng chừng một tạ, thế mà từ nay về sau lại bị tàn phế. Tay phải của chàng ngay cả bút đều nắm không nổi, lúc cầm đôi đũa không có tí  lực nào  khiến chàng toát cả mồ hôi lạnh.

Chàng không bao giờ còn khóc nữa. 

Nhìn  trên lưng Tứ ca có một vết thâm lõm tụ máu – nếu một ném mà trúng vào trên
đầu chàng, chỉ sợ bản thân đã không còn tồn tại trên đời này.

Từ đây chàng sẽ không còn cha, hoặc có thể từ trước đến nay chàng vốn chưa từng có một người cha. Một tia hy vọng cuối cùng cũng thành ảo ảnh, hiện thời từ trong mơ tỉnh dậy, còn lại bên mình cũng chỉ có mỗi Tứ ca, luôn luôn yên lặng vô thanh vô tức  nhưng sẽ không bao giờ rời bỏ chàng.

Chàng dần dần học cách sử dụng tay trái cầm bút, dùng đũa. Cứ mỗi một sáng sớm sương rơi đầy đất, cho đến mỗi buổi hoàng hôn canh gõ một tiếng vang, dây cung giắt vào trên tay, hằn vào da thịt, hằn vào xương tủy. Nỗi đau đớn này nằm tại nơi sâu trong trí nhớ, chậm rãi đóng vẩy, chỉ có mình chàng biết, rằng bên dưới vẫn đầm đìa máu tươi.

Chàng giống như điên cuồng mà luyện bắn tên, mỗi ngày cánh tay đều có cảm giác vừa  đổ cả đống sắt thép ngàn cân, đau nặng đến nỗi đôi đũa cũng không nhấc lên nổi. Nơi ngón tay cái, vĩnh viễn hằn thật sâu một vết dây cung.

Chàng không thể dừng lại đươc. Nếu dừng lại dù chỉ một chút, trong đầu luôn thoáng hiện lên cảnh tượng kia, một cảnh tượng làm cho chàng đau đớn kinh hoàng. Chỉ có liên tục bật dây cung, lắp lên một mũi tên, nín thở tập trung nhắm vào một cái đích kia, đầu chàng mới có thể trống rỗng, mới có thể tạm thời an bình.

Chàng khao khát một sự an bình như thế, tựa như một người ở giữa sa mạc lớn khao khát một giọt nước. Chàng cứ một tên lại một tên, ngày qua ngày không ngừng theo đuổi, vĩnh viễn không thể dừng lại.

“Phập” một tiếng, mũi tên đã cắm ở trên tấm bia, xuyên sâu qua vòng tâm, đầu mũi tên bằng kim loại sắc nhọn dính nước sơn màu đỏ, dưới ánh mặt trời lóe lên một tia sáng bạc lạnh lẽo.

Sau đó thì nổi lên những đợt tung hô như sấm, bọn nội quan inh ỏi hò hét:

“Thất hoàng tử đúng là đỗ đầu trạng nguyên!”

Người thiếu niên ngạo nghễ ghìm cương ngựa, trên khuôn mặt đã có vài phầm khí chất lạnh nhạt của tứ ca Định Thuần.

Võ nghệ của chàng đã được phong là đệ nhất trong đám hậu duệ quý tộc, ngay cả vị hoàng tử thứ sáu là Định Trạm được đích thân Mộ đại tướng quân dạy dỗ cũng không phải là đối thủ của chàng. Tân trạng nguyên khoa võ tỷ thí cưỡi ngựa bắn tên với chàng, cuối cùng cũng phải bại trận. Hoàng Đế còn khen là “con ngựa hoang chạy ngàn dặm của triều ta”.

Tất cả đều đã quá muộn!

Người thiếu niên mười lăm tuổi này đối với những lời khen ngợi cùng tán tụng ào ào như nước cũng lười biếng không buồn để tâm tới.

“Cả ngày lẽo đẽo theo Định Thuần, rốt cuộc cũng học một bộ dạng kỳ quái của Định Thuần.”

Nhị hoàng tử Định Đường ghen ghét nói móc:

“Nhìn cái dáng vẻ của hắn kìa, đừng nói là cho tới bây giờ chưa bao giờ cười, có lẽ ngay cả khóc hắn cũng chưa từng khóc lần nào.”

Chàng quả thực đã không còn khóc. 

Rất nhiều năm sau, khi mẫu phi cuối cùng phải chết đi trong nỗi cô đơn lạnh lẽo, chàng cũng không hề nhỏ một giọt lệ. Thân thể của mẫu phi vốn đã suy sụp, có thể thoi thóp nhiều năm như vậy cũng đã là một kỳ tích. Lúc đó chàng còn đang dẫn đại quân xuất chinh đóng tại phía bắc Kỳ Đà, sa mạc cuồn cuộn bão cát tựa như đao kiếm cắt trên khuôn mặt trẻ tuổi của chàng. Cầm trên tay sắc lệnh khẩn cấp từ sáu trăm dặm, lệnh rằng phong cho mẫu phi vừa qua đời của chàng làm Kính Hiền quý phi.

Đó bất quá cũng bởi vì tình trạng chiến tranh đang cấp bách, Nhĩ Cách Khả Hãn của bộ tộc Hồi Hột là cậu ruột của chàng, triều đình một tên hai đích, không thể không lần cuối làm bộ “lá mặt lá trái” này đối với người Hồi Hột.

Một lần cuối cùng ấy, đúng một năm sau chính chàng tự mình dẫn hai mươi vạn kỵ binh giáp sắt quay trở lại chốn thảo nguyên mênh mông, nơi mẫu thân cả đời nhớ thương, nơi mười chín năm qua chàng chưa một lần đặt chân trở về...

Thương vàng ngựa sắt, đại quân càn quét mãnh liệt như nước đại hồng thủy, thế như chẻ tre, toàn bộ thảo nguyên Hồi Hột, cùng với ba bộ lạc quây quần đều diệt vong. Từ đây biên cương phía bắc bình định, sẽ không còn phải lo âu về điều gì nữa.

Ngày khải hoàn, Hoàng Đế lệnh cho đương kim Thái tử tự mình ra tận cổng Thắng Môn chào đón, Thái tử hân hoan vạn phần cầm tay chàng nói:

“Thất đệ vất vả rồi.”

Khiên giáp rung động kêu loảng xoảng, chàng quỳ xuống hành lễ, kính cẩn đáp:

“Vốn là nhờ hồng phúc của phụ hoàng, mà không phải là công sức của đệ vậy.”

Thái tử ban thưởng yến tiệc, khao thưởng ba quân. Trong lời hoan hô như sấm dậy, Thái tử mỉm cười, nói:

“Thất đệ thiếu niên anh hùng, bình định đất Hồi Hột làm gương cho đất nước, phụ hoàng cùng ta đều an tâm được rồi.”

Chàng chỉ kính cẩn đáp một tiếng:

“Vâng.”

Bọn họ có phải đều đã quên, trong máu chàng chảy một nửa dòng máu Hồi Hột? Ở trên thảo nguyên mênh mông ngàn dặm phía bắc Kỳ Đà, chàng được âu yếm gọi là “sơ sơ lạc tắc”, theo ý nghĩa của người Hồi Hột là ” con sói con”.

Nghe rằng, Nhĩ Cách Khả Hãn sau khi bại trận phải tuốt gươm tự vẫn, từng ngửa mặt mặt lên trời mà than:

“Sinh ra một sơ sơ lạc tắc, ai ngờ có ngày nó quay trở về cắn chết mình vậy.”

Nhị hoàng tử Định Đường cũng âm thầm nói:

“Cái đồ con tạp Hồi Hột này, sớm muộn cũng có ngày thành con sói cắn chết những kẻ dám xem nhẹ hắn.”

*************************

Đó là ngày Thiên Hữu năm thứ bốn mươi ba, Hoàng Đế bệnh tật triền miên nằm trên giường đã hơn nửa năm. Hoàng Thái tử phụng chỉ cai quản đất nước, Duệ Thân Vương lại dẫn đầu bọn quan nội thần làm chuyện mờ ám, trong triều  dần dần chia làm hai phái, một phái ủng hộ chính, một phái ủng hộ Duệ, mặc dù chàng đang ở ngoài biên giới, cũng nghe nói đôi lời ra tiếng vào.

Hôm đó, vào ngày Nghị Thân Vương Định Thần mở yến tiệc chào đón chàng trở về, hai người đều uống say túy lúy, nằm trên một cái sạp. Nửa đêm khát quá tỉnh dậy, một hơi tu hết một bình trà lạnh ngắt, đã thấy Tứ ca ngồi dưới đèn xem tấu chương. Thấy chàng tỉnh lại, Định Thuần chỉ nhàn nhạt nói:

“Sổ sách này đệ đọc rồi sửa chữa, sáng mai tiến triều đi.”

Quả nhiên là binh quyền tấu chương, ánh mắt Định Thuần vẫn lạnh nhạt như hơn mười năm trước:

“Hiện thời thế cục đại loan, chúng ta chỉ có thể trước tiên tự bảo vệ lấy mình.”

Vẻ mặt chàng dưới ánh đèn mờ mờ đã tỉnh như sáo, chỉ nói:

“Tứ ca,  việc gì đệ  cũng đều nghe huynh.”

Thỏ ranh chết, chó săn đun. Chàng dù là hoàng tử, song rốt cuộc cũng chỉ là một quân cờ trong đại cục. Hồi Hột đã diệt vong, chàng thân mang võ công cao cường, từ đây hoặc chính là cái đinh hoặc là miếng thịt trong mắt những kẻ kia.

Quả nhiên, cuối cùng vẫn là bị lọt vào trong cái bẫy đã giăng của Hoàng Thái tử.

Chàng vĩnh viễn sẽ không thể quên cái khoảng thời gian ấy, bị giam giữ  trong chốn thiên lao đen tối không hề có sự hiện diện của thiên lý, đói khát, nhục nhã, cộng vào đó là một sự phẫn uất không thể nào ức chế. Đáy lòng tựa như có một ngọn lửa rừng rực, thiêu đốt chàng, thiêu đốt tất thảy toàn bộ.

Đã nhiều năm như vậy, đã cách nhiều năm như vậy,  một lần nữa chàng  lại trở về thời thơ ấu. Bất lực đó, nhục nhã đó, rốt cuộc lại một lần nữa chàng mất đi tất cả.

Bọn họ dùng phương thức này để làm nhục chàng, dùng phương thức này để hãm hại chàng, vậy mà chàng vẫn chẳng làm được gì. Cứ để bị nhốt ở trong ngục như vậy, từ mỗi buổi sáng sớm, đến mỗi buổi hoàng hôn, mặc thời gian thỏa thê gặm nhấm từng mảnh tôn nghiêm còn sót lại của chàng.

Định Thuần dùng hết cách mới thấy được mặt chàng, cách một hàng rào đen ngòm trong thiên lao, Định Thuần một mực siết chặt lấy tay chàng, mà chàng thì mím chặt đôi môi, không nói một lời.

“Thất đệ, ta sẽ vì đệ rửa sạch oan khuất.”

Oan?

Thiên hạ đều biết chàng oan như thế nào sao? Chẳng lẽ phụ hoàng không biết là chàng bị oan uổng?

Là cha của chàng đó, thế nhưng cũng đồng một mục đích muốn tống chàng vào cái chốn này, chính câu nói đầu tiên của người kia đã gạt bỏ toàn bộ nỗ lực suốt hơn mười năm qua của chàng. Chàng phải dùng đến tận mười năm mới lại một lần nữa cất đầu dậy đươc, vậy mà người kia chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, liền khiến cho tất cả ngay đó sụp đổ.

Chàng đã không còn có cha nữa rồi. Cửu ngũ chí tôn trên ngôi báu kia, cũng chưa từng mang đến cho cuộc đời chàng một chút vui vẻ, chung quy  chỉ có  tận tâm tận lực vứt bỏ, tận tâm tận lực nhục mạ.

Cuối cùng là giam cầm.

Bị nhốt trong vương phủ  bao nhiêu năm, ngày qua ngày, cho đến khi toàn bộ ý chí ngút trời, từng chút từng chút hao mòn đến khi mất hẳn. Khiến cho khí phách cuồng nhiệt của tuổi trẻ, dần dần bốc hơi thành hai tấn muối khô.

Chàng cũng không phải là trở nên già cỗi, chỉ là tâm đã nguội lạnh, từ nay về sau trái tim đã như tro tàn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện