Thấm thoát tháng giêng đã qua được một nửa rồi, kì nghỉ đông cũng đã kết thúc, Vi Bắc Lâu lại bắt đầu bận rộn cho một năm mới.
Sắp đến ngày lễ Tịch điền mỗi năm một lần, Hoàng tộc sẽ di giá đến ngoại ô làm lễ tế trời đất, cày một mảnh ruộng cùng quan viên.
Lễ tế xong thì nghỉ lại hành cung hai ngày, năm nay Vi Bắc Lâu sắp xếp thêm một lễ cầu mưa.
Năm ngoái đã đại hạn nghiêm trọng, thế nhưng mùa đông năm nay tuyết lại rơi dày, có lẽ năm sau thời tiết sẽ thuận lợi hơn, dân chúng không phải chịu hạn, đói.
Sau lễ Tịch điền, sứ thần của Đông quốc cũng tới, đây là thời điểm thiết lập thông thương giữa hai nước mà Vi Thái phó đã bàn giao với huynh đệ Chung gia.
Chỉ cần thông thương thành công, vụ mùa đông-xuân năm nay Trần quốc sẽ có thêm nhiều chủng loại thực phẩm mới.
Mỗi ngày cho dù có bao nhiêu bận rộn, Vi Bắc Lâu vẫn luôn trở về dùng bữa tối với Thanh Lê.
Trước khi nuôi thiếu niên thành trắng trẻo mập mạp, hắn một chút cũng không muốn y xuất hiện trước mặt người ngoài.
Sức khỏe Thanh Lê yếu ớt, đã dưỡng nửa tháng vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh.
Đại phu nói cơ thể y đã lưu lại bệnh căn, mỗi khi thời tiết giá rét các khớp xương đều nhức, thể chất vốn không ấm áp gì nay đã chuyển sang thiên hàn.
Vi Bắc Lâu cho đốt địa long trong phòng bất kể đêm ngày, bất chấp thời tiết đã ấm hơn.
Thân thể Thanh Lê không tốt, Vi Bắc Lâu cũng từng hỏi qua Hoàng đại phu, Hoàng đại phu thở dài: "Bẩm lão gia, thân thể công tử, sợ là bệnh tật triền miên..." Tuổi thọ không dài, điều này lão không dám nói, nhưng chắc lão gia cũng ngầm hiểu trong lòng.
Vi Bắc Lâu im lặng một lát, hỏi: "Không thể điều dưỡng lại sao?"
Hoàng đại phu lắc đầu: "Tình huống của tiểu công tử...!lão phu không dám nói chắc.
Thứ cho lão phu y thuật không đủ cao minh."
Vi Thái phó lại hỏi: "Ngươi khẳng định Thanh Lê là bình tử sao? Ta thấy không giống."
Hoàng đại phu gật đầu, ông cũng là tiết tử.
Tiết tử bẩm sinh có thể ngửi được mùi hương tin tức tố của khôn tử, đó là lí do khi trong nhà có khôn tử, người phải được nuôi ở tiểu viện độc lập.
Hoàng đại phu đã bắt mạch cho Thanh Lê vài lần rồi, dù có cố ý hay không cũng phải ngửi được một chút mùi tin tức tố của y, tiếc thay là không có.
Bình thường phân hóa thành khôn tử sẽ diễn ra khi đối tượng mười ba, mười bốn tuổi.
Thanh Lê đã mười tám rồi, theo lí mà nói, y thật sự là một bình tử.
Vi Bắc Lâu nói: "Ta ngửi được mùi tin tức tố của y."
Hoàng đại phu nghe đến đây, vẻ mặt kinh ngạc: "Tình huống này có điểm kỳ lạ, theo như nô tài được biết, những cặp tiết-khôn có độ phù hợp cao sẽ dễ dàng bị ảnh hưởng cũng như ngửi thấy mùi tin tức tố của đối phương; thế nhưng trường hợp của tiểu công tử và ngài lại khác biệt, trừ ngài ra không có ai ngửi được mùi tin tức tố của tiểu công tử...!Lão phu thỉnh Thái phó hỏi kỹ công tử một lần, liệu tiểu công tử có ngửi thấy mùi hương đặc biệt gì ở ngài hay không?"
Vi Bắc Lâu cau mày đáp ứng.
Ngày hôm đó Vi Thái phó đều không tập trung được, không biết bao nhiêu lần thất thần.
Sức khỏe Thanh Lê không tốt, hắn nhớ tới bàn tay cuộn cuộn luôn bị thiếu niên giấu trong áo...!Nam nhân ngồi trong thư phòng thẫn thờ, bút mực cầm trên tay nhỏ một vết mực lên tấu chương, thấm qua lớp vải mà hắn vẫn không để ý.
Thoáng chốc, rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong lòng, như ngẫm kĩ lại, cũng không bắt được cái gì.
Sức khỏe y không tốt, tin tức tố hỗn loạn...!Ngày sau, Thanh Lê còn bồi Vi Bắc Lâu được bao lâu? Là năm năm hay là mười năm, thậm chí còn ngắn ngủi hơn, hai năm, một năm...!
Nắm tay nam nhân siết chặt, đến khi bẻ gẫy bút mực.
Trước đây hắn không cứu được bào tỷ Vi Thục Chi Nghi vì không đủ năng lực, hắn cũng từng hận bản thân không biết cố gắng, hận Vi gia nhẫn tâm vô tình đẩy tỷ tỷ vào hố lửa...!Bây giờ cũng đồng dạng như vậy, Vi Bắc Lâu đã có quyền có thế, nhưng cũng không