Phương Giải và thuộc hạ của hắn tâm địa đều giống nhau, nham hiểm như nhau.Mộc Nhàn Quân ngồi đối diện với Nạp Lan Định Đông, nói với sắc mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh.
Chỉ có điều sự bình tĩnh này có lẽ là thoạt nhìn bề ngoài mà thôi.
Cho dù tâm trạng hiện giờ của Mộc Nhàn Quân đã có chuyển biến lớn, nhưng chỉ cần hắn nhìn thấy tay áo trống rỗng của mình thì lại nhớ đến quãng thời gian đã qua.
- Nham hiểm?Nạp Lan Định Đông lắc đầu, đổ đầy trà nóng vào cốc, nói:-Ta chỉ là tên võ phu, đâu có cái gì gọi là nham hiểm? Ta cũng không phải người Hán nhưng luôn bị người Hán các ngươi mắng là Bắc Liêu tộc ngu như heo.
Về phần ngươi và Chủ Công nhà ta có quan hệ, chẳng lẽ ngươi không nghĩ, cánh tay này sở dĩ không có, đầu sỏ gây nên không phải là chính ngươi sao?Sau một hồi trầm mặc, Mộc Nhàn Quân cười lạnh:
- Ngươi cố ý nói ra ta là con của Mộc Quảng Lăng trước mặt thuộc hạ của ta để đến đám người Sở Nguyên và Cừu Thất đều dùng ánh mắt đó nhìn ta, chẳng lẽ ngươi còn chưa đủ nham hiểm sao? Cái này không liên quan đến việc ta mất cánh tay, chỉ là bàn việc mà thôi.Nạp Lan Định Đông không nhịn được mà bật cười:
- Đừng u sầu như vậy! Nếu không phải Tiểu Thanh Tân Thiên hộ Y Thiên Trạch cứu ngươi thì ta cũng không biết rằng đại thủ lĩnh của Xích Mi quân lại là Tiểu công gia đại nạn không chết của Mộc phủ đâu.
Ta mang binh một ngày một đêm đi nhanh cứu nhân mã của ngươi, ngươi lại nói ta nham hiểm, không hiểu là ai nham hiểm hơn ai đây?-Ngươi giữ ta ở lại, rốt cuộc là muốn làm gì?Mộc Nhàn Quân hỏi.
- Rất đơn giản! Vật có giá trị thì người lại càng có giá trị hơn!Nạp Lan Định Đông cười nói:
- Mộc Quảng Lăng mấy ngày này làm gì, chắc ngươi cũng rõ hơn ai hết.
Để bảo vệ địa vị lão Đại của Đông Cương mà gã không từ thủ đoạn xấu xa nào.
Lương thảo của Hắc Kỳ quân ta từ một tháng trước đã cạn, nếu không phải ta tự mình đi cướp thì giờ đây Hắc Kỳ quân đã hết lương thực nhiều ngày rồi.
Ngươi là con trai độc nhất của gã, tương lai sẽ là người thừa kế của Mộc phủ, lấy ngươi ra đổi lấy năm mươi vạn thạch lương thực cũng không thành vấn đề gì nhỉ?
- Sau đó thì sao?Mộc Nhàn Quân cười lạnh hỏi:-Sau đó, ngươi sẽ truyền chuyện Mộc Quảng Lăng hạ lệnh giết Xích Mi quân ra bên ngoài, sau đó sẽ nói cho toàn thiên hạ rằng Mộc Quảng Lăng làm trò lố, người mà ông ấy muốn giết lại chính là con đẻ của mình? Như vậy, cứ coi như Mộc Quảng Lăng không thân bại danh liệt, thì cũng đâu còn uy tín nữa? Hắc Kỳ quân của ngươi có thể thừa cơ mời chào thế lực khác đến đầu hàng, không bao lâu, ngươi có thể đánh thay Mộc phủ rồi, có đúng không?Nạp Lan Định Đông nói:-Nếu như ngươi không nói thì ta còn chưa nghĩ xa đến thế, nhưng nghe ngươi nói xong thì ta thấy đây là cách rất hay.Y nhìn thoáng qua Mộc Nhàn Quân, nói:-Bất luận là ngươi biết hay không thì ta đều phải nói lại một lần nữa mục đích Hắc Kỳ quân ta đến đây.
Ta phụng chỉ lệnh của Chủ công lãnh mười vạn binh, từ vạn dặm tây nam đến tiếp viện, cùng với quân dân Đông Cương chống lại kẻ thù bên ngoài.
Nhưng không biết là từng nói điều kiện gì với Mộc phủ và Đông Cương.Y dùng ánh mắt khinh thường quét qua Mộc Nhàn Quân, khóe miệng cười lạnh:-Người có các kiểu chết nhưng cục diện của Mộc gia hiện giờ là tự Mộc Quảng Lăng tìm đường chết, mắc mớ gì đến người khác? Mọi người đều đến chống lại người nước ngoài, đều muốn bảo vệ muôn dân, đều muốn để giang sơn người Hán không bị ngoại tộc hủy hoại.
Nhưng cha đẻ của ngươi đã làm gì? Trước đó không lâu, gã đã chặt đứt lương thảo của Lư Lăng quân, còn phái người giả trang binh Thanh Châu tập kích đại doanh của Lư Lăng quân, suýt nữa khiến toàn quân bị tiêu diệt!-Hai tháng trước, đội quân của Triệu gia một năm trước từ Giang Đô đánh tới tiếp viện cho cha ngươi bị hai mặt thụ địch, tại sao bị người nước ngoài đánh bất ngờ thành công vậy? Đó không phải là bởi vì quá tín nhiệm cha ngươi sao? Sớm nhận được tin tức người nước ngoài từ phía sau đánh lén quân của Triệu gia, cha ngươi lại không nói cho Triệu gia biết, còn hạ lệnh điều động binh Mộc phủ ở sau lưng quân Triệu gia, mở một đường lớn cho người nước ngoài...
Ít nhất có bốn vạn thanh niên quân Triệu gia đã chết trận như vậy.-Ngươi nói ta nham hiểm?Nạp Lan Định Đông cười lạnh:-Không ngờ ngươi còn có thể nói người khác nham hiểm?Y khinh miệt nhìn Mộc Nhàn Quân:
- Ta mới tới Đông Cương vẫn luôn tràn đầy tôn kính với Mộc phủ các ngươi.
Mặc dù lúc Chủ Công nhà ta ở Đông Lai có mâu thuẫn với Mộc phủ nhưng người nước ngoài xâm lấn, Mộc phủ các ngươi lập tức tổ chức nhân mã chống lại, vứt bỏ dự định tiến binh vào Trung Nguyên, đây quả thật là đáng kính! Năm nghìn binh tốt dũng mãnh phòng thủ đảo Bồng Lai, khổ chiến một tháng thà chết không lùi, những quân nhân như vậy sao có thể không khiến người tôn kính được?
- Nhưng sau đó thì sao? Cùng với đội quân gấp rút tiếp viện Đông Cương càng ngày càng nhiều, Mộc Quảng Lăng vì bảo vệ thực lực của chính mình nên bắt đầu cho lui quy mô lớn của binh Mộc phủ, điều động đội ngũ của người khác lên tiền tuyến khai chiến với người nước ngoài.
Làm ra chuyện như vậy, còn muốn trách đội quân khác không nghe hiệu lệnh, thật là mặt dày biết mấy?
- Hiện giờ lại chính nghĩa lẫm liệt nói cái gì mà nội loạn không yên không thể chống đỡ kẻ thù bên ngoài.
Cha ngươi thật không biết xấu hổ.
Ta xấu hổ thay cho gã đó!Nạp Lan Định Đông gắt một cái, không chút khách khí, nói:-Trước khi ta dẫn binh đến, Chủ Công nhà ta luôn dặn dò, không được gây xung đột với Mộc phủ.
Mộc Quảng Lăng trải qua trăm trận chiến vả lại toàn tâm toàn ý bảo hộ Đông Cương, phải nghe ông ấy điều hành mọi việc.
Hiện tại xem ra, Chủ Công nhà ta thật ra đã đánh giá quá cao cha ngươi rồi.Mộc Nhàn Quân há miệng thở dốc, nhưng lại không biết nên nói gì.
- Yên tâm đi, ta không ác độc như ngươi nghĩ đâu!Nạp Lan Định Đông nói:-Ta nói rồi! Ta chỉ muốn lấy ngươi ra đổi lương thảo, trả ngươi cho cha ngươi để phụ tử các ngươi được đoàn tụ.
Sau đó ta đổi lấy một ít lương thực, đây là tính toán tốt nhất.
Ta là tướng của tam quân, ta không thể để cho các huynh đệ của mình đói bụng khai chiến với người nước ngoài được.-Ta…Không quay về đâu!Mộc Nhàn Quân lắc đầu, nói:-Ta sẽ không quay về đâu!-Tại sao?Nạp Lan Định Đông hỏi.-Ta quay về thì chỉ e sẽ không thể ra được nữa.
Nhưng nếu ta ở lại chiến trường thì có thể làm một vài việc gì đó cho các huynh đệ đã chết khổ trên đảo Bồng Lai.Hắn nhìn ánh mắt của Nạp Lan Định Đông mà nói.-Ngươi muốn làm gì? Đi nói cho cha ngươi hãy biết kiềm chế, đừng hạ độc thủ với người của mình nữa.
Coi như ngươi vì năm nghìn huynh đệ đã chết mà làm một việc tốt.
Có biết bao nam nhi mang theo trái tim quyết tử đến Đông Cương nhưng cuối cùng không phải chết trong sa trường với người nước ngoài, mà là chết trong quỷ kế nham hiểm của Mộc gia các ngươi đó?-Đừng nói nữa!Mộc Nhàn Quân dùng sức rống lên một tiếng:-Chuyện của Mộc phủ không liên quan hệ gì đến ta! Ngươi để Xích Mi quân rời đi, ta bảo đảm sẽ không về Mộc phủ.
Ân cứu mạng hôm nay ta sẽ
ghi nhớ trong lòng, sau này sẽ xin được báo đáp!-Đi đi!Nạp Lan Định Đông chỉ ra bên ngoài:-Ngươi xem Xích Mi quân của ngươi, còn có mấy người tin ngươi?-…-…-Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?Mộc Nhàn Quân nhìn ánh mắt Nạp Lan Định Đông mà hỏi:-Ta đã nói rồi, chuyện của Mộc phủ ta không muốn nhúng tay vào.
Ta chỉ muốn mang đội quân của mình đi giết người nước ngoài, như vậy cũng không được sao?-Được!Nạp Lan Định Đông gật đầu, nói:-Nhưng đầu tiên phải có người tin ngươi đã.
Lúc trước khi ta từ trong đại doanh Xích Mi quân của ngươi trở về, cũng đã có người nghị luận ngươi rồi.
Có người nói không trách ngươi đột nhiên hạ lệnh Xích Mi quân đuổi theo hướng đông, hóa ra là muốn ‘chui vào tay áo’ của cha ngươi.
Có người thanh minh cho ngươi, nhưng tất cả lời thanh minh đó đều bất lực.
- Nếu ngươi có thế để Xích Mi quân hiện giờ đi theo ngươi, ta sẽ không ngăn cản ngươi.Nạp Lan Định Đông chỉ ra bên ngoài, nói:-Chỉ sợ không ai tin ngươi nữa thôi!-Đó là chuyện của ta!Mộc Nhàn Quân nói: -Đúng vậy, ta che giấu thân phận của mình, nhưng ta có thể giải thích với họ.
Đây đều là chuyện của ta, không liên quan gì đến ngươi.
Ngươi đã cứu mạng ta, ta phải cảm ơn ngươi mới đúng.
Sau này cần ta giúp gì thì cứ nói thẳng, nhưng nếu ngươi muốn mượn cái này để uy hiếp ta, hoặc là áp chế cha ta thì ta không thể đồng ý.-Không ai muốn áp chế ngươi thứ gì cả!Nạp Lan Định Đông dựa vào sau, chỉ ra bên ngoài, nói:-Ngươi có thể đi rồi.-Có thể đi rồi?Nạp Lan Định Đông nói:
- Nếu ngươi đi nhanh thì chắc còn đuổi kịp Mộc Tự Hoan.
Lúc ta mang binh đột kích cũng không tìm được hắn ta, lúc ấy tình hình chiến đấu khẩn cấp ta cũng không có thời gian đi tìm kỹ.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Mộc Tự Hoan đã trốn rồi.
Chuyện bây giờ bại lộ, chuyện Mộc phủ chặn giết Xích Mi quân cho dù ta không nói ra thì rất nhanh sẽ truyền khắp toàn bộ Đông Cương.
Đến lúc đó, ngươi đoán phụ thân ngươi sẽ giải quyết như thế nào?Mộc Nhàn Quân dừng bước chân, hỏi:-Giải quyết như thế nào?Hắn hơi trầm ngâm một chút, bỗng nhiên hiểu được:-Giết Mộc Tự Hoan?Nạp Lan Định Đông cười nói:-Đúng vậy, giết Mộc Tự Hoan, sau đó đem chuyện đẩy cho Mộc Tự Hoan, nói hắn ta có tư oán với Xích Mi quân các ngươi, cho nên mới mang binh chặn giết, và phụ thân ngươi không có liên quan gì.
Để chứng minh sự trong sạch của mình, gã sẽ giết Mộc Tự Hoan…Ngươi nghĩ đến rồi, ta nghĩ tới rồi, không biết Mộc Tự Hoan đã nghĩ đến chưa?Nạp Lan Định Đông day day huyệt thái dương, nói:-Nếu Mộc Tự Hoan thật sự không ngờ tới, hắn ta tất nhiên sẽ vội vã trở về giải thích với Mộc Quảng Lăng.
Nếu hắn ta nghĩ ra thì chỉ có hai con đường phải lựa chọn.
Thứ nhất, là chạy trốn không trở về Mộc phủ, từ nay về sau đối lập với Mộc phủ.
Thứ hai, là trở về Mộc phủ, trở về làm gì? Chờ đợi mình bị giết?Sắc mặt Mộc Nhàn Quân biến đổi không ngừng, bởi vì hắn đã nghĩ tới khả năng thứ hai.
- Ta nghe nói...Nạp Lan Định Đông chậm rãi nói:-Mộc Quảng Lăng bởi vì tìm không thấy ngươi, nghĩ ngươi đã chết, cho nên trước trận có tin tức nói, gã định đưa con trai trưởng của Mộc Tự Hoan đến.
Vì vậy mọi người đều đoán, tương lai con trai trưởng của Mộc Tự Hoan sẽ là người thừa kế của Mộc phủ.
Nếu Mộc Tự Hoan không quay về thì con của hắn ta, người nhà của hắn ta cũng coi như xong rồi.
Cho nên, nếu như thông minh thì Mộc Tự Hoan nhất định sẽ trở về, hơn nữa phải trở về nhanh một chút.-Hắn ta phải quay về với tốc độ nhanh nhất, quay về trước khi Mộc Quảng Lăng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cứ như vậy, hắn ta sẽ có cơ hội giết Mộc Quảng Lăng.
Đánh lén cũng được, hạ độc cũng được, thế nào cũng được...
Vì sao hắn ta cũng phải giết Mộc Quảng Lăng?Nạp Lan Định Đông hỏi.Mộc Nhàn Quân đã trầm mặc trong chốc lát, khóe mắt đều co giật:-Bởi vì hắn muốn giết ta, bởi vì hắn biết cha ta nhất định sẽ giết hắn.
Bởi vì hắn biết chỉ cần hắn chết thì gia tộc của hắn cũng chết.-Hình như là như vậy!Nạp Lan Định Đông cười, đứng dậy rời khỏi:-Cửa chính ở bên kia, ngươi có thể đi bất cứ lúc nào.
Nhưng ta muốn khuyên ngươi một câu.
Ngươi trở về có thể làm gì được? Giết Mộc Tự Hoan cứu cha ngươi rồi sau đó ngươi bị nhốt ở Mộc phủ đến khi cha ngươi chết đi sao? Như vậy là điều ngươi muốn sao? Không đến lượt ngươi làm chủ thì ngươi cũng sẽ không có tự do, thật đáng buồn biết mấy.
Nhưng ngươi cuối cùng cũng phải làm gia chủ, chẳng qua...
Là sớm hay muộn thôi.Nói xong câu đó, Nạp Lan Định Đông đi ra khỏi phòng.-…-…Hai canh giờ trước!Nạp Lan Định Đông nhìn thoáng qua Mộc Tự Hoan bị sợi dây quấn quanh, khinh miệt cười nói:-Những tên ngốc như ngươi ta đã giết rất nhiều rồi, nhưng ta hôm nay bỗng nhiên không muốn giết ngươi, mà muốn cho ngươi một con đường sống.
Tất nhiên không phải là ta xuất phát từ lòng tốt mà sở dĩ thả ngươi là vì có ý đồ.
- Vì sao thả ta?Mộc Tự Hoan có chút hoảng sợ mà hỏi.
- Con của ngươi có khả năng làm gia chủ của Mộc phủ, nhưng ngươi thì không thể.
Bởi vì sau khi ta thả ngươi trở về, Mộc Quảng Lăng nhất định sẽ giết ngươi để bịt miệng dân chúng Đông Cương.
Trước khi gã giết ngươi, ngươi có một cơ hội có thể làm chút gì đó, cơ hội này chính là khi Mộc Quảng Lăng vẫn chưa biết gì, ngươi chỉ cần...
Chạy nhanh hơn so với tin tức được truyền đi là được.Nạp Lan Định Đông cởi bỏ dây thừng trên người Mộc Tự Hoan, nói:-Bên ngoài có hai con khoái mã, ngươi có thể đổi đi.
Nếu ngươi may mắn thì có thể tránh được sự truy sát của Mộc Nhàn Quân...
Hai canh giờ sau, ta sẽ thả hắn.
Ngươi phải chạy nhanh hơn tốc độ truyền của tin tức, còn phải chạy nhanh hơn tốc độ của Mộc Nhàn Quân nữa.
Chúc ngươi may mắn...
Không còn gì khác nữa.Nạp Lan Định Đông cười và cứ ung dung như thế!