Có mẫy trăm mũi tên từ dưới ngọn đồi bắn tới Đại Tự Tại. Thân vệ bên cạnh Kim Thế Hùng đều là tinh nhuệ trăm người chọn một. Tuy biết đối phương là một người đại tu hành, biết muốn dùng cung tên đả thương người nọ là không có khả năng. Nhưng vào lúc này, điều mà đám thân binh cần làm là cố hết sức bảo vệ chủ tướng.
Đại Tự Tại vẫn chậm rãi đi tới, mũi tên tới cách chừng y một mét đều bị văng ra, thật giống như xung quanh người y có một vòng tròn vô hình không thể bị phá vỡ. Đợi cho Đại Tự Tại tới gần, hơn trăm thân vệ của Kim Thế Hùng lập tức giơ nỏ lên, tên nỏ giống như châu chấu lao thẳng tới.
Liên nỏ của Đại Tùy cực kỳ sắc bén. Tuy tầm bắn gần, nhưng tốc độ cực nhanh, gần như chỉ trong một giây, hơn một nghìn tên nỏ bắn về phía Đại Tự Tại như mưa.
Đại Tự Tại vung tay lên, không ít tên nỏ bay trở về, bắn chết ít nhất mười mấy thân binh.
Mắt thấy cung cứng liên nỏ không thể ngăn được tăng nhân kia, Giáo úy thân binh của Kim Thế Hùng quay đầu nhìn Kim Thế Hùng, thấy Kim Thế Hùng không tỏ vẻ gì cả, y cắn môi gầm một tiếng, rút hoành đao xông về phía Đại Tự Tại. Thấy y xông lên, đám thân binh cũng rút đao xông lên theo.
Lúc này đại quân của Kim Thế Hùng phần lớn đều đang chém giết ở tiền tuyến. Mà y thì chọn một ngọn đồi để quan sát cuộc chiến, chỉ mang theo hơn trăm thân binh và vài tướng lĩnh.
Giáo úy thân binh vọt tới người Đại Tự Tại, chém một đao vào đầu của y.
Bản thân y cũng là một võ giả có tu vị Thất Phẩm, uy lực của một đao này tất nhiên là không tầm thương. Đáng tiếc rằng, y đối mặt là người có tu vị gần với Đại Luân Minh Vương trong ngàn năm qua của Phật tông. Trong mắt của người này, tu vị của y chỉ như đứa trẻ con vung tay vung chân mà thôi.
Đại Tự Tại nhìn như chậm rãi vươn tay trái lên, vừa lúc kẹp trúng hoành đao. Giáo úy thân binh cả kinh, vô thức muốn rút đao về, liên túc phát lực nhiều lần nhưng vô dụng. Thanh đao giống như khảm vào đá, cho dù y cố hết sức cũng không rút ra được.
Sau một lát, y đột nhiên giật mình tỉnh lại, muốn buông tay ra lui về phía sau, nhưng đâu còn kịp nữa. Đại Tự Tại giơ tay phải lên, ngón trỏ nhẹ nhàng ấn vào trán Giáo úy thân binh.
Trong nháy mắt, đồng tử của Giáo úy thân binh co lại, mắt trợn trừng.
Một giây sau, Đại Tự Tại buông tay ra, mỉm cười chỉ về hướng Kim Thế Hùng. Thân binh Giáo úy này lập tức rống lên một tiếng, vác hoành đao giết về hướng Kim Thế Hùng. Thân binh dưới trướng của y không hiểu chuyện gì xảy ra, có người đi về phía trước ngăn cản, bị y chém thành hai đoạn.
Ánh mắt của Kim Thế Hùng thay đổi, khuôn mặt lộ vẻ chán ghét:
- Thủ đoạn của Phật tông, quả nhiên vẫn ghê tởm như vậy.
Đại Tự Tại vừa đi vừa cười nói:
- Nói cứ như tâm tư của người Tùy các ngươi rất sạch sẽ không bằng. Luôn nói ghê tởm này ghê tởm nọ, chẳng lẽ chính người không ghê tởm sao?
Kim Thế Hùng nói:
- Dù sao vẫn sạch sẽ hơn những thủ đoạn của ngươi.
- Lừa mình dối người mà thôi.
Đại Tự Tại phất tay một cái, bốn năm thân binh nổ tung sọ, máu và óc phun lên, phát ra màu sắc quỷ dị dưới ánh măt trời.
- Ta chỉ là học hỏi một số chiêu thức thú vị, nhìn qua đúng là không quá quang minh, nhưng người Tùy các ngươi thì sao? Một đám ra vẻ đạo mạo, nhưng tâm địa còn độc ác hơn cả rắn rết. Không nói tới ai khác, chỉ nói tới Kim Thế Hùng ngươi…
Đại Tự Tại có chút khinh bỉ nói:
- Lúc đầu ở Tây Bắc Đại Tùy, Lý Viễn Sơn cấu kết người của gia tộc Khoát Khắc Đài Mông, lừa được mấy chục vạn quân Tùy. Ngươi ỷ vào tu vị cao cường trốn khỏi chiến trường. Trong trận chiến ấy, ngươi cứu Húc Quận Vương Dương Khai…Sở dĩ ngươi cứu y, bất quá là vì muốn tìm người có
địa vị cao để nhận tội cho mình đúng không? Chỉ cần Húc Quận Vương Dương Khai còn sống, nếu Hoàng Đế các ngươi trách tội xuống, thì ngươi không phải là người chịu trách nhiệm cao nhất.
- Về sau, Dương Khai và ngươi thu nạp tàn binh ở núi Lang Nhũ. Ngươi biết Lý Hiếu Tông có âm mưu với Dương Khai, nhưng ngươi không nhúng tay vào, hơn nữa cũng không nhắc nhở Dương Khai. Vì sao? Bởi vì lúc đó ngươi đã không cần Dương Khai rồi. Tây Bắc nước Tùy đã loạn tới rối tinh rối mù, ngươi nhìn ra được thiên hạ sắp đại loạn, cho nên ngươi chỉ cần cướp được đội binh mã kia từ trong tay Dương Khai, chỉ cần Dương Khai chết rồi, ngươi liền danh chính ngôn thuận tiếp quản đúng không?
- Chẳng qua người tính không bằng trời tính, ngươi ngóng trông Lý Hiếu Tông giết Dương Khai, nói không chừng là ngươi giật dây. Nhưng ai mà biết Hoàng Đế Đại Tùy lại ngự giá thân chinh, sau đó gọi ngươi trở về. Lý Hiếu Tông giết Dương Khai, lại tiện nghi cho thiếu niên tên là Phương Giải kia…lúc ấy trong lòng ngươi có cảm giác như thế nào?
Sắc mặt của Kim Thế Hùng thay đổi không ngừng, hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi nhắc lại việc này, đơn giản là muốn ly gián mà thôi.
Đại Tự Tại không nhịn được cười ha hả:
- Ngươi sắp chết rồi, ta còn ly gián ngươi và thuộc hạ của ngươi làm gì? Ta chỉ muốn khiến bọn họ nhìn rõ ràng chút, vị Đại tướng quân mà bọn họ kính sợ chỉ là một kẻ tiểu nhân âm hiểm. Cho nên, Kim Thế Hùng à, ngươi có tư cách gì nói người khác ghê tởm?
Giáo úy thân binh kia liên tục chém chết mười mấy thân binh, mắt thấy sắp xông tới Kim Thế Hùng, sau đó đâm một đao vào phía bụng của y. Kim Thế Hùng giơ tay bắt lấy hoành đao, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Đại Tự Tại. Y biết tu vị của thuộc hạ mình như thế nào, cho nên căn bản không để ý tới. Y chỉ để ý Đại Tự Tại sẽ nhân cơ hội đánh lén.
Ngón tay của y kẹp lấy hoành đao, hoành đao này không thể di chuyển được.
Giáo úy thân binh vứt đao, tung một quyền vào ngực Kim Thế Hùng. Kim Thế Hùng giơ tay kia bắt lấy, bàn tay uốn một cái, cánh tay của Giáo úy thân binh lập tức gãy.
Đúng lúc này, Đại Tự Tại chập tay lại, trước người lập tức xuất hiện một đóa hoa sen bảy cánh trong suốt rực rỡ.
Kim Thế Hùng tùy tiện đẩy Giáo úy thân binh ra, rồi nhìn chằm chằm vào đóa bạch liên. Nhưng ai mà biết, đúng lúc này, Giáo úy thân binh kia bỗng nhiên dùng cánh tay đã gãy đâm vào thắt lưng của Kim Thế Hùng. Lực chú ý của Kim Thế Hùng đều đặt ở đóa hoa bạch liên, đâu ngờ tới Giáo úy thân binh của mình còn có thể dùng cánh tay gãy kia?
Phốc!
Một chùm máu phun ra từ chỗ thắt lưng của Kim Thế Hùng, khiền sắc mặt của y tái đi.
Y tung một quyền đánh bay Giáo úy thân binh. Người này nổ tung ở giữa không trung, mưa máu rơi xuống, rất nhanh bị đại địa hấp thu.
Kim Thế Hùng cúi đầu nhìn lỗ máu ở thắt lưng, sắc mặt trắng bệch.
- Hóa ra…là như vậy…
Y xé một miếng áo bịt miệng vết thương lại, nhìn về phía Đại Tự Tại:
- Ngươi quả nhiên đê tiện.
Đại Tự Tại cười lắc đầu:
- Là chính ngươi ngu xuẩn.