Liên Thành từ biệt Yến Can đến Phần Hương Viện, nhưng vừa ở ngoài cửa đã thấy có hai thị vệ đứng chắn.
Hai thị vệ này nhìn hắn với vẻ khó xử, một trong hai nói: “Vương gia đang bận việc, Liên công tử khi khác hẳn đến.”
Liên Thành cứ nghĩ Sở Tu Nhiên bận việc thật, nào ngờ vừa quay đi đã nghe bên trong vang lên tiếng cười khúc khích của y và một thanh niên khác.
Thanh niên này còn nũng nịu nói gì đó với y, bất quá vì khoảng cách quá xa cho nên Liên Thành không nghe rõ.
Liên Thành chới với đứng chôn chân tại chỗ.
Trong khi hắn muốn tuyên cáo với cả thiên hạ rằng hắn yêu người nam nhân này, muốn vượt qua tất cả trở ngại để đến bên cạnh y, thì y lại có thể ở sau lưng hắn tình tự yêu đương với kẻ khác sao? Hắn cứ tưởng cả hai vốn đã rất rõ ràng tâm ý của nhau.
Từ nay về sau sẽ không còn khoảng cách gì mới phải.
Liên Thành không bỏ đi nữa.
Hắn ở bên ngoài hét lớn lên: “Vương gia, xin cho ta gặp mặt.”
Tiếng cười dừng lại.
Một lúc sau, người thanh niên mới bước ra, nhìn hắn có vẻ khó chịu vì bị cắt ngang cuộc vui.
Liên Thành không biết người này, cũng không thèm để ý y, ngang nhiên bước vào trong.
Sở Tu Nhiên ngồi trên nhuyễn nháp, tay cầm ống tẩu đốt một mồi thuốc nói: “Vừa thăng chức học sĩ thì ngươi liền chẳng coi ai ra gì? Chưa được bản vương triệu vào đã thích vào thì vào nhỉ?”
Liên Thành im lặng.
Sở Tu Nhiên tạm cho qua, lại hỏi: “Ngày đầu làm quan thấy thế nào?”
“Cảm thấy lòng người so với quan đạo càng khó dò hơn.”
“Lời này là ý gì?” Sở Tu Nhiên hút xong một ngụm thuốc mới hỏi.
“Ta muốn biết vương gia đang nghĩ gì.”
Sở Tu Nhiên cầm ống tẩu cười: “Nói vòng vo nãy giờ, có phải muốn hỏi về người thanh niên khi nãy? Bản vương thấy vừa mắt, cho nên liền chơi đùa.
Sao nào? Giờ ngươi định quản cả chuyện bản vương chơi đùa với ai à?”
“Ta có thể quản nổi sao?” Liên Thành hỏi ngược lại.
Sở Tu Nhiên nhởn nhơ hút và nói: “Thông minh hơn rồi đấy.”
Liên Thành đi đến gần Sở Tu Nhiên: “Vương gia, lúc ở Hứa Đô, ngươi vì sao không gọi tử sĩ ra bảo vệ mà lại muốn mạo hiểm chính mình?
“Đoán xem.”
“Lúc đầu có thể là do ta suy nghĩ viển vông.
Ta nghĩ là ngươi muốn chúng ta được yên bình ở cạnh nhau thêm một thời gian.
Nhưng giờ ta nghĩ có thể là vì ngươi không tin ta.
Ngươi muốn thử xem trong lúc nhìn thấy ngươi gặp nguy hiểm, ta có nhân cơ hội hại ngươi không?”
Sở Tu Nhiên nhìn lên, hít thở một hơi: “Cũng không sai.”
“Là ý nghĩ nào không sai?” Liên Thành cương quyết hỏi lại.
Sở Tu Nhiên không trả lời.
Liên Thành lại nói: “Vương gia, không biết ngươi còn nhớ không? Ta từng kể với ngươi mẫu thân của ta là thương nữ.
Năm đó phụ thân thiếu niên ngông cuồng, dù được gia gia sắp xếp cho mối hôn sự tốt, mở sẵn con đường làm quan rộng lớn, thì người đều từ bỏ tất cả để lấy mẫu thân ta, cuối cùng còn bị gia gia đuổi khỏi nhà.
Bất quá, phụ thân tài vượt thiên hạ, văn chương thi phú đều hơn hẳn người khác, cho nên tự lập một quán tranh chữ cũng dư sức nuôi sống cả gia đình.
Người ngoài đàm tiếu rất nhiều về việc phụ thân ta tài năng như vậy lại đi lấy một thương nữ, nhưng người trước sau đều không để tâm.
Tình cảm giữa phụ mẫu ta rất tốt, còn hơn hẳn tình yêu bình thường, bọn họ giống như là tri kỷ vậy.”
Liên Thành ngừng một lúc nhìn Sở Tu Nhiên hơi nghiêng người chống một tay lên chiếc bàn nhỏ cạnh nhuyễn tháp, nói tiếp: “Khi mẫu thân ta qua đời, bà vẫn lầm tưởng ta và Sở Mật Nhân còn ở bên nhau, cho nên đã trăn trối lại vài lời với ta.
Bà không thích hoàng thân quốc thích.
Bà sợ ngày tháng sau này của ta bị ức hiếp cũng không thể nói được với ai.
Nhưng bà cũng nói, đó là lựa chọn của ta, vậy thì bà sẽ ủng hộ.
Nếu như thật lòng yêu thương nhau, cùng nắm tay nhau mà đi, giống như bà và phụ thân, thì đoạn đường phía trước cho dù có khó khăn thế nào cũng sẽ từng chút vượt qua.
Ta vẫn luôn ghi nhớ lời dạy này cho đến tận bây giờ.
Nghĩ lại năm ấy, có lẽ do ta và Sở Mật Nhân chưa đủ hiểu nhau như ta đã tưởng.
Nếu như đủ hiểu nhau rồi, chỉ cần y nói thật cùng ta muốn cứu con gái của thầy y, bọn ta cùng nhau nghĩ cách, rồi sẽ tìm ra được một cách tốt nhất mà không phải hy sinh ai.
Con đường có nhiều ngả như thế, nếu không phải định mệnh ép buộc ngươi đi vào đường cùng, thì sao phải tự chọn một đường cùng cho chính mình.
Vương gia, ta muốn trở thành con đường có thể dẫn ngươi đi hết cuộc đời này.
Cho nên, ta muốn ngươi nói cho ta biết suy nghĩ thật sự trong lòng ngươi.”
Sở Tu Nhiên đứng dậy khỏi nhuyễn tháp, mặt đối mặt với Liên Thành: “Trước đây bản vương từng có một người huynh đệ, chính là Mạnh Dã.
Bởi vì bản vương cùng với y lớn lên từ nhỏ bên nhau, cho nên có chuyện gì bản vương cũng nói thật cùng y, thậm chí cả bí mật mà bản vương chưa từng cho một ai biết.
Không ngờ được lại có ngày y đem chính bí mật đó quay ngược mũi giáo uy hiếp bản vương.”
“Nhưng ta không phải Mạnh Dã.”
“Con người sẽ thay đổi.
Bản vương đã từng là đứa trẻ nhu nhược bị đau chỉ biết ôm mặt khóc lóc.
Mạnh Dã đã từng là đứa trẻ hiểu lễ, ôm một bụng chữ nghĩa nói sẽ cống hiến quốc gia xã tắc.
Kết quả khi trưởng thành lại thế nào? Bản vương gần như xả mạng ở tại chiến trường cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Mạnh Dã tự thấy đế vương vô dụng, không cam tâm để văn tài của mình ở dưới trướng một kẻ như