- Hầu gia!
Thiên Hộ Kiêu Kỵ Giáo Liêu Sinh thấy Ngô Nhất Đạo tới, chắp tay thi lễ, sau đó chỉ một nhà dân, nói:
- Chính là ở chỗ này phát hiện ra. Thuộc hạ đã phái người điều tra, người của Phật tông quả nhiên từng tới nơi này. Nơi này có 123 hộ dân thì có hơn nửa số người từng nghe qua Phật tông truyền giáo. Chỉ có điều người của Phật tông dùng danh nghĩa là Liên Hoa giáo, cho nên không ai phát hiện. Quan phủ của thành Thanh Phong này chỉ có một bộ đầu, bốn bộ khoái, tính cả bang nhàn thì có khoảng ba tới năm mươi người. Thuộc hạ có hỏi qua, đám bang nhàn biết trong thành có người truyền giáo, tuy nhiên bọn họ tưởng rằng đó là tông môn giang hồ tuyên truyền, cho nên không quá để ý. Dù sao người của Phật tông chưa từng xuất hiện ở Trung Nguyên với quy mô lớn.
Ngô Nhất Đạo gật đầu, đẩy cửa đi vào
Đây là một tòa tiểu viện bình thường không thể bình thường hơn. Nhà này có tổng cộng ba người, hai người già và một cháu gái nhỏ. Cha mẹ của đứa cháu gái đã qua đời từ mấy năm trước vì bệnh tật. Nói thật, tới hiện tại bọn họ vẫn chưa biết mình chọc phải phiền toái gì. Hai vợ chồng già ôm đứa cháu sợ hãi đứng một bên, sắc mặt đều khó coi.
- Người nọ tới đây vào lúc nào?
Ngô Nhất Đạo nhìn thoáng qua tây sương phòng ở tiểu viện vẫn còn ánh nến, bởi vậy có thể thấy lúc Đại Tự Tại rời đi hẳn là vội vàng.
- Buổi trưa hôm qua. Nói là mượn căn phòng này nghỉ một đêm, sáng hôm sau liền đi.
Ông lão đã bảy mươi tuổi run rẩy trả lời. Sau đó ông ta bỗng nhiên quỳ xuống, dập đầu mạnh một cái:
- Quan gia, mặc kệ phạm vào bao nhiêu lỗi, ta đều nhận. Nhưng cầu quan gia đừng bắt cả hai chúng tôi. Đứa cháu còn nhỏ, lại không còn cha mẹ, nếu bắt cả hai thì không ai chăm sóc nó.
Lúc nói lời này, ông ta chảy xuống hai hàng nước mắt đục ngầu.
Ngô Nhất Đạo hơi sửng sốt, lập tức đi tới dìu ông lão đứng dậy:
- Ai bảo chúng tôi sẽ bắt hai vị?
Ngô Nhất Đạo quay đầu nhìn thoáng qua Liêu Sinh, Liêu Sinh vội vàng lắc đầu:
- Hầu gia, thuộc hạ cũng chưa từng nói vậy. Thuộc hạ chỉ hỏi ông ta một số tình huống, cũng không nói là muốn bắt ông ta. Tuy nhiên…dựa theo luật pháp, ông ta chứa chấp tội phạm bỏ trốn, phải bắt hỏi tội.
- Luật pháp không ngoài nhân tình.
Ngô Nhất Đạo lắc đầu:
- Chuyện này cứ để ta làm chủ. Ta nghĩ, cho dù Quốc công gia tới đây cũng làm như vậy. Luật pháp mà Hắc Kỳ Quân định ra, là vì bảo vệ trăm họ an nguy, giúp dân chúng sống tốt hơn. Nếu bắt hai vợ chồng ông lão này, đứa nhỏ liền không còn người thân nữa rồi. Nói sau, bọn họ cũng không biết đó là tội phạm bỏ trốn.
- Thực sự không biết.
Ông lão vội vàng nói:
- Trước kia y cũng từng tới đây, cũng mặc áo bào đen che đi khuôn mặt. Có đôi khi kể một số chuyện hướng thiện, cho nên tất cả mọi người không cảm thấy y là kẻ xấu.
Ngô Nhất Đạo lắc đầu:
- Nhớ kỹ, người xấu không phải liếc mắt là có thể nhìn ra. Sở dĩ y lôi kéo làm quen với các ngươi, chính là vì muốn có một chỗ trốn. Lão có biết y phạm vào tội gì không?
Ông lão mờ mịt lắc đầu:
- Tội gì?
- Ám sát Quốc công gia.
Ngô Nhất Đạo nhìn ông lão, nói:
- Y đã đánh bị thương Quốc công gia.
- À!
Ông lão sợ tới mức run lên, đầy vẻ kinh ngạc nói:
- Sao…sao có thể như vậy? Tên súc sinh này, người đại lương thiện như Quốc công gia mà y cũng dám ám sát. Dân chúng Hoàng Dương Đạo có thể có được như ngày hôm nay, người nào mà chẳng biết đó là Quốc công gia ban ân? Đám mặt người dạ thú bại hoại kia, nếu ta gặp lại y, cho dù liều cái mạng già này cũng phải hả giận cho Quốc công!
- Mặt người dạ thú?
Ngô Nhất Đạo lặp lại, nhìn cái túi da trong phòng:
- Nói rất hay.
Ông ta quay đầu lại nhìn Liêu Sinh:
- Tiếp tục đuổi theo. Ngươi là cao thủ truy tung, ta giao chuyện này cho ngươi. Kẻ làm Chủ Công bị thương, cho dù chạy tới chân trời góc bể cũng không được bỏ qua. Hắc Kỳ Quân không chấp nhận người như vậy sống sót. Nhớ kỹ, mặc kệ khó khăn như thế nào, cũng không được buông tha.
- Tuân lệnh!
Liêu Sinh gật đầu mạnh, ánh mắt kiên định.
Không biết từ khi nào, bất kể là với Hắc Kỳ Quân hay là với dân chúng của các đạo Tây Nam, tên của Phương Giải đã không còn đại biểu cho đồ phu nữa, mà trở thành đại thiện nhân. Có đôi khi, giết người và làm việc thiện có quan hệ với nhau. Trong tay Phương Giải đã có hàng triệu mạng người, nhưng hắn là một người lương thiện. Hắn dùng triệu người để đổi cuộc sống ấm no cho hàng trăm triêu người khác, đó chính là đại thiện!
…
…
- Nếu sư phụ còn sống thì tốt biết mấy.
Hạng Thanh Ngưu thở dài, nhìn Phương Giải, nói:
- Ta cảm thấy lần này Đại Tự Tại bỗng nhiên xuất hiện không đơn giản như lời y nói. Y nói trong lòng y có nghiệp chướng, nghiệp chướng này là Nhị sư huynh của ta. Y còn nói giết ta và ngươi, y có thể trừ đi nghiệp chướng…Lời này có thể tin không?
- Có thể tin!
Phương Giải gật đầu:
- Nhưng không phải là lời nói thật.
Phương Giải cảm nhận thân thể một chút, phát hiện mình khôi phục rất nhanh, trong lòng yên tâm hơn:
- Người của Phật tông, người nào cũng có nghiệp chướng trong lòng. Nghiệp chướng này tên là Dương Kỳ. Bọn họ hận không thể ăn tươi nuốt sống Dương Kỳ, như vậy trong lòng mới không còn sợ hãi. Nhưng bọn họ lại không làm được.
Hạng Thanh Ngưu biết lời này không quá phận chút nào, y cũng nghĩ như vậy.
Phương Giải tiếp tục nói:
- Vậy nên lời
y nói có thể tin, nhưng không hoàn toàn là thật. Đại Tự Tại tới đây không chỉ vì muốn tìm chúng ta. Hiện tại ta hoài nghi, y tới tìm ta và ngươi, căn bản không phải vì muốn giết chúng ta.
- Có ý gì?
Hạng Thanh Ngưu không hiểu lời Phương Giải nói, cũng không biết vì sao Phương Giải lại nói như vậy.
- Chỉ là cảm giác.
Phương Giải lắc đầu:
- Cảm giác rất xấu.
Hạng Thanh Ngưu thở dài:
- Cho nên ta mới nói, nếu sư phụ còn sống thì tốt biết mấy. Cho dù ông ấy không ra tay diệt trừ một tai họa như Đại Tự Tại, thì chúng ta cũng có thể hỏi ông ấy, rốt cuộc Đại Tự Tại không thích hợp ở chỗ nào?
Phương Giải cười nói:
- Nếu Vạn lão gia tử còn sống, Đại Tự Tại sao dám tới Trung Nguyên? Sở dĩ lão gia tử để cho La Diệu còn sống, là vì ông ấy biết, chỉ cần La Diệu còn sống, Đại Luân Minh Vương liền mất đi một nửa tu vị. Thậm chí La Diệu còn là uy hiếp với Đại Luân Minh Vương. Vì vậy lão gia tử mới để La Diệu làm càn như vậy. Trên đời này, không mấy chuyện có thể giấu diếm được ông ấy.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu:
- Đúng là không nhiều chuyện giấu diếm được ông ấy. Có lẽ, ông ấy là người duy nhất nhìn thấu dã tâm và sự vô tình của Dương Kiên.
Phương Giải nói:
- Ta đã phái người tới núi Võ Đang rồi.
Hắn nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ:
- Hiện tại trong chốn giang hồ Trung Nguyên, có thể đoán được Đại Tự Tại đang giở trò quỷ gì, có lẽ chỉ có Trương chân nhân và Đại sư huynh của ngươi. Về phần nam tử thích mặc áo trắng kia, muốn tìm y chắc là khó, chỉ có thể chờ y xuất hiện. Bất kể như thế nào, Đại Tự Tại tiến vào Trung Nguyên cũng không phải là chuyện tốt gì. Lúc này cần dùng lực lượng của giang hồ để đào y ra.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu:
- Ta cũng phái người đi thông báo cho các đại tông môn của giang hồ, một khi phát hiện ra đệ tử của Phật tông liền lập tức diệt trừ. Trước kia lúc Đại Tùy cường thịnh, có sư phụ ta trấn giữ, tông môn giang hồ khá đoàn kết, cho nên người của Phật tông căn bảo không tiến vào được Trung Nguyên, chớ nói chi là truyền giáo. Nhưng hiện tại Trung Nguyên đại loạn, tông môn giang hồ đang bận với việc tìm kiếm thế lực để nương tựa. Tông môn nào cũng muốn nhìn thấu xem ai có thể ngồi lên ghế rồng, sau đó phụ thuộc để tương lai tông môn phát dương quang đại.
- Thiên hạ loạn, giang hồ loạn.
Y có chút thất thần nói:
- Cho nên yêu ma sống dậy.
Phương Giải ừ một tiếng, nghĩ tới chuyện con ve mà Đại Tự Tại nói:
- Có lẽ thực sự biến thành yêu rồi…người của Phật tông ở dưới bóng Đại Luân Minh Vương nhiều năm, chỉ sợ trong lòng bọn chúng cất giấu cái gì đó. Đại Luân Minh Vương chết rồi, bọn chúng không còn bị áp chế. Chờ những thứ trong lòng bọn chúng bạo phát ra…có lẽ, cũng là một hồi tai nạn.
Hạng Thanh Ngưu ngơ ngẩn, cẩn thận nghĩ lại những lời Phương Giải nói, càng nghĩ trong lòng càng hoảng sợ.
Không biết phải nói gì.
…
…
Giang Nam
Dương Kiên mở bản đồ ra, sau đó dùng bút than đánh dấu vào Liễu Châu.
- Giờ thiên hạ vẫn là thiên hạ của Đại Tùy, vẫn là thiên hạ của Dương gia. Cho nên đám yêu ma quỷ quái kia dám làm những chuyện không tuân theo luật pháp triều đình, nhưng không có kẻ nào dám xưng đế.
Ông ta đứng dậy, nhìn thoáng qua tướng lĩnh phía dưới:
- Các ngươi nên cảm ơn vận mệnh, đã cho các ngươi sống ở một thời đại như lúc này. Nếu Đại Tùy còn thái bình, đa số các ngươi đều tầm thường vô vi. Nhưng hiện tại, tên của mỗi người các ngươi sẽ xuất hiện trong sách sử. Đối với đời sau mà nói, những việc các ngươi làm hôm nay, đều là vinh quang!
Ông ta chỉ vào vị trí của Liễu Châu trên bản đồ:
- Nơi này, người này, là bước ngoặt để các ngươi từ bình thường bước đến vinh quang!
- Vì Đại Tùy!
Các tướng hô to một tiếng.
- Vì Đại Tùy!
Dương Kiên vung tay lên, dường như ông ta tìm được chí khí hào hùng khi bình định thiên hạ năm đó!
Ngay vào lúc này, có người bước nhanh tới nói nhỏ vào tai ông ta, sắc mặt của ông ta lập tức thay đổi, dường như không tin được, thì thào nói:
- Phác Hổ…vì sao đệ lại rời ta mà đi.