Tranh Bá Thiên Hạ

Đao đấu đao


trước sau

Phương Giải khoát tay ra hiệu cho thân vệ không đi theo. Hắn cầm một cần câu cùng sọt cá nhảy lên lưng bạch sư, phân phó:

- Nếu có chuyện gì quan trọng thì tới con sông phía đông tìm ta. Còn chuyện gì không quan trọng thì để Tán Kim Hầu và Độc Cô Văn Tú làm chủ là được rồi. Tí nữa nếu Đạo tôn tới, bảo hắn tới tìm ta.

Thân vệ lên tiếng, đều có chút không hiểu Phương Giải. Hôm qua sắc mặt của Phương Giải không được tốt lắm, vì chuyện sông Tần Hà mà hao tổn tinh thần. Vậy mà sáng nay liền thay đổi thành bĩnh tĩnh, còn có tâm tư đi câu cá.

Tuy nhiên, Chủ Công thả lỏng như vậy, người phía dưới cũng thả lỏng theo. Nếu Phương Giải cả ngày mặt co mày cáu, bọn họ cũng lo lắng theo. Hơn nữa Chủ Công còn có tâm tư đi câu, chứng tỏ chiến sự của sông Tần Hà bên kia không phải là vấn đề lớn.

Tốc độ của bạch sư là không gì sánh kịp, lộ trình hơn mười dặm cách đại doanh thật quá dễ với bạch sư. Nếu đổi thành người khác ngồi trên lưng bạch sư, chỉ sợ đã bị dọa tới biến sắc. Tốc độ này, người bình thường khó mà thừa nhận được.

Tới bờ sông, Phương Giải vỗ đầu bạch sư ý bảo nó tự đi tìm đồ ăn, sau đó chọn một chỗ sạch sẽ ngồi xuống. Dùng cái xẻng đào vài con giun, gắn vào lưỡi câu rồi ném xuống sông. Hắn mới ngồi xuống không bao lâu, Hạng Thanh Ngưu mặc đạo bào rộng thùnh thình chậm rãi đi tới.

- Chuyện nhàn nhã như vậy mà không gọi ta, không thấy ích kỷ à?

Y đặt mông ngồi xuống bên cạnh Phương Giải, nhìn thoáng qua liền không hài lòng nói:

- Không ngờ ngươi chỉ mang theo một cần câu.

- Ngươi làm gì có thời gian rảnh mà câu cá.

Phương Giải cười cười, sau đó hạ giọng nói vài câu. Sau khi nghe xong, Hạng Thanh Ngưu cười thoải mái:

- Ta tưởng ngươi chỉ câu cá, hóa ra là tới câu người.

Y đứng dậy:

- Vậy ngươi câu đi, ta đi mò cá.

Phương Giải gật đầu:

- Đi thôi, xem ngươi vớt được nhiều cá hơn hay là ta câu được nhiều hơn.

- Ngươi là tiểu bối, bằng sao được ta.

Hạng Thanh Ngưu khoát tay nói:

- Bối phận quá chênh lệch.

Phương Giải lườm y:

- Lệch cái đầu ngươi.

Hạng Thanh Ngưu nói:

- Ta là sư thúc của ngươi.

Phương Giải nói:

- Thúc cái đầu ngươi.

Hạng Thanh Ngưu:

- Ta là sư thúc của ngươi.

Phương Giải ném rổ cá về phía Hạng Thanh Ngưu:

- Ý của ngươi là, trước khi mò cá muốn đánh với ta một trận?

Hạng Thanh Ngưu xoay người bỏ chạy:

- Không phải là đánh nhau, đánh thắng ngươi cũng không vẻ vang gì, bởi vì ta là sư thúc của ngươi. Nếu chẳng may bại trong tay ngươi, ta lại mất mặt, vẫn là vì ta là sư thúc của ngươi. Cho dù đánh ngang tay, bị người khác biết, ta vẫn mất mặt, bởi vì ta là sư thúc của ngươi…

- Ti tiện!

- Sư thúc ti tiện!

- Lăn!

- Sư thúc lăn ađây





Dường như tâm tư của Phương Giải không đặt ở câu cá. Con cá thứ nhất câu được bị hắn quăng cho Hạng Thanh Ngưu, Hạng Thanh Ngưu lại tùy tiện ném xuống sông. Cứ thế, Phương Giải câu được một lại thả một.

Con sông nhỏ này có rất nhiều cá, cá chép nặng ba bốn cân chỗ nào cũng có.

- Ngươi đang chờ bọn ta?

Thanh âm truyền tới từ trước mặt Phương Giải, theo gió thổi vào lỗ tai của Phương Giải.

Phương Giải ngẩng đầu, phía đối diện đứng năm hắc y nhân. Năm người này có thân hình giống nhau, mặc áo đen giống nhau, che mặt giống nhau. Đằng sau bọn họ đều đeo một thanh đao, hình dáng cán đao cũng giống hệt nhau.

Đao khách

- Đang câu.

Phương Giải lười biếng nói, tay nhấc lên, lại câu được một con cá lớn. Con cá này lớn hơn con cá trước không ít. Nếu không phải hắn dùng kim chi lực dung nhập vào cần câu, thì con cá này đã đủ để làm gãy cần câu rồi. Phương Giải vung cần câu lên, cá lớn rời khỏi lưỡi câu bay thẳng tới bờ bên kia. Ở giữa không trung, con cá này bị chém thành hai đoạn.

Hai đoạn cá rơi xuống nước, nhuộm đỏ một phiến nước sông, nhưng rất nhanh, phiến đỏ sẫm bị dòng nước cuốn đi.

- Xem ra ngươi rất tự tin với tu vị của mình.

Đao khách cầm đầu nhìn xung quanh:

- Với địa vị hiện tại của ngươi mà không theo hộ vệ nào, ngoại trừ tự tin ra, ta không tìm được lý do nào khác. Tuy nhiên, quá tự tin thì chính là tự phụ. Mà người tự phụ thường không có kết cục tốt gì. Ngươi tin không?

- Lúc trước có thủ hạ của ta bị làm nhục trong đại doanh của Trịnh Tử Vực, chết hơn trăm người, còn sống trở về thì cũng bị trọng thương. Tên mập dẫn đầu bị trúng bốn đao, là các ngươi làm đúng không?

Phương Giải hỏi.

Thủ lĩnh đao khách cười lạnh nói:

- Muốn báo thù cho thuộc hạ? Chẳng lẽ ngươi không biết, mục tiêu cần giết của bọn ta là ngươi sao?

- Không tính là báo thù. Ta phái người đi để giết người, bị người khác giết, thứ nhất là ta suy tính không chu toàn, thứ hai là kém may mắn. Tuy nhiên dù sao ta cũng phải có một lời công đạo với thủ hạ của ta. Ta đã từng nói với thủ hạ của ta rằng, các ngươi chém y bốn đao, ta liền lăng trì tất cả các ngươi. Làm Lão Đại, nói phải giữ lời, bằng không làm sao lăn lộn được trên giang hồ?

Câu này giường như kích thích thủ lĩnh đao khách, trong mắt y hiện lên hàn quang:

- Vậy ngươi liền đi theo thủ hạ của ngươi đi.

Không thấy y động đây, nhưng nháy mắt cái đã biến mất.

Một giây sau, năm đao khách này giống như cùng lúc chui ra từ hư không, chợt xuất hiện ở bờ sông bên này, cách Phương Giải khá gần.

Phương Giải buông cần câu xuống, nhìn thoáng qua năm đao khách áo đen:

- Thích nhất là đối thủ cũng dùng đao.





Rắc một tiếng.

Một gốc cây to bằng cái đùi bỗng nhiên bị đứt, không hề có dấu hiệu gì. Đao khí cắt ngang cái cây, tạo ra vết cắt thẳng tắp. Đao pháp cực kỳ đơn giản, Phương Giải vừa nhìn thấy liền sinh ra cảm giác quen thuộc. Đương nhiên, cảm giác quen thuộc này không liên quan gì tới đám đao khách, mà là hắn nghĩ tới lão già què Lạc gia dạy cho hắn Nhất Thức Đao.

Đao pháp của Lạc gia cũng đi theo đường lối đơn giản, nhưng khá quỷ dị.

Đạo pháp của đám đao khách áo đen này còn đơn giản hơn cả đao pháp của Lạc gia, hơn nữa còn nhanh ơn.

Bọn chúng vẫn chưa gỡ thanh đao sau lưng xuống, nhưng năm người đã tạo thành một cái lưới. Phương Giải ở trong lưới, trong mắt năm đao khách áo đen kia, Phương Giải giống như một con cá lớn đã mắc lưới. Mặc kệ cá lớn hơn nữa, dù cố gắng giãy dụa cũng vô dụng.

Đao võng thu lại.

Bên ngoài thân thể Phương Giải chợt xuất hiện một tầng kim chi lực. Đao võng sắc bén kia đánh vào tầng kim chi lực này, phát ra tiếng ma sát chói tai của kim loại. Két một tiếng, đao võng không thể phá vỡ được kim chi lực, giống như sóng lớn đập vào đá, đao võng bỏ qua Phương Giải bay ra ngoài.

Oành!

Ít nhất hơn mười cây đại thụ bị đao võng cắt vụn. Không phải là bị chặt đứt, mà là cắt thành những miếng gỗ vụn. Đao khí này cực kỳ sắc bén, nếu phía sau Phương Giải
là một tảng đá lớn, nói không chừng cũng sẽ bị cắt vỡ. Cây cối rơi xuống đất, gỗ vụn bay tán loạn.

- Rút đao.

Thủ lĩnh đao khách thấy đao võng không làm gì được Phương Giải, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm túc. Y rút thanh đao từ sau lưng ra, trong nháy mắt khí chất trở nên lạnh lùng. Bốn đao khách khác cũng rút đao ra, thủy chung vẫn duy trì trận hình.

- Nói cho ta biết lai lịch của các ngươi, ta có thể đảm bảo các ngươi được chết thống khoái.

Phương Giải vẫy tay, Trực Lộ đao đặt bên cạnh sọt cá liền bay tới.

Đao đấu đao.

- Trước khi ngươi chết ta sẽ nói cho ngươi biết.

Thủ lĩnh đao khách chém mạnh một đao xuống, chiêu thức đơn giản giống như đám lưu manh vô lại hay dùng. Bốn đao khách còn lại cũng làm theo động tác của y, năm đạo đao khí trải ra.

Lập Trảm

Đao khí phá vỡ moi thứ ngăn cản trước mắt, ngay lập tức tới.

Phương Giải tùy tiện vung Trực Lộ đao lên, đao khí va cham vào đao khí.

Keng một tiếng, đao khí của thủ lĩnh áo đen bị đao khí của Phương Giải đánh bật ra ngoài, giống như đánh bật một thanh đao, khiến một cây đại thụ bị cắt ngang. Phương Giải hơi nhíu mày, phát hiện đao khí của những người này rất không tầm thường. Đao khí mà hắn bổ ra, dựa theo lẽ thường, đao khí của đối phương sẽ bị vỡ nát, chứ không phải bị đánh bay ra ngoài giống như một thanh đao thật như vậy.

Hơn nữa, hắn cảm thấy đao khí mà mình vừa chém ra đã bị phá hư rồi.

Ăn mòn

- Đao Lãng!

Thủ lĩnh đao khách hô nhỏ một tiếng, lập tức dùng hai tay cầm đao chém về phía Phương Giải. Đao trước tới đao sau lại tới, đao đao liên tục. Bốn đao khách còn lại chia làm hai hàng đứng hai bên trái phái, chiêu thức giống hệt thủ lĩnh đao khách. Đao khí của năm người tụ lại một chỗ, hình thành nên một cơn sóng biển.

Sóng biển ngập trời

Liên miên bất tận

Nơi Đao Lãng đi qua, mọi vật đều bị phá hủy. Mặt đất bắt đầu bốc lên, giống như có cái cày vô hình đang cày đất. Cây cối ở trước người Phương Giải bị cắn nát nhanh chóng, không khí biến thành màu vàng. Đó là do gỗ vụn bị cắt nhỏ thành bột mịn bắn tới.

Đao Lãng

Thế không thể đỡ

Phương Giải hơi nheo mắt lại, rốt cuộc hiểu ra vì sao với tu vị của Tửu Sắc Tài cũng không trốn được. Đao Lãng này một khi thi triển ra, phạm vi khống chế quá lớn. Nếu Tửu Sắc Tài không để ý tới những người khác dùng khinh công chạy trốn trước, thì có lẽ sẽ không bị thương nặng như vậy, nhưng y vẫn lựa chọn cản ở phía sau.

Phương Giải đặt Trực Lộ đao trước người, bàn tay khẽ rung.

Một cỗ hỏa lực lan ra ngoài, trước người hắn chợt xuất hiện một bức tường lửa màu vàng. Đao lãng đụng mạnh tới, giống như sóng biển đập vào đê. Khoảnh khắc ngọn lửa tiếp xúc với đao khí, liền muốn cắn nuốt. Nhưng khiến Phương Giải giật mình chính là, tính ăn mòn của đao khí kia không ngờ lại đấu được kim hỏa. Trong khoảng thời gian ngắn kim hỏa không thể đốt sạch được đao khí.

Phương Giải để ý những nơi Đao Lãng đi qua, chỉ còn cháy đen.

- Có độc?

Hắn hơi nhíu mày, vung Trực Lộ đao lên rồi chém xuống.

Vô hình lực bao lấy kim chi lực, đao khí xuyên qua tường lửa rồi vồ tới đao lãng. Đao khí vô hình, nhưng đao lãng hữu hình, có thể nhìn thấy một đao khí vượt qua đao lãng tới thẳng chỗ thủ lĩnh đao khách. Thủ lĩnh đao khách thấy đao lãng bị ngăn cản liền biến sắc, lại chém ra liên tục ba đao, cơn sóng càng trở nên mãnh liệt. Đao khí phá sóng vừa nãy bị cơn sóng nuốt hết, biến mất không thấy.

- Đấu đao với ta, ngươi chỉ có thua.

Thủ lĩnh đao khách lạnh lùng nói một câu, sau đó bước nhanh về phía trước. Bốn người khác bước theo, vừa đi vừa chém xuống. Đao lãng càng thêm mạnh. Mà Phương Giải giống như một người đứng trước sóng biển, thấy thế nào cũng thấy nguy hiểm.

- Lời này trả lại cho ngươi.

Phương Giải híp mắt lại:

- Người dùng đao trên đời này, chỉ có một người có lẽ mạnh hơn ta một chút. Đương nhiên, chỉ nói tới dùng đao.

Phốc!

Cổ họng thủ lĩnh đao khách bỗng nhiên vỡ ra một lỗ hổng, sau đó máu không ngừng phun ra ngoài. Đao khí vô hình lúc trước tưởng như đã bị đao lãng nuốt chửng, giờ nhẹ nhàng lướt qua cổ. Trong mắt thủ lĩnh đao khách đầy vẻ khó tin. Y chậm rãi cúi đầu muốn nhìn vết thương của mình, nhưng lúc đầu xuống thấp nhất liền rớt ra ngoài.

- Đại Gia!

Bốn đao khách còn lại đều kêu lên, đao thế chậm lại.

Phương Giải bỗng nhiên tiến về phía trước một bước, vươn tay bóp cổ một đao khách. Ba đao khách còn lại đang muốn lùi về thì thấy không động đậy được. Bọn họ cúi đầu nhìn thì mới phát hiện, hai chân của bọn họ không biết từ khi nào bị bùn đất bao bọc lại. Hơn nữa, là bùn đất đã biến thành màu đen.

- Không!

Ba người gào lên thê lương, rất nhanh cả người cũng biến thành màu đen. Đây là độc của Đao Lãng mà trước đó bọn họ dùng, nhanh chóng ăn mòn thân thể của bọn họ. Sau một lát, huyết nhục của bọn họ liền mục nát hết, chỉ còn lại quần áo và xương cốt biến thành màu xám đen.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện