- Mà các thế lực muốn tham dự vào cuộc chiến tranh giành Trung Nguyên, yêu cầu chủ yếu là có cao thủ giúp đỡ. Phật tông và các thế lực này, ăn nhịp với nhau…
Phương Giải bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, lập tức cười nói:
- Đây là một cái cớ rất tốt.
Hạng Thanh Ngưu không hiểu:
- Là sao?
Phương Giải cười nói:
- Kim Thế Hùng chiếm đóng Tây Bắc nhiều năm, đệ tử Phật tông tiến vào Tây Bắc, y không thể không biết. Có lẽ dưới trướng của y cũng nuôi không ít đệ tử Phật tông. Phương bắc có một hàng xóm như vậy dù sao cũng làm lòng người bất an. Tuy Tây Bắc cằn cỗi, nếu động binh thì mất nhiều hơn được, nhưng hiện tại đúng là một cơ hội tốt.
- Hiểu rồi!
Hạng Thanh Ngưu rốt cuộc hiểu ý của Phương Giải:
- Thừa dịp Kim Thế Hùng đang ác chiến với binh mã triều đình, ngươi tính toán xuất binh tới Tây Bắc?
- Ở bên giường có người, làm sao có thể an tâm ngủ ngon.
Phương Giải nói:
- Đem chuyện Kim Thế Hùng cấu kết với dư nghiệt Phật tông tuyên dương ra ngoài, Kim Thế Hùng sẽ khó mà sống yên. Tới lúc đó y trở thành kẻ thù của toàn bộ giang hồ Trung Nguyên. Ta coi đây là cái cớ xuất binh Tây Bắc. Dù sao nơi đó có quặng sắt là thứ mà ta đang cần. Có thể cướp về được, vậy thì cần gì tốn tiền để mua.
Lúc đầu Hạng Thanh Ngưu chưa nhận ra được sự vô lại trong lời của Phương Giải, gật đầu đồng ý:
- Đúng vậy!
- Có thể cướp được thì không cần mua?
Một lát sau Hạng Thanh Ngưu mới hiểu ra ý của nó, không nhịn được lắc đầu:
- Chẳng lẽ để trở thành kẻ bề trên, vô sỉ là tố chất cơ bản nhất sao?
…
…
Bắc Huy Đạo
Thành Thanh Phong
Nơi này cách An huyện của Hoàng Dương Đạo chỉ 200 dặm. Tuy thành Thanh Phong không phải thành lớn nằm ở biên giới giữa hai đạo, nhưng sự phồn hoa còn hơn nhiều các thành khác. Nơi này chưa gặp phải chiến loạn, cho nên bất kể là dân chúng hay là quan viên, đều trải qua cuộc sống thoải mái.
Từ khi Tổng Đốc Bắc Huy Đạo Chung Tân chính thức tuyên bố Bắc Huy Đạo nằm trong sự quản lý của Hắc Kỳ Quân, thành Thanh Phong càng thêm phồn hoa. Lúc trước dân chúng luôn lo lắng một khi Tổng Đốc đại nhân trở mặt với Hắc Kỳ Quân, thì lúc Hắc Kỳ Quân xuôi nam, trong tay Chung Tân không có gì có thể ngăn cản được.
Ngô Nhất Đạo đi trên đường cái, nhìn nhà cửa hai bên đường.
- Điều tra được gì không?
Ngô Nhất Đạo dừng lại ở trước một cửa hàng rồi đẩy cửa đi vào. Chưởng quỹ đang chống cằm ngủ gật thấy Ngô Nhất Đạo tiến vào liền hoảng sợ, vội vàng đứng dậy đón chào. Từ lúc ông ta được Hàng Thông Thiên Hạ phái tới thành Thanh Phong này, đã nhiều năm rồi ông ta không được gặp Ngô Nhất Đạo. Cho nên trong lúc mơ mơ màng màng chợt thấy Đông chủ xuất hiện, sự kinh ngạc không cần nói cũng nghĩ ra được.
- Hầu gia, sao ngài lại tới đây?
Chưởng quỹ vội vàng hỏi.
Ngô Nhất Đạo khoát tay phân phó:
- Có chuyện, điều động tất cả người của Hàng Thông Thiên Hạ trong thành này. Ta cần các ngươi điều tra xem trong thành Thanh Phong này có…chỗ nào mát mẻ có thể nghỉ hè được hay không. Nhất là những nơi hẻo lánh ít ai lui tới.
Y miêu tả tướng mạo đặc biệt của Trần Nhai, chưởng quỹ kia vội vàng ghi nhớ.
- Ta sẽ ở lại đây, có việc thì lên lầu tìm ta.Nhớ kỹ, càng là chỗ hẻo lánh ít người càng phải điều tra cẩn thận. Công pháp của người này có chút quỷ dị, một khi thấy y ở nơi nào, lập tức thông báo cho ta.
Chưởng quỹ vội vàng đáp ứng, trong lòng tự nhủ là kẻ nào khiến cho Hầu gia phải đích thân ra tay? Phải biết rằng Tán Kim Hầu dần dần không quan tâm tới chuyện của Hàng Thông Thiên Hạ, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều giao cho thân tín đi làm. Cho nên các chưởng quỹ ở địa phương chỉ được trông thấy mặt ông ta một lần trước khi phái đi.
Ngô Nhất Đạo không giải thích thêm, lập tức lên
lầu nghỉ ngơi.
Một canh giờ sau, có một tiểu nhị vội vã nói nhỏ vào tai chưởng quỹ gì đó, chưởng quỹ hoảng sợ, không dám trì hoãn, vội vàng bước lên lầu hai…sau một lát, Ngô Nhất Đạo mang theo sắc mặt ngưng trọng đi theo tiểu nhị kia. Sau nửa canh giờ thì đi tới một nơi quỷ dị.
Ngô Nhất Đạo ngồi xuống nhìn cái xác thật lớn, không nhịn được rùng mình một cái:
- Không ngờ là tà pháp kia…
Trên mặt đất là một bộ da người. Điều lo lắng lúc trước của Hạng Thanh Ngưu đã thành sự thật. Người kia có thể thay xác không chỉ một lần. Sắc mặt Ngô Nhất Đạo càng thêm ngưng trọng. Ông ta đuổi theo người kia mấy trăm dặm, đuổi tới một con ve thật lớn.
…
…
Thành Thanh Phong không tính là thành lớn, còn không bằng An huyện của Hoàng Dương Đạo. Trong Bắc Huy Đạo có rất nhiều thành trì như vậy. Nếu như không xảy ra chuyện lớn gì ở đây, thì cái tên của nó chắc không xuất hiện trong bất kỳ cuốn sách sử nào. Trên thực tế, từ khi dựng thành tới này, thành Thanh Phong cũng không xảy ra bất kỳ chuyện lớn gì.
Thậm chí lúc trước quân Tùy xuôi nam diệt Thương, nơi này cũng không diễn ra bất kỳ chiến dịch nào. Nếu có người kiểm tra hồ sơ của Đại Tùy, có thể tìm được mọi chiến dịch lúc quân Tùy xuôi nam, dù lớn hay nhỏ. Cũng tìm được có bao nhiêu thành trì không chiến mà hàng lúc đó của Thương Quốc. Mà các quan viên đầu hàng đều được ghi lại rõ ràng.
Nhưng bất kể tìm trong chiến dịch hoặc là tìm các thành đầu hàng, cũng không tìm thấy tên của thành Thanh Phong. Lúc quân Tùy xuôi nam, dân chúng trong thành cũng khẩn trương một thời gian. Nhưng một thành nhỏ ngay cả một trại đóng quân cũng không có, quân Tùy căn bản mặc kệ.
Về sau Thương diệt, thành Thanh Phong tự nhiên thành lãnh thổ Đại Tùy.
Đúng vậy, tự nhiên mà vậy.
Thành Thanh Phong chỉ cần đổi quốc kỳ Đại Thương thành quốc kỳ Đại Tùy, coi như là xong. Quan viên được phái xuống chỉ tuần tra một chút, thậm chí không dừng lại quá lâu. Kỳ thực đối với dân chúng mà nói, như vậy là may mắn. Không trải qua chiến loạn, là điều hạnh phúc.
Chỗ đáng sợ của Hàng Thông Thiên Hạ chính là, dù ở một thành nhỏ như vậy cũng có cửa hàng của mình. Nếu có người đếm số cửa hàng của Hàng Thông Thiên Hạ ở toàn bộ Trung Nguyên, nhất định sẽ kinh ngạc. Mọi người chỉ biết Hàng Thông Thiên Hạ rất lớn, nhưng lớn như thế nào thì không ai rõ lắm, cũng lười tìm hiểu rõ ràng.
Phát hiện ra chỗ để xác kia, đó là một nơi khá u ám của thành Thanh Phong. Bất luận tòa thành trì nào, đều phân chia khu nhà giàu và khu bình dân. Chỉ khác là rõ ràng hay không rõ ràng mà thôi.
Đây là khu vực nằm ở phía cùng đông bắc thành Thanh Phong. Nơi này đã mấy trăm năm rồi không có người nào làm quan, thậm chí ngay cả một sai dịch cũng không có. Mấy trăm hộ dân ở đây sống một cuộc sống rất bình thường không có gì lạ. Bọn họ đã quen như vậy, không có nhấp nhô.
Cho nên, khi thấy có một đại đội mặc áo gấm đi tới, dân chúng đều lộ vẻ kích động.