Bên ngoài thành Trường An
Vệ thành, Kinh Kỳ Đạo.
Bốn hướng đông, tây, nam, bắc của thành Trường An đều có vệ thành. Những vệ thành này được xây dựng cực kỳ chắc chắn. Lúc Đại Tùy còn cường thịnh, từng vệ thành đều phải duy trì hai nghìn binh lính tinh nhuệ. Tuy nhiên sau khi Đại Tùy gặp nạn binh đao, không ngừng điều động binh mã ở Kinh Kỳ Đạo xuất chinh. Hơn nữa về sau Kinh Kỳ Đạo cũng lâm vào chiến hỏa, vệ thành bị công phá không phải lần đầu tiên. Lúc trước binh mã của La Diệu từng công phá qua. Hiện tại các thành này do Cao Khai Thái quản lý.
Sau khi đàm phán với Phương Giải tan vỡ, Cao Khai Thái đình chỉ tấn công Trường An, tất cả binh lực ở tuyền tuyến đã co rút về. Đối với Cao Khai Thái mà nói, thành Trường An đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Hiện tại ông ta phải làm chỉ có hai chuyện, đầu tiên là đánh bại Phương Giải. Thứ hai là nếu không thể đánh bại Phương Giải, thì chọn một đường lui tốt.
Ông ta đã điều động một phần binh lực tới Thuận Thừa Đạo bên kia dò đường. Nếu thủ quân không quá hùng mạnh, một khi binh bại, lựa chọn đầu tiên tất nhiên là đi về hướng đông. Nếu hướng đông không được, thì cũng chỉ có thể đi về hướng tây.
Thuận Thừa Đạo và Thái An Đạo là hai nơi giàu có và đông đúc ở phía bắc Đại Tùy, không kém hơn Giang Nam bao nhiêu. Hai nơi này cũng là kho lúa phía bắc của Đại Tùy.
- Tựa hồ Vương gia không nắm chắc chiến thắng Hắc Kỳ Quân?
Một nam tử trung niên mặc áo nho sam vừa thưởng thức trà vừa nói.
Người này chừng bốn mươi tuổi, không để râu, khuôn mặt hơi dài, nhưng ngũ quan rất đẹp, đầy vẻ thư sinh, nhìn thế nào cũng giống như một vị tiên sinh bác học. Nho sam màu xanh càng tôn thêm vẻ học vấn cho y. Người như vậy, vĩnh viễn không tạo cho người khác cảm giác uy hiếp.
Nhưng lúc Cao Khai Thái nhìn về phía người này, trong mắt đầy cảnh giác và sợ hãi.
Ông ta biết thực lực của người này. Bản thân Cao Khai Thái có tu vị không tầm thường, nhưng ông ta biết ở trước mặt nam tử mặc nho sam này, chỉ sợ ông ta không kiên trì được ba giây. Đây không phải là lý do quan trọng nhất mà Cao Khai Thái sợ hãi. Quan trọng nhất là, người này không phải là người mạnh nhất, y chỉ đứng hàng thứ tư.
Thủ hạ của y, đều gọi y là Tứ Gia.
Người ngoài, gọi y là Tứ tiên sinh.
- Có lẽ Tứ tiên sinh vẫn chưa hiểu lắm về chuyện quân vụ…hành quân đánh giặc, chưa nghĩ thắng, phải nghĩ bại trước. Mặc kệ nắm chắc bao nhiêu phần thắng, hay là không nắm chắc chiến thắng, thì đều phải chuẩn bị tốt đường lui. Trận chiến với Hắc Kỳ Quân tất nhiên sẽ thảm thiết, nhưng không phải là ta không có phần thắng nào. Nếu không có sự giúp đỡ của các vị, phần thắng của ta không bằng Phương Giải. Nhưng hiện tại có Tứ tiên sinh, ta thấy trận chiến này ta có phần thắng lớn hơn.
- Ha hả!
Tứ tiên sinh không nhịn được bật cười:
- Vương gia khen trật rồi. Tuy ở tông môn tiếng nói của ta còn có chút trọng lượng, nhưng ở đại cục, thì đều nhìn Cửu Gia. Cửu Gia nói trận chiến này Vương gia sẽ thắng, vậy thì Vương gia không thua được. Nếu bọn ta nguyện ý giúp Vương gia, thì tất nhiên sẽ không nhìn Vương gia thất bại. Tông môn đã gửi một nửa thực lực tới đây, tất nhiên sẽ làm hết khả năng.
- Lúc Tứ tiên sinh trở về, thay ta nói lời cảm ơn tới Cửu tiên sinh.
Cao Khai Thái cười nói.
- Trở về?
Tứ tiên sinh lắc đầu:
- Không, ta không quay về. Ít nhất trước khi chưa đánh xong trận này, ta không cần trở về. Trước khi đi, Cửu Gia có nói rằng, hiện tại lo lắng nhất không phải là trận chiến ở sông Tần Hà kia, mà là Phương Giải muốn đi đường tắt. Nếu hắn phái cao thủ tới ám sát Vương gia, với đám hộ vệ bên cạnh Vương gia, chỉ sợ không ứng phó nổi. Dù sao bên cạnh Phương Giải có không ít người đại tu hành. Theo ta được biệt, cho dù một mình Đạo tôn Hạng Thanh Ngưu tới, thì Vương gia thấy mình có trốn được không?
Sắc mặt của Cao Khai Thái hơi đổi, ép lại bất mãn trong lòng, bên ngoài vẫn mỉm cười hiền lạnh. Chỉ là trong lòng đã đầy hối hận. Vì sao lúc trước mình như mất trí, nhờ những người này giúp đỡ. Hiện tại bọn họ đổi khách thành chủ, an nguy của mình cũng bị bọn họ nắm chặt trong tay.
Tới lúc này ông ta đã hiểu vì sao bọn họ lại tới tìm mình. Nếu những người này đi tìm Phương Giải, Phương Giải chắc chắn sẽ không coi trọng bọn họ. Mà chính vì mình không bằng Phương Giải, bên cạnh lại không có người đại tu hành nào bảo vệ, cho nên bọn họ mới có thể muốn làm gì thì làm.
Một Tứ tiên sinh đã khiến cho Cao Khai Thái sứt đầu mẻ trán, thực
không biết Cửu tiên sinh kia còn đáng sợ cỡ nào. Nghe nói tông môn này đã mai danh ẩn tích trên giang hồ mấy trăm năm, vậy mà vẫn còn thực lực hùng mạnh như vậy. Nếu Cao Khai Thái biết bọn họ mạnh như vậy, chắc chắn sẽ không nhờ tới bọn họ. Hiện tại khách cường chủ yếu, có thể đoán được về sau không tốt lành gì. Nhưng đây không phải là điều mà Cao Khai Thái lo lắng nhất. Ông ta lo lắng chính là, cơ nghiệp mà mình vất vả gây dựng lên này, cuối cùng sẽ rơi vào tay người khác, mà mình chẳng được gì cả.
- Ha ha…nếu vậy là tốt nhất, có Tứ tiên sinh ở đây, ta cũng yên lòng.
Cao Khai Thái cười cười, nhưng bên trong chẳng thoải mái gì.
- Mà vị…Cửu tiên sinh kia giờ đang ở đâu?
Cao Khai Thái hỏi.
Tứ tiên sinh uống một ngụm trà, ôn hòa nói:
- Cửu Gia đi về phía tây rồi. Lúc trước Bát Gia từ phía tây trở về, có liên lạc với người của Phật tông. Tuy nhiên điều kiện mà Phật tông đưa ra hơi lớn, Bát Gia không dám làm chủ, cho nên trở về xin chỉ thị của Cửu Gia. Về sau bọn ta sẽ kéo người của Phật tông tới giúp đỡ Vương gia, thiên hạ này coi như đã là vật trong túi của Vương gia rồi.
- Phật tông?
Cao Khai Thái biến sắc:
- Không nên động vào Phật tông vẫn tốt hơn.
- Vương gia quá lo lắng rồi.
Tứ tiên sinh cười nói:
- Giang hồ thực ra rất lớn, không chỉ là Trung Nguyên. Chỉ cần người ở trong giang hồ, có thể là địch, cũng có thể là bạn. Phật tông và Đạo tông là hai kẻ thù không đội trời chung, chúng ta có thể lợi dụng điều này. Vương gia yên tâm, Phật tông bây giờ đã không bằng lúc trước. Bọn họ cũng ước gì tìm được một trợ thủ. Dù sao Vương Đình Mông Nguyên ép Phật tông rất gắt gao.
- Ở phía tây, Phật tông đã không còn uy phong như xưa, tới Trung Nguyên rồi, chẳng lẽ còn dám kiêu ngạo sao? Hơn nữa, lần này là tự Cửu Gia đi. Đối với Cửu Gia mà nói, trên đời này không có việc gì là không làm được. Chẳng lẽ Vương gia lại hoài nghi điểm này?
- Không, không.
Cao Khai Thái cười nói:
- Ta tất nhiên là tin tưởng bản lĩnh của Cửu Gia.
- Vương gia yên tâm.
Tứ tiên sinh đứng dây, đi tới bên cạnh Cao Khai Thái:
- Nếu Cửu Gia đã muốn giúp Vương gia, thì về sau Vương gia không khó để nắm chính quyền. Vương gia muốn ngôi cửu ngũ, Cửu Gia muốn là nhất thống giang hồ, hợp tác cùng có lợi. Vương gia không rời khỏi bọn ta, bọn ta cũng không rời khỏi Vương gia, có hai điều kiện này, Vương gia sợ cái gì? Về phần Vương gia lo lắng đám người Phật tông kia, dùng xong bọn chúng liền giết là được.
- Chỉ sợ người của Phật tông không dễ ứng phó.
Cao Khai Thái vẫn có chút lo lắng.
- Không dễ ứng phó.
Tứ tiên sinh cười ha hả:
- Đợi thời gian nữa phải cho Vương gia trông thấy Thất Gia. Tuy nhiên Thất Gia đi phía nam hẳn là một thời gian nữa mới trở về.
- Tu vị của Thất Gia rất cao?
Cao Khai Thái hỏi dò.
- Ít nhất…ba người như ta cũng không phải là đối thủ.
Tứ tiên sinh khen từ đáy lòng:
- Huống chi, hắn mới 16 tuổi. Bây giờ Thất Gia là Thất Gia, trải qua vài năm nữa, có lẽ chính là Bát Gia rồi…Đương nhiên, Cửu Gia vĩnh viễn là Cửu Gia.
- Thất Gia đi về phía nam làm gì?
- Đại bản doanh của Phương Giải ở phía nam, dù sao cũng phải khiến cho hắn không yên tâm đánh giặc. Nghe nói vợ con của hắn đều ở núi Chu Tước, tuy thủ đoạn này có chút bỉ ổi, nhưng đang thời kỳ này, dùng thủ đoạn gì liền không quan trọng, quan trọng là…Dùng được là tốt rồi. Cho dù Lão Đại bên kia không giết được Phương Giải, thì Phương Giải nghe nói hậu viện của mình rối loạn, chỉ sợ cũng không còn tâm tư lãnh binh. Chỉ cần hắn chạy trở về, thì tử kỳ của hắn liền tới.
Tứ tiên sinh cười cười:
- Một người đã bị Cửu Gia tính kế, thì người đó đã không còn đường để trốn.