- Điện hạ nói đúng.
Phương Giải nói.
- Nếu điện hạ không đề cập tới chuyện này, có lẽ ta vẫn sẽ im lặng. Bởi vì nó vốn không liên quan gì tới ta. Nếu như có, thì cũng chỉ là ta đáp ứng một người bạn chiếu cố thân nhận của hắn mà thôi. Điện hạ cho rằng mình là người rất quan trọng, mà ta lại an bài điện hạ ở trong doanh, không lợi dụng tới… Cho nên điện hạ cảm thấy thất bại, đúng không?
- Lời này của ngươi có ý gì?
Dương Thấm Nhan nghe ra sự bất thường trong giọng nói của Phương Giải, lập tức hỏi.
Phương Giải lắc đầu:
- Có một số việc không nói cho điện hạ biết, là vì chưa tới lúc. Hơn nữa, có một số việc không nên xuất phát từ miệng của ta. Ta là người không thích hợp, ít nhất đối với điện hạ mà nói ta không phải. Mà những thứ điện hạ cho rằng mình có được, chưa chắc có được.
- Ngươi nói thẳng đi.
Dương Thấm Nhan nhìn Phương Giải, thanh âm sắc bén.
- Hiện tại ta chỉ có thể nói cho điện hạ biết…
Phương Giải đứng dậy:
- Người không phải huyết mạch duy nhất của Dương gia, người vẫn còn người thân.
- Là ai?
Dương Thấm Nhan đứng bật dậy.
- Là một người đựa ra lựa chọn hoàn toàn khác, người ấy sẽ không phiền não vì giang sơn Đại Tùy, bởi vì từ rất lâu trước người ấy đã không coi mình là người của Dương gia. Ta nói với điện hạ những điều này, là muốn cho điện hạ biết, người không cô đơn.
Phương Giải đứng dây, dường như mất đi hứng thú nói chuyện:
- Ta có thể đoán được một ít tâm tư của điện hạ…điện hạ cảm thấy ta nên lợi dụng thân phận của điện hạ mới đúng, mà điện hạ cũng đang chờ ta lợi dụng. Chỉ cần ta thả tin tức tiểu Hoàng Đế chết ra ngoài, bởi vì tin tức xuất phát từ điện hạ, cho nên rất nhiều người sẽ tin tưởng. Tới lúc đó, lá cờ mang theo danh nghĩa Trưởng Công chúa phất lên, sẽ có rất nhiều người tới đầu nhập. Mỗi khi loạn thế, không thiếu người tự cho là thông minh chuẩn bị đứng thành hàng. Mà chỉ cần có những người này, điện hạ có thể lợi dụng bọn họ. Điện hạ cảm thấy dựa vào trí tuệ của mình có thể tìm được sự giúp đỡ, sau đó diệt trừ ta…
- Nữ nhân thường cảm thấy bản thân thông minh hơn nam nhân…
Phương Giải rời khỏi phòng, không quay đầu lại:
- Kỳ thực, nữ nhân nghĩ như vậy, hơn nửa là ngốc ngếch.
Dương Thấm Nhan nhìn bóng lưng của Phương Giải, bỗng nhiên có cảm giác mất mát mãnh liệt. Nàng không xác định được vì sao lại mất mát, là vì Phương Giải không lợi dụng nàng hay là vì chuyện khác. Nhưng nàng rất muốn nhào vào ngực một người, lớn tiếng khóc to.
Lúc này, nàng không tự giác nghĩ tới, mình có thể nhào vào lồng ngực của ai để khóc…hình như, không có ai cả.
…
..
Giang Nam
Cách phía tây Tiểu Thắng Sơn năm mươi dặm
Kim Thế Hùng đứng ở ngọn đồi dùng Thiên Lý Nhãn nhìn về hướng xa. Trên bình nguyên xa xa chém giết đã đến hồi gay cấn. Binh mã của y đang điên cuồng tấn công, mà binh mã của triều đình thì kết trận phòng ngự. Nhìn ra được, tướng chỉ huy binh mã triều đình là một người rất có bản lĩnh. Mặc kệ y biến hóa như thế nào, người nọ đều không mắc mưu.
- Đại tướng quân, cứ đánh tiếp như vậy, cho dù chỗ này chỉ cách năm mươi dặm chỉ sợ cũng không giữ được môt ngày.
Một tướng lĩnh dưới trướng của y thở dài:
- Binh mã của triều đình chỉ một mực phòng ngự, không chủ động xuất chiến. Nếu chúng ta tấn công mãnh liệt, bọn họ sẽ chủ động lui về, đợi thế công giảm bớt, bọn họ lại tiến lên. Cứ giằng co như vậy, đã được hai mười ngày rồi, ngay cả mười dặm chúng ta cũng không tiến thêm được.
Kim Thế Hùng cau mày, làm sao y không biết mấy điều đó. Chính vì binh mã triều đình phòng thủ chắc chắn, cho dù y có giả vờ lộ sơ hở thì bọn họ cũng không vồ tới, cho nên y mới phiền não.
- Liễu Châu bên kia hẳn đã tới lúc khẩn trương nhất.
Kim Thế Hùng buông Thiên Lý Nhãn xuống, khoát tay ra lệnh:
- Mang hai đội tấn công hai cánh. Trước khi trời tối, cố gắng phá hủy trận địa của quân địch. Nếu sau khi trời tối vẫn không thể làm được, thì chỉ có thể phòng thủ rồi. Áo giáp quân của triều đình tưa hồ yếu đi vào ban đêm, mà người của chúng ta cũng trở thành người mù vào ban đêm…
- Ý của Đại tướng quân là, tướng quân áo giáp kia phái binh dây dưa chúng ta, để có thời gian giải quyết Thắng Đồ bên kia?
- Ừ!
Kim Thế Hùng gật đầu, chỉ Tiểu Thắng Sơn bên kia, nói:
- Tuy Thiên Lý Nhãn nhìn không tới tình hình bên kia Tiểu Thắng Sơn, ngay cả thám báo của chúng ta cũng không thể tới đó tra xét, nhưng ta có thể khẳng định, giờ Tiểu Thắng Sơn nhất đinh là trống không. Chỉ sợ tướng quân áo giáp đã mang theo tất cả binh mã vây công Liễu Châu rồi.
- Làm sao Đại tướng quân đoán được?
Một tướng lĩnh hỏi.
- Cách quá xa, Thiên Lý Nhãn nhìn không tới tình hình của Tiểu Thắng Sơn. Nhưng các ngươi quan sát qua chưa, đã ít nhất mười ngày rồi Tiểu Thắng Sơn bên kia không có khói bếp bốc lên.
Mọi người nghe vậy liền tỉnh ngộ.
- Nhất định phải tăng cường tấn công.
Kim Thế Hùng chậm rãi đi xuống từ ngọn đồi, nhảy lên chiến mã:
- Đều theo ta tới phía trước quan sát. Đã lâu vậy mà không nghĩ ra được biện pháp nào phá được áo giáp quân…
- Gần đây không có chỗ nào thích hợp mai phục, vả lại quân địch căn bản không đi ra đánh với chúng ta.
Một thuộc hạ giận dữ nói:
- Áo giáp quân phòng ngự vô địch, chiến lực vô song, nếu muốn đánh thắng bọn chúng quả thực rất khó. Nhưng chỉ cần có địa hình thích hợp thì không phải
là không có biện pháp đánh thắng. Thuộc hạ một mực dụ dỗ áo giáp quân đi ra, quyết chiến ở khe sâu bên kia. Chỉ cần bọn chúng tiến vào khe sâu, tốc độ di chuyển chậm lại, một mồi lửa là có thể thiêu cháy hơn nửa.
Kim Thế Hùng gật đầu, vừa định đi xuống ngọn đồi, bỗng nhiên rùng mình một cái:
- Vẫn còn có cao thủ như vậy. Ta vốn tưởng rằng dưới trướng của y chỉ có một Phác Hổ là khó chơi, mà người kia khiến cho lòng ta còn bất an hơn.
Y vừa dứt lời, chỗ ngọn đồi mà bọn họ vừa mới đứng bỗng nhiên xuất hiện một người. Một người mặc tăng y màu trắng, thoạt nhìn hai mươi tuổi. Tới gần như vậy mà Kim Thế Hùng mới phát hiện ra, cho nên y có chút kiêng kỵ với tăng nhân trẻ tuổi này.
- Người của Phật tông?
Kim Thế Hùng quay đầu nhìn tăng nhân trên ngọn đồi.
- Đúng vậy!
Tăng nhân trẻ tuổi ôn hòa nói:
- Ta tên là Đại Tự Tại, phụng ý chỉ của Hoàng Đế bệ hạ, tới giết ngươi.
- Hoàng Đế bệ hạ?
Kim Thế Hùng không nhịn được hừ lạnh:
- Hoàng Đế bệ hạ đang ở trong thành Trường An, ngươi đi vào thành Trường An?
- Trước kia là không vào được.
Tăng nhân chậm rãi nói:
- Lúc Vạn Tinh Thần còn sống, ta không vào được cũng không dám vào. Nhưng hiện tại phàm phu tục tử không tiến vào được thành Trường An, nhưng ta nhất định vào được. Tuy nhiên…ta không phải từ Trường An tới, mà là từ Tiểu Thắng Sơn tới.
Kim Thế Hùng biến sắc:
- Người nọ đã không nhịn được nữa?
- Đúng vậy, không cần che giấu nữa rồi.
Đại Tự Tại khẽ cười nói:
- Đã tới lúc lấy thân phận kia để dùng. Hơn nữa Phật tông lập giáo ngàn năm, không thiếu thủ đoạn khó lường, cho nên nếu tuyên bố ra ngoài, sẽ không mấy người nghi ngờ. Dù sao…không phải là không có ai biết thân phận của bệ hạ.
- Ha hả.
Kim Thế Hùng không nhịn được cười lạnh:
- Người của dương gia…quả nhiên vô sỉ hơn bất kỳ kẻ nào. Ngay cả đám người Phật tông mà trước kia bọn họ chán ghét nhất cũng có thể hợp tác, còn có gì không làm được?
- Có!
Đại Tự Tại bỗng chuyển giọng, rất nghiêm túc nói:
- Giết Đại tướng quân ngươi, bọn họ không làm được.
Kim Thế Hùng ngẩn ra:
- Vì sao? Không phải ngươi nói tới đây giết ta sao?
- Đúng vậy.
Đại Tự Tại nói:
- Đúng là tới giết ngươi, nhưng đó là sự lựa chọn thứ hai. Chỉ cần còn có hy vọng, ta cảm thấy nói chuyện là cách giải quyết tốt hơn chém giết. Ngươi nên biết, đệ tử Phật tông đều từ bi.
- Phì!
Kim Thế Hùng gắt một cái:
- Ngươi không thấy bản thân rất ghê tởm à?
Đại Tự Tại nói:
- Lúc mới nói những lời này, quả thực ta cũng cảm thấy ghê tởm…nhưng sau khi nói dối nhiều, liền biến thành nói thật, cho nên ngay cả ta cũng tự lừa mình. Tuy nhiên, hôm nay ta tới đây quả thực mang theo lòng từ bi, muốn đàm luận với Đại tướng quân, cái gì là trí giả, cái gì là ngu ngốc.
Y chậm rãi đi xuống ngọn đồi:
- Đại tướng quân đoán xem, nếu Phật tông và Hoàng Đế bệ hạ liên thủ với nhau, Thắng Đồ và đệ đệ của ngươi có mấy phần thắng?
Kim Thế Hùng trầm mặc không đáp.
- Nửa phần đều không có.
Đại Tự Tại nói:
- Chắc Đại Tự Tại cũng tự mình hiểu đúng không? Cho nên vì sao Đại tướng quân không suy nghĩ đi một con đường khác?
- Đường gì?
Kim Thế Hùng hỏi.
- Thuận theo…
Đại Tự Tại nhẹ nhàng nói, nhưng từng chữ từng câu đều rõ ràng:
- Nếu Thắng Đồ bại, Kim Thế Đạc là Khai Quốc Công Thần của y, chắc chắn phải chết chung. Đại tướng quân vì thân tình mà tới cứu, khiến người ta kính nể. Nhưng nếu Thắng Đồ chết rồi, Kim Thế Đạc cũng chết, chẳng lẽ Đại tướng quân muốn chôn cùng bọn họ?
- CHỉ cần hiện tại Đại tướng quân gật đầu nói với ta rằng, Đại tướng quân nguyện ý trở về triều đình, làm người của bệ hạ, vậy thì ta giết ngươi làm gì?
- Lời này thật nhàm chán…
Kim Thế Hùng giãn người một cái, nhìn Đại Tự Tại, nói:
- Vì sao ngươi không thử giết ta xem?
Đại Tự Tại nghĩ một lát, gật đầu nói:
- Vậy được rồi…nếu hiện tại ta động thủ, nói không chừng ngươi và đệ đệ của ngươi có chung một ngày giỗ.