Sao trăng dời đổi, khói lửa nhân gian biến hóa.
Trong tân phòng, Liên Thành ngồi im trên giường trong bộ hỉ phục chói mắt.
Hắn đặt hai tay lên đùi, nhịp thở bình ổn dưới lớp khăn lụa, không ngờ được có một ngày sẽ gả cho Sở Tu Nhiên đường đường chính chính thế này.
Sở Tu Nhiên từng nói thiên hạ đều phụ y.
Hắn cũng từng phụ y, nhưng mà từ nay về sau hắn mong muốn sẽ trở thành ngoại lệ trong thiên hạ ấy.
Cửa phòng hé mở.
Liên Thành hồi hộp chờ đợi Sở Tu Nhiên, nhưng nghe độ nặng nhẹ trong tiếng bước chân thì người đến không phải là y.
Hắn hoang mang mở khăn trùm đầu ra, nhìn thấy Sở Mật Nhân đã ở ngay trước mắt.
Sở Mật Nhân vội vàng nắm tay hắn nói: “Liên nhi, thời gian không nhiều, ngươi mau theo ta đi.”
Liên Thành cương quyết ngồi lại, chống cự với sự lôi kéo của y nói: “Ta không đi.
Ngươi bỏ ra.”
“Liên nhi, ta biết ngươi hận ta, nhưng lần này nhất định phải theo ta.
Ta đưa ngươi đi trốn.
Nếu ngươi không muốn gặp mặt ta nữa thì sau khi bỏ trốn, ta hứa sẽ vĩnh viễn biến mất trong tầm mắt của ngươi.
Ta chỉ muốn ngươi được bình an sống tiếp.”
Liên Thành bị lời này làm cho cảm động.
Nếu là hắn của trước đây, đột nhiên bị Sở Tu Nhiên ép hôn thế này, hắn rất có thể sẽ nghe theo Sở Mật Nhân, chấp nhận cùng y bỏ trốn.
Nhưng mà, tình thế nay đã đổi khác.
Liên Thành giựt mạnh tay lại.
Hắn tự ôm cổ tay nói: “Mật Nhân, ta tự nguyện gả cho vương gia.”
Sở Mật Nhân kinh hoàng nhìn hắn: “Ngươi điên sao?”
Hắn nói: “Mật Nhân, không chỉ là quá khứ của chúng ta đã qua, mà cả con người trước đây của ta cũng đã qua.
Liên Thành ta hiện tại một lòng một dạ muốn được gả cho Sở Tu Nhiên, không có ép buộc, không có uy hiếp.
Vì vậy, ta không cần ngươi cứu.”
Sở Mật Nhân nhăn nhó cả mặt mày, không tin hỏi lại: “Ngươi thích hoàng thúc thật sao?”
Liên Thành bình tĩnh gật đầu: “Ngươi đi đi, đừng để vương gia trông thấy, nếu không sẽ rất rắc rối.”
“Không được.” Sở Mật Nhân vẫn chưa thuyết phục được chính mình, lần này dứt khoát nắm cổ tay Liên Thành kéo mạnh ra khỏi giường: “Ta không thể để ngươi đi vào con đường chết được.”
“Mật Nhân, buông ra đi.
Ta đã nói ta không muốn đi.” Liên Thành yếu thế hơn, vừa giằng co vừa bị y lôi đi một đoạn xa đến gần cửa.
Đúng lúc này, Thanh Vĩ ôm một thanh kiếm trong ng.ực áo xuất hiện.
Sở Mật Nhân cảnh giác, dừng kéo Liên Thành.
Thanh Vĩ nói: “Đoan vương gia, trò này của ngài không qua mắt nổi vương gia đâu.
Toàn bộ thủ vệ bên ngoài vương phủ mà ngài mang tới chắc cũng đã bị Liêu Dung tóm gọn cả bọn rồi.
Vương gia nói người đến với thiện ý sẽ là khách, với ác ý sẽ là địch.
Mong là ngài tự biết điểm dừng.”
Liên Thành yên tâm rút tay lại, hướng Sở Mật Nhân nói: “Mật Nhân, nghe ta, ta thực sự tự nguyện.
Ngươi đi trước đi được không? Đừng làm đôi bên khó xử.”
Sở Mật Nhân siết chặt nắm tay lại, bất lực nhìn hắn rồi rời khỏi.
Liên Thành hỏi Thanh Vĩ: “Ngươi đến từ lúc nào?”
“Một lúc rồi.”
“Vương gia nghi ngờ ta nên bảo ngươi đến?”
Thanh Vĩ lắc đầu: “Này thì không phải.
Vương gia chỉ bảo ta đến bảo vệ ngài, không có bảo ta can ngăn ngài.”
Liên Thành thở nhẹ ra.
Ít nhất thì Sở Tu Nhiên vẫn còn tin tưởng hắn.
Thanh Vĩ giúp hắn trùm lại khăn, nói: “Ngài hãy đợi vương gia đến.” Nói xong, y khép cửa lại ra ngoài.
Liên Thành hoan hỉ trở lại giường, kiên nhẫn ngồi đợi thêm tầm ba nén hương thì cửa phòng mở lần nữa.
Liên Thành vểnh tai lên nghe rõ tiếng bước chân quen thuộc của Sở Tu Nhiên, nhịp độ vừa phải thì yên lòng lên tiếng gọi: “Ca ca!”
Sở Tu Nhiên đáp lại hắn: “Ừ!”
Mũi hài của Sở Tu Nhiên chầm chập dịch chuyển lại gần hắn, chưa đợi hắn nói tiếp đã nhanh gọn giở khăn trùm đầu ra.
Liên Thành kinh ngạc.
Y ngay cả công tác chuẩn bị cũng không hề làm, càng không để ý gì đến mấy lời mở màn trước giờ khắc quan trọng.
Sở Tu Nhiên ngạc nhiên nhìn biểu cảm của hắn: “Sao vậy?”
“À, không có gì.”
Liên Thành tự nói với chính mình Sở Tu Nhiên là con nhà võ, đương nhiên sẽ không dài dòng văn tự như hắn.
Sở Tu Nhiên ngắt lên cánh mũi hắn: “Ca ca rất vui.” Trong hơi thở phả ra còn kèm theo mùi rượu nồng nặc.
Dù vậy, y một chút suy suyễn cũng không có.
Dáng vẻ rất vững chãi, đôi mắt còn nhanh nhạy vô cùng.
Liên Thành nắm lấy bàn tay Sở Tu Nhiên.
Ánh nến soi rõ khuôn mặt phớt đỏ của hắn.
“Ca ca, ta cũng rất vui.
Từ đây về sau, ở chung một chỗ.”
“Được.” Sở Tu Nhiên đáp ứng hắn.
“Ở chung một chỗ.”
Sở Tu Nhiên phất mạnh tay áo làm tắt hết nến trong phòng.
Liên Thành cảm thấy y đang gấp nên chặn lại ngay lồng ng.ực y nhắc nhở: “Ca ca, rượu còn chưa uống.”
Sở Tu Nhiên đè hắn xuống, nói vào vành tai hắn: “Không cần rượu, có đệ ở đây đã đủ say rồi.
Trạng Nguyên Túy.”
Liên Thành quay mặt sang hướng khác cười, buông xuôi hai tay, không ngăn lại nữa.
Gần trời sáng, Thanh Vĩ mệt mỏi trở về phòng sau khi cùng Lạc quản gia dọn dẹp xong xuôi mọi việc.
Liêu Dung đứng chờ y ở trước cửa, trên tay cầm một chiếc lồng đèn đỏ.
Ánh lửa bên trong nhợt nhạt, tâm đèn đã cháy sắp hết.
Thanh Vĩ đứng khựng lại một chút mới đi tiếp về phía y.
Đã lâu lắm rồi từ sau lần cãi vã trước, bọn họ không nói chuyện cùng nhau nữa.
Thanh Vĩ muốn lên tiếng trước, nhưng nghĩ lại chẳng biết nói gì nên thôi.
Liêu Dung vươn tay lên, không dám chạm vào Thanh Vĩ, chỉ dám kéo nhẹ một góc tay áo y: “Ngươi còn giận ta hả?”
Thanh Vĩ lắc đầu, nhìn y một hồi, vẫn là mềm lòng quan tâm nói: “Vương gia thành thân, ta biết ngươi rất khó chịu, nhưng mà tình cảm không thể miễn cưỡng.
Ngươi nên quên vương gia đi.”
“Ta…” Liêu Dung lúng túng lắc qua lắc lại góc tay áo của Thanh Vĩ: “Gần đây phát hiện hình như ta không thích vương gia nhiều như ta đã tưởng, hoặc là loại yêu thích đối với vương gia chỉ là sự ngưỡng mộ, chưa đến mức là yêu thích kiểu ấy.”
Thanh Vĩ giựt lại góc tay áo, nếu còn để Liêu Dung tự tiện lắc thì chắc sẽ rách mất.
“Vậy ý của ngươi là…”
“Ta nghĩ ta biết mình thực sự thích ai rồi.”
Thanh Vĩ ngờ ngợ hiểu ra đáp án trong lòng, nhưng vẫn thản nhiên hỏi lại Liêu Dung: “Ngươi thích ai?”
Liêu Dung ngẩng lên, có chút e dè nói: “Ngươi.
Vì vậy ta mới nổi ghen cãi nhau với ngươi còn gì?”
“Cho nên?”
“Ngươi đừng thành hôn với cô gái khác.
Ngươi thích ta đi.”
Liêu Dung chưa kịp nghe câu trả lời từ Thanh Vĩ thì lồng đèn trên tay chợt tắt phụt.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, Liêu Dung bỗng thấy cả thân người bị ôm chặt