Sở Tu Nhiên ngừng một lúc, dường như có phân vân nhưng rồi cũng quyết định nói ra: “Bản vương từ nhỏ đã không có mẫu phi như các ca ca đệ đệ khác.
Có lời đồn mẫu phi của bản vương chỉ là một cung nữ tầm thường, may mắn được lâm hạnh một đêm nhưng không hề được sắc phong.
Các ca ca đệ đệ khác không thích chơi cùng bản vương, chỉ có một người là ngoại lệ, đó chính là đại ca, cũng tức là người sau này trở thành Sở Hạng Đế.
Đại ca đối với bản vương rất tốt, luôn hết lòng quan tâm chiếu cố mọi mặt.
Đó cũng là lý do mà mãi đến tận bây giờ, cho dù bản vương ghét tên nhóc hoàng đế kia bao nhiêu thì cũng không gây hại y.
Bản vương vẫn luôn nhớ đến ân tình năm nào mà đại ca đối với bản vương.
Có một ngày, bản vương cùng đại ca chơi trốn tìm, bản vương đã trốn đến tẩm điện của phụ hoàng vì tin chắc trốn ở đó thì đại ca không bao giờ bắt được.
Và rồi tại nơi đây, bản vương tình cờ nghe được đoạn đối thoại giữa phụ vương và cô cô của mình.
Thì ra kẻ mà bản vương luôn gọi cô cô chính là mẫu thân thật sự của bản vương.
Phụ vương ham mê sắc đẹp của tỷ tỷ ruột nên đã cư0ng bức bà.
Bản vương chính là nghiệt chủng mà bọn họ tạo ra.”
Liên Thành kinh hãi há hốc.
Hắn nghe được nhịp thở của Sở Tu Nhiên bỗng chậm dần.
“Nhưng nực cười hơn cả là ông ta vẫn không ngừng được sự h4m muốn.
Cho dù tỷ tỷ ông ta đã thành thân, những lúc không kiềm chế được ông ta vẫn gọi bà vào cung để thỏa mãn.
Thỏa mãn xong ông ta lại quay sang căm hận và tự trách chính mình.
Do đó, ngay từ khi bản vương còn nhỏ, mỗi lần nhìn thấy bản vương là ông ta lại quay đi vì chán ghét.
Mẫu thân cũng không muốn thừa nhận bản vương.
Tất cả bọn họ đều xem bản vương như một thứ không nên tồn tại trên đời này.
Bản vương không chấp nhận nổi sự thật, trong lúc đau lòng đã kể hết ra với Mạnh Dã.
Khi đó Mạnh Dã khuyên bản vương rằng sẽ không sao, y nhất định sẽ giúp bản vương che giấu bí mật này đến cùng.
Sau này, Mạnh Dã say mê tiên thuật, nghe theo mấy kẻ đạo sĩ điên rồ nói rằng vận mệnh của y là vương trong loài người.
Từ đó, y rắp tâm thay triều đổi đại, bỏ mặc mọi lời can ngăn của bản vương, thậm chí đem bí mật kia ra uy hiếp bản vương cho y mượn binh.
Bản vương ngoài mặt giả vờ đồng ý, nhưng cuối cùng lật ngược tình thế đi bình loạn y.
Y đến tận lúc chết vẫn còn ngông cuồng nói rằng nguyên nhân y thất bại là do bản vương phản lời.
Bản vương cứ nghĩ diệt xong một Mạnh Dã thì đã yên ổn, nào ngờ trước lúc chết Mạnh Dã đã viết lại bí mật của bản vương giao cho Văn Linh.”
“Cho nên vương phi cũng là do vương gia…”
Sở Tu Nhiên đay nghiến qua kẽ răng:
“Bọn họ đều tự tìm đường chết.
Liên nhi, giờ thì lại có thêm ngươi biết, ngươi sợ bản vương giết ngươi hay không?”
Liên Thành lắc đầu: “Giết một người cũng không đơn giản vậy.
Nếu vương gia có lòng diệt khẩu ta, thì chi bằng không nói cho ta biết vẫn dễ dàng hơn.”
“Không để ngươi biết chỉ vì không muốn ngươi rơi vào rắc rối, nhưng ngươi lại cố chấp muốn ôm cái rắc rối này.”
Liên Thành nhích người tới gần Sở Tu Nhiên hơn: “Bởi vì ta muốn vương gia hiểu, tình cảm trên thế gian này, chính là phải tin tưởng nhau, đồng cam cộng khổ với nhau, có vậy mới lâu bền được.
Nếu ngươi cái gì cũng che giấu ta, ta cái gì cũng không biết, vậy thì có khác gì người xa lạ? Thanh Vĩ và Liêu Dung có biết chuyện này không?”
“Thanh Vĩ biết nhưng Liêu Dung thì không.
Liêu Dung chỉ biết Mạnh Dã từng uy hiếp ta.
Có một thời gian ta từng bảo Liêu Dung giả vờ phối hợp với Mạnh Dã một chút, đừng để y nghi ngờ gì, nhưng đứa trẻ này tính nông nỗi, vẫn may còn có Thanh Vĩ kìm lại đúng lúc.
Liên nhi…”
“Vương gia, ta thích ngươi gọi ta là A Dao hơn.”
Sở Tu Nhiên cười khổ não với hắn: “A Dao, nghỉ ngơi đi.”
Sở Tu Nhiên đứng lên, muốn dứt tay Liên Thành ra nhưng Liên Thành cố níu lại: “Vương gia, xin hãy tin ta.”
“Ngươi cũng có thể gọi ta là ca ca.”
Sở Tu Nhiên vỗ nhẹ lên má hắn rồi rời khỏi.
Đêm đó, Liên Thành nằm mộng.
Hắn mộng thấy thời niên thiếu cùng Sở Mật Nhân chèo thuyền trên hồ hái hoa sen, đương lúc nói cười rôm rả thì Sở Mật Nhân chợt như một làn khói bay mất.
Liên Thành tỉnh giấc, cười nói với chính mình: Quá khứ ấy, hắn buông xuống được rồi.
Liên Thành tịnh dưỡng được mấy ngày nhàn hạ.
Có một hôm hắn từ Hàn Lâm viện trở về thì gặp Trương phu nhân đến thăm.
Hắn vô cùng thấy ngại, bởi vì bản thân là hậu bối, lẽ ra hắn có trách nhiệm phải đến thăm bà trước.
Có điều, do không nghe Sở Tu Nhiên nhắc tới bà khỏe hay chưa, cho nên hắn không dám tự ý làm càn, vốn định đợi hỏi ý Sở Tu Nhiên rồi mới quyết.
Trương phu nhân ngồi nói không được mấy lời với hắn thì phải đứng lên.
Nha hoàn Tằng Ngân nhắc nhở bà về uống thuốc.
Liên Thành tiễn Trương phu nhân tới tận ngoài cổng, lúc định trở vào thì Liêu Dung đến nói trống không với hắn: “Ngươi đi theo ta.”
Liêu Dung thấy hắn lề mề nên nói thêm: “Liên quan đến bạn ngươi, tên Yến Can đó.”
“Yến Can làm sao?”
“Hắn lén lút dò la về vương gia, bị bắt lại.
Tội chết vương gia nể tình ngươi cho qua, nhưng tội sống khó tha.
Đánh gãy hai tay hay hai chân, vương gia bảo ngươi đến xem rồi tự chọn.”
Liên Thành biết rằng thể nào cũng sẽ có ngày này.
Hắn đã nhiều lần khuyên nhủ nhưng Yến Can cứ bỏ mặc làm tới, đến nước không thể cứu vãn như bây giờ thì hắn còn nói được gì.
Sở Tu Nhiên không lấy mạng y quả thật đã rất nể tình rồi.
Liên Thành nói: “Ta không đến.
Nói với vương gia để cho y tự chọn.”
Buổi chiều, Sở Tu Nhiên mới đến thăm Liên Thành.
Y