Tên khác: Lãnh Nguyệt Như Sương
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Thể loại: Cổ đại, ngược luyến tàn tâm, cung đình, hơi cẩu huyết, không sạch, yêu hận đan xen, SE chính văn, HE ngoại truyện.
Độ dài: 26 chương + 1 phiên ngoại
Tình trạng: Hoàn edit
Cảnh báo cảnh báo: bài review sẽ tiết lộ khá nhiều đến nội dung của truyện, thế nên các bạn nào đang có ý định nhảy hố "Trăng lạnh như sương" thì nên cân nhắc kỹ trước khi đọc nha. Xin cảm ơn ạ.
.........
Mộ Như Sương là con gái của gia tộc Mộ gia vinh hoa trăm đời, từ nhỏ đã sống trong tình thân hạnh phúc. Nàng vốn là tiểu thư khuê các cành vàng lá ngọc luôn nhìn cuộc đời bằng đôi mắt mơ mộng, luôn lạc quan, hồn nhiên và ao ước về một tương lai tươi đẹp.
Trong dịp Tết nguyên tiêu năm nàng mười bốn tuổi, trong khi bị phạt cấm túc thì Như Sương lại vận nam trang ngẫu nhiên đi vào một quán rượu lớn mang tên Bạn Hương Các để uống rượu cùng gốc mai và ngắm dòng người náo nhiệt. Lúc đó, nàng tình cờ gặp một thiếu niên khôi ngô tuấn tú đã đáp lại câu thơ nàng ngâm.
Đó là lần đầu tiên trong đời nàng trò chuyện cùng một người xa lạ khác giới, không hiểu vì sao vẫn trấn tĩnh đến ngạc nhiên. Không ngờ sau hai canh giờ ngắn ngủi chuyện trò, cả hai nhận ra đối phương chính là tri âm tri kỷ tâm đầu ý hợp có thể sẻ chia hết nỗi lòng. Đến lúc ra về, khi chàng mạn phép hỏi tên Như Sương, có ý hứa hẹn sẽ hỏi cưới. Nàng thẹn thùng bảo mình là con gái Mộ gia, sau đó lại trả lời:
"Ngày đó ta sinh ra, ánh trăng chảy tràn trên đất tựa thanh sương, cho nên tên của ta . . . tên của ta . . .”
Chỉ một câu nhẹ nhàng như vậy, trong mắt chàng đã bừng sáng rực, nom như vầng hào quang xán lạn phi thường:
“Ta đã biết.” *
Trước khi chia tay, chàng trao cho nàng ước vật, một con dao khắc dòng chữ "Sống chết ngàn xa", mặt kia lại khắc "Cùng người thề nguyện" và bảo nàng, hãy đợi chàng.
...........
Ngay mùa xuân năm ấy, Lục tỷ Lâm Nguyệt của nàng được gả cho Tứ hoàng tử Định Thuần làm trắc phi. Mới đầu cha nàng không đồng ý, nhưng lại nghe nói Tứ hoàng tử đã quỳ trước điện Dục Thanh nửa ngày trời để xin hoàng thượng ban hôn, ông mới nguôi ngoai phần nào.
Còn Như Sương, nàng vẫn lặng lẽ ôm mối tương tư đầu đời cùng nỗi nhớ nhung chàng thiếu niên tuấn tú thanh nhã năm xưa lặng lẽ đợi chờ. Nàng vẫn chờ, dù thực sự chẳng biết tên của chàng thiếu niên kia là gì, dù niềm hi vọng ấy dần dần bị phai mờ theo tháng năm dai dẳng nhưng thiếu nữ ấy vẫn cố chấp tin tưởng vào lời hứa của chàng trai ở Bạn Hương Các.
Đến cuối cùng, nàng lại chẳng thể tiếp tục đợi nữa. Một đạo thánh chỉ của Hoàng đế đã phá hủy tất cả, một đạo thánh chỉ đã phá đi vinh hoa trăm đời của Mộ gia, cướp đi hàng trăm sinh mệnh thân thích, đoạt đi mọi thứ của thiếu nữ nhỏ bé ấy.
"Nếu là nam đinh đã ngoài mười bốn tuổi thì xử trảm, dưới mười bốn thì bắt đi đày ải ba nghìn dặm; nếu là nữ quyến đã ngoài mười sáu tuổi thì ban cho lụa trắng tự vẫn, dưới mười sáu đem bán làm nô tì cho các quan lại…” *
Như Sương không thoát khỏi số phận bị trở thành nô tì bán cho các quan lại. Chỉ trong một đêm nàng đã mất tất cả, ngay cả tì nữ và vú nuôi thân thiết nhất của nàng cũng bị người ta nhẫn tâm giết hại, em trai nhỏ nhất cũng bị triều đình truy cùng giết tận để Mộ gia không có lấy một người nối dõi tông đường.
Như Sương hận, hận gã hoàng đế đã ban ra thánh chỉ khiến nàng từ thiên đường mà rơi xuống tận cùng địa ngục, nàng quyết tâm phải dùng thù hận của mình để làm vũ khí báo thù cho cha mẹ, cho hàng trăm sinh mệnh đã khuất của Mộ gia, nhất định phải dùng máu của kẻ thù tẩy đi máu tươi của Mộ gia đã đổ xuống.
Nhưng trớ trêu thay, khi gặp mặt Hoàng đế nàng mới hiểu kẻ thù không đội trời chung ấy lại chính là Tứ hoàng tử Định Thuần năm xưa đã cưới Lục tỷ Lâm Nguyệt của nàng, mà đồng thời cũng chính là chàng thiếu niên năm xưa đã bầu tri kỷ với nàng ở Bạn Hương Các.
Kẻ nàng căm thù nhất, lại chính là người nàng yêu nhất.
Kẻ nàng muốn giết nhất, lại là người nàng muốn gặp lại nhất.
Nhưng bây giờ, khoảng cách của hai người thật sự quá xa, quá xa... Ông trời quả thật biết cách trêu đùa vận mệnh con người...
...
Tứ hoàng tử Định Thuần là con của một tỳ nữ may mắn được ban ân sủng mà mang long thai sinh ra chàng. Vì thế mà chàng từ nhỏ đã không có được tình yêu thương từ Tiên đế, ngay cả mẹ chàng cũng lạnh nhạt với đứa con của mình. Chàng sinh ra và lớn lên ở chốn thâm cung vàng son lạnh bạc, không hề có thân tình. Khi dần trưởng thành, ngoài người em trai là Thất hoàng tử, chàng luôn giữ vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt với người ngoài, tựa như chẳng có điều gì có thể khiến chàng bận tâm.
Nhưng chính vào dịp Tết nguyên tiêu năm ấy, đêm đó tuyết rơi đầy, ai ai cũng náo nức đi xem đốt đèn duy chỉ có một thiếu nữ ngồi một mình uống rượu cùng gốc mai. Tuy nàng vận nam trang nhưng chàng liếc mặt đã nhận ra nàng là nữ tử. Rõ ràng là tiểu thư khuê các, thế nhưng lại giả làm nam tử ngồi trong quán mà nhắm rượu, vì tò mò mà Định Thuần cố tình tiến đến bắt chuyện.
Mặc dù nàng thiếu nữ ấy còn nhỏ, song cách ăn nói phóng khoáng, cùng chàng bàn chuyện trên trời dưới đất, trong câu chữ đều trí tuệ nho nhã, không hề thua kém một đấng mày râu. Từ giây phút ấy, Định Thuần mới biết được, thì ra trên đời còn có một nữ tử như vậy, có thể cùng chàng làm tri âm tri kỷ. Mà hai canh giờ ngắn ngủi ấy được ở cùng nàng, càng làm cho chàng khẳng định, cái gì là tâm đầu ý hợp, lòng thấu hiểu lòng. Chàng vui, đều vì nàng mà vui, nàng vui, chàng cũng thấy vui. Có lẽ, trái tim sắt đá của Định Thuần từ giây phút tâm tình cùng thiếu nữ ấy đã bắt đầu biết rung động.
Nhưng đáng tiếc là, chàng lại nhầm Như Sương với Lâm Nguyệt. Chàng chỉ cho rằng, ánh trăng chảy tràn trên đất, chính là lâm nguyệt, nào phải như sương. Chàng cưới tỉ tỉ nàng làm trắc phi, tuy chỉ là vợ lẽ nhưng vẫn toàn tâm toàn ý dùng trọn trái tim để yêu thương Lâm Nguyệt.
Đến khi đăng cơ, chàng phong Lâm Nguyệt làm hoàng quý phi, hết mực ân sủng. Nhưng người tính lại chẳng bằng trời tính, hoàng quý phi vì khó sanh mà tạ thế lìa trần, cả mẹ lẫn con đều không thể qua khỏi. Từ đó, vị đế vương trẻ tuổi lại trở nên lạnh nhạt và thờ ơ hơn bao giờ hết.
Sau khi ban thánh chỉ sát phong Mộ gia, chàng lại gặp Như Sương, người con gái thuần khiết trong trẻo lại lạnh lùng. Chàng biết nàng bắt tay với Duệ Thân vương để đẩy chàng vào chỗ chết. Nhưng vì cớ gì, chàng lại nhìn thấy hình ảnh người tri âm ở dịp Tết nguyên tiêu ngày nào trên người Như Sương, nhìn thấy người vợ đã qua đời mà chàng mong nhớ tột cùng, khiến chàng đắm say trong mối tình si dại và hồi ức đẹp đẽ năm xưa chẳng thể dứt ra được.
Chàng phong Như Sương làm Thục phi bất chấp hết tất cả lời can ngăn quyết liệt từ quần thần, phá lệ nàng là con gái của tội thần mà vẫn sắc phong Như Sương trở thành phi tần đứng đầu hậu cung. Mà Định Thuần lại không biết, Như Sương chính là người tri âm trong hồi ức mà chàng luôn nhớ nhung.
Gặp lại nhau, rồi lại bỏ lỡ nhau giữa cõi trần ai thênh thang rộng lớn, giữa vòng xoáy chính trị ngang tàn, có lẽ duyên nợ của hai người đã chấm dứt khi Như Sương dùng chính con dao đính ước năm xưa đâm thẳng vào trái tim Định Thuần.
Con dao có khắc "Sống chết ngàn xa", "Cùng người thề nguyện".
"Sống chết ngàn xa
Cùng người thề nguyện
Nắm tay trọn kiếp
Bên nhau đến già." *
Đến lúc ấy chàng mới biết được, hóa ra người mà chàng hằng si mê tưởng chừng đã mất đi vĩnh viễn, hóa ra lại chẳng phải Lâm Nguyệt, mà lại là nàng - lại là Như Sương. Đó đúng là "Gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời", đến lúc nhận ra nhau, nhận ra tất cả thì đó cũng là lúc chàng đi bào cõi vĩnh hằng. Xem như đó là trả nợ cho nàng, trả nợ cho hàng trăm sinh mệnh Mộ gia.
....
Từ đầu đến cuối, trong trái tim Định Thuần chỉ có duy nhất người con gái bầu bạn với chàng ở Bạn Hương Các dịp Tết nguyên tiêu - Như Sương. Chàng yêu Lâm Nguyệt, hóa ra chỉ vì Như Sương. Nhưng sau khi gặp lại Như Sương, Định Thuần lại yêu Như Sương vì Lâm Nguyệt.
Rốt cuộc Lâm Nguyệt là cái bóng của Như Sương, hay Như Sương là thế thân cho Lâm Nguyệt?
Nhưng theo tớ nghĩ, tất cả đều chẳng phải. Tớ nghĩ rằng cả Như Sương và Lâm Nguyệt đều chính là kẻ thay thế cho người con gái chàng gặp ở dịp Tết nguyên tiêu, cũng chính là Như Sương của ngày xưa. Nhưng "Như Sương của ngày xưa" ấy, đã chết rồi, nàng ta đã chết từ khoảnh khắc thánh chỉ sát phong Mộ gia được ban hành. Thánh chỉ ấy đã giết chết nàng Như Sương hồn nhiên, lạc quan và phóng khoáng của ngày xưa, Như Sương của hiện tại là một con người hoàn toàn khác, nàng đã thay đổi quá nhiều, có lẽ điều đó đã làm nàng và Định Thuần lần nữa bỏ lỡ nhau để rồi cuối cùng trở thành sinh ly tử biệt, đời này kiếp này chẳng thể sánh đôi. Âu cũng chỉ có thể trách vận mệnh vô tình, lòng người nhẫn tâm...
..............
"Nàng rốt cuộc vẫn không thể đợi được chàng, mãi đến sau cùng, tru di tam tộc, một đêm ấy cửa nát nhà tan, nàng cũng không thể nào đợi được chàng.
Nàng chưa từng hỏi tên của chàng, nàng không biết tên chàng.
Nàng nào biết, Định Thuần.
Mà chàng, cũng chẳng biết tên nàng.
Chàng không biết, nàng là Như Sương, ánh trăng thanh thuần, khắp trời như sương.
Chàng chỉ cho rằng, ánh trăng chảy tràn trên đất, chính là lâm nguyệt.
Lục tỷ của nàng, tên tự là Lâm Nguyệt. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ xảy ra một sự hiểu lầm như vậy, để rồi đánh mất.
Nàng luôn luôn chờ, cứ ngỡ rằng sẽ đợi được chàng, cho đến tận ngày tru di tam tộc, thời điểm ở trong ngục giam, nàng vẫn từng nghĩ, không biết cuộc đời này, có hay không cơ hội gặp lại chàng.
Nàng luôn cho rằng, chàng thực sự sẽ đến, nhất định sẽ đến, bởi vì nàng hiểu, chàng thật lòng hứa hẹn, chàng sẽ đến.
Nàng cũng không biết thì ra là chàng, mà chàng lại càng không biết thì ra chính là nàng." *
.........
Nói về cảm xúc của tớ sau khi đọc xong "Trăng lạnh như sương", chắc chỉ có thể dùng hai từ "ức chế" và "tiếc nuối" để diễn tả. Thực sự tớ không hiểu, thật sự không hiểu tại sao anh nam chính có thể nhầm lẫn Lâm Nguyệt là Như Sương suốt ngần ấy thời gian được. Hiểu là chị em thì chắc chắn sẽ giống nhau bảy tám chín phần nhưng mà làm sao có thể nhầm được khi anh và Như Sương đã tâm đầu ý hợp như thế thì lấy đâu ra thêm ngưới thứ hai, thậm chí ước vật cũng đã trao rồi? Tại sao vậy anh? Tại sao vậy tác giả? Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Thật ra tớ cũng không thích nam chính cho lắm, có lẽ do tâm hồn mỏng manh yếu đuối của tớ không chịu được ngược nữ cũng như những chuyện mà anh đã làm nên lúc anh bị chị Như Sương đâm chết, tớ lại cảm thấy có chút hả dạ và nghĩ rằng đây lại là một truyện SE của mẹ ghẻ Phỉ Ngã Tư Tồn.
Nhưng thật may mắn làm sao, tác giả đã dành cho Như Sương một cái kết tốt đẹp hơn và tung hint cho chị ấy và anh vương gia mà tớ vô cùng yêu thích. Tuy thân phận của hai người chắc sẽ rất khó để có thể danh chính ngôn thuận đến với nhau nhưng mà tác giả cũng không có viết kết cục chính thức nên chúng ta vẫn cứ mơ tưởng và hi vọng thôi :3
Cái danh "Bi tình thiên hậu" của mẹ ghẻ Phỉ không phải tự nhiên mà có thế nên tác phẩm này đã thử thách khả năng chịu ngược của tớ rất nhiều, thế nên những bạn có trái tim mong manh dễ vỡ nhớ cân nhắc kỹ trước khi nhảy hố nha, còn nếu bạn là một người có gu đọc những bộ ngược luyến tàn tâm mà lại thực tế thì đấy chính là tác phẩm dành cho bạn đó.
Bằng những câu văn tinh tế, nhẹ nhàng nhưng lại chẳng kém phần lắng đọng, bi thương, tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn đã đem lại cho chúng ta một câu chuyện tình đầy tiếc nuối giữa chàng quân vương trẻ tuổi và nàng thiếu nữ Như Sương xinh đẹp.
Câu chuyện này không lấy đi nhiều nước mắt của độc giả như "Đông Cung", cũng không thê lương như "Tịch mịch không đình xuân dục vãn" mà "Trăng lạnh như sương" đem lại cho ta một cảm giác lắng đọng sâu sắc, tựa như một khúc ca khắc khoải để khi thỉnh thoảng nhớ lại, chúng ta chẳng thể nén được tiếng thở dài và thương cảm cho tình yêu của một cặp trai tài gái sắc.
Tất cả, chính là "Trăng lạnh như sương", hãy cùng trải nghiệm câu chuyện này cùng tớ nhé!
Bình luận truyện