Cách xa ngàn dặm, Phương Giải không biết rằng Nạp Lan Định Đông đang làm gì ở Đông Cương và làm biết bao chuyện nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Y chỉ chọn đúng người đi đúng nơi, sau đó cho người đó đủ quyền lợi và sự tự do.
Kiểu sử dụng này thật ra là một con dao hai lưỡi.
Bởi vì chọn đúng người thì sẽ làm nên chuyện nhưng nếu chọn sai người thì chỉ e hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.Mấy ngày này, Phương Giải vẫn luôn bận rộn chỉnh đốn binh mã.Loạn ở Đông Cương cứ coi như Phương Giải nóng vội cũng không có cách nào.
Không xóa bỏ được nỗi uy hiếp của người Mông Nguyên đi thì hiện giờ Phương Giải cũng không có sức xuất binh Đông Cương.Chuyện triều chính, Phương Giải cơ bản đều giao cho hai người là Ngô Nhất Đạo và Độc Cô Văn Tú bàn bạc giải quyết.
Trừ những chuyện đại sự khó có thể quyết đoán thì những thứ khác đều không cần tấu lên.
Thật ra đây cũng vẫn là cách sử dụng khôn khéo, nếu đổi lại là người khác thì chỉ e sẽ không dám làm như vậy.
Mới vào thành Trường An, nếu người khác là Phương Giải thì tất nhiên mọi chuyện đều phải quan sát kỹ lưỡng và tự mình ra tay.
- Ngoài lương thực ra thì hiện tại trong thành Trường An cái gì cũng thiếu.Độc Cô Văn Tú thở dài một tiếng:
- Các hướng Đông Tây Nam Bắc của thành Trường An đều có kho lương thực.
Mặc dù bị Cao Khai Thái ép đến mức mấy năm không dám mở cổng thành, nhưng tiêu hao lương thực đối với bốn kho lương thực này mà nói cũng không đáng kể.
Cho dù không thu thập được lương thực từ nơi khác đến, chỉ dùng lương thực tồn của thành Trường An cũng đủ cho đại quân xuất chinh rồi.-Phía Binh bộ, binh giáp khí giới căn bản không còn nữa rồi.Độc Cô Văn Tú nói:-Thần đã hỏi các quan viên của Bộ Hộ.
Khi Đại Tùy cường thịnh, vũ khí khí giới tồn kho của Bộ Hộ cũng đủ trang bị cho năm mươi vạn đại quân.
Nhưng hiện giờ, đến năm trăm áo giáp cũng không lấy được.
Mũi tên lông vũ vẫn có một chút, về phần hoành đao trường sóc thì không còn cái nào.
Ban đầu khi Thiên Hữu Hoàng đế tây chinh, mang đi rất nhiều khí giới giáp trụ.
Lần thứ hai tây chinh mộ binh phần lớn là những người anh dũng, trang bị vũ trang cho bọn họ gần như là vét sạch tồn kho của Binh bộ.-Sau này, khi Dương Kiên mang binh xuất chinh lại mang đi một ít nữa.
Tiếp đó, thành Trường An bị vây, nhà kho Binh bộ đã trống rỗng và cũng không bổ sung được nữa.-Không chỉ có những thứ này!Trần Hiếu Nho ở bên cạnh chen miệng nói:-Theo thần được biết, không ít quan viên trong lúc thành bị vây, bởi vì lấy không được bổng lộc nên đã bán trộm không ít vật phẩm tồn kho.
Nhưng những thứ đó là quân đội Đại Tùy chế tạo ra nên người ta không dám mua bừa bãi.
Cho dù có người mua nhưng cũng không dám lộ liễu truyền ra ngoài.
Cho nên, trong nhà của những quan viên trộm đồ tồn kho này nhất định còn không ít đồ.
Nếu như Chủ Công hạ lệnh, ngay bây giờ thần sẽ dẫn người đi thăm dò, may ra vẫn còn có thể điều tra ra một chút.Sắc mặt Độc Cô Văn Tú có chút biến đổi, nhưng không lên tiếng.
Y nhìn Trần Hiếu Nho liếc mắt một cái, trong ánh mắt có chút gì đó rất không bình thường.
- Đi thăm dò đi!Phương Giải nói:-Nhưng phải đối đãi khác nhau! Nếu những nhà nào khó có thể tiếp tục được thì đừng có truy đến cùng, nếu những nhà nào chỉ muốn thừa dịp loạn phát tài thì cứ việc xử lý theo pháp luật.
Ngươi sai người truyền lệnh là ta hạ lệnh điều tra rõ ngân khố quốc gia.
Ai lấy đồ thì tự giác trả lại, ta sẽ coi như không nhìn thấy.Độc Cô Văn Tú vội vàng cúi đầu:-Thần hiểu rồi!-Hai xưởng chế tạo binh khí của đại doanh Hắc Kỳ quân chúng ta vẫn đủ dùng, chỉ là đường vận chuyển xa quá, đặc biệt là xưởng đường Vân Nam, muốn chuyển đến cũng mất ít nhất bốn hoặc năm tháng, căn bản không đợi được.
Xuất chinh lần này còn phải chiêu mộ trai tráng, vì vậy phải sai người quay về đại doanh núi Chu Tước, vận chuyển tồn kho của xưởng đến.-Chuyện chiêu mộ trai tráng thì vẫn đang làm nhưng những người đăng ký tòng quân trong thành Trường An thì không nhiều lắm…Ngô Nhất Đạo nhìn thoáng qua sắc mặt của Phương Giải, nói:-Mọi người đều biết rằng lần này phải đi quyết chiến với người Mông Nguyên, dân chúng trong thành đều thầm truyền tin đi.
Người Mông Nguyên mặt mũi hung tợn giống như dã thú, năm đó Thiên Hữu Hoàng đế hai lần xuất chinh hai lần chiến bại, cũng bởi vì đánh không lại người Mông Nguyên...
Những lời bàn luận như vậy rất nhiều.
Hơn nữa, dân chúng trong thành Trường An từ trước đến giờ đều có tính cách rất kỳ quái, đó là...Ngô Nhất Đạo sửa sang từ ngữ một chút, dường như không dễ hình dung: -Dân chúng trong thành Trường An đều tự cho mình tài trí hơn người.
Bọn họ đều nghĩ rằng mình là dân chúng cao quý nhất của Đại Tùy, sống dưới chân thiên tử nên tất nhiên gần gũi hơn dân chúng ở các vùng khác.
Vì vậy bọn họ đều có sự kiêu ngạo rất đặc biệt.
Nhưng…Nếu muốn để những người lúc nào cũng cho rằng mình là trung thành với Đại Tùy nhất đi tòng quân đánh trận với kẻ thù thì khó vô cùng.
Năm đó Thiên Hữu Hoàng đế ở Kinh Kỳ chiêu binh nhưng ở đó có hơn mười vạn người tòng quân nhưng thành Trường An thì không được nổi một nghìn người tham gia…Phương Giải lắc đầu, nói:-Người trong thành Trường An đã hình thành một thói quen.
Đó là ‘ngươi không cao quý bằng ta bởi vì ta là dân chúng cấp cao của quốc gia, nhưng khi phải tác chiến thì dân chúng cấp cao không thể lên, tất nhiên là những người cấp thấp phải đi chịu chết’.
Những người như này, cứ coi chiêu thu làm binh thì trên chiến trường cũng không dùng được.
Kinh kỳ đã không còn nhiều người, chiêu mộ nhân mã cũng có hạn.
Chi bằng như này…Phương Giải ngẫm nghĩ một chút nói:-Chuyện chiêu binh trước tiên cứ hoãn lại, đốc thúc đại doanh bên núi Chu Tước vận chuyển binh khí tới đây, sau đó đến ngày khởi binh sẽ khởi binh, không thể trì hoãn.
Ven đường ở Giang Bắc sẽ chiêu binh, nhất là phải chiêu binh ở ven bờ Trường Giang, ngư dân Trường Giang quen với sông nước, lúc thích hợp là có thể dùng được.-Tuân mệnh!Đám người Ngô Nhất Đạo cúi đầu đáp lại.-Chủ công! Phải chăng là Người đã quá coi trọng Tống Tự Hối rồi?Độc Cô Văn Tú sau một hồi thì nói chậm vài câu:-Mới đến đã cho y độc lĩnh nhất quân, mặc dù y đã từng dẫn binh nhưng mấy ngàn dân dũng và hơn vạn chiến binh này thì không thể so sánh được.
Nói cho cùng y cũng chỉ là quan văn thôi.
- Ngươi cũng là quan văn đó thôi!Phương Giải cười nói:-Nếu cho ngươi hai vạn người đi tây chinh thì ngươi có thể đi không?Độc Cô Văn Tú hơi sửng sốt:-Thần có thể đi, nhưng thần thật sự không dám chắc có thể lập công.-Chuyện của Tống Tự Hối không cần nói nữa!Phương Giải khoát tay áo, nói:-Sau này danh sách bổ sung các ghế quan viên còn trống của các bộ, các nha môn của triều đình, ngươi làm cho ta một bản.
Ta sẽ cho ngươi một tiêu chuẩn, đó là ‘ba
- bảy’…Ba phần là chọn từ các địa phương, phải chọn người ưu tú, bảy phần là chọn trong Hắc Kỳ quân, danh sách sau khi ngươi đưa lên, ta phải xem qua mới được.-Tuân lệnh!Độc Cô Văn Tú vội vàng cúi đầu đáp.Phương Giải nhìn Ngô Nhất Đạo liếc mắt một cái:-Hầu gia sau này cũng phải chọn một tốp người từ Hàng Thông Thiên Hạ, hiện giờ trong triều đình rất thiếu người, có nha môn toàn bộ đều trốn.
Nhất là Hộ Bộ có rất nhiều khoản phải tra, người trong Hàng Thông Thiên Hạ có thể điều chuyển đến thì điều chuyển một ít, sau này sẽ bổ sung ở những ghế quan còn thiếu trong nha môn.-Tuân mệnh!Ngô Nhất Đạo cũng lên tiếng đáp lại, lúc đứng dậy cố ý nhìn về phía Độc Cô Văn Tú một cái.
Hai đôi mắt của hai người giao nhau một chút rồi Độc Cô nhanh chóng tránh đi.-…-…Trần Hiếu Nho dường như vẫn có mấy lời muốn nói nhưng lại thôi.Mãi
đến khi Phương Giải quay về Phong Vũ lầu của Sướng Xuân Viên, Trần Hiếu Nho mới từ phía sau đuổi theo, nói:-Chủ Công! Thần có một số việc không thể không nói! Chỉ có điều e sợ Chủ Công nghĩ rằng thần cố ý làm khó hắn, cho nên nhẫn nhịn đến bây giờ.-Có gì thì mau nói đi!Phương Giải vừa đi vừa mắng một câu, sau đó lúc lên lầu thì thuận tay lấy hai quả gì đó từ bàn trà trong phòng khách bàn, ném về phía sau, ý là cho Trần Hiếu Nho một quả.
Trần Hiếu Nho giơ tay nhận lấy trong lòng thấy ấm áp, qua nhiều năm như vậy, Chủ Công đối với y vẫn thế nên trong lòng y tất nhiên có chút cảm động.Phương Giải gặm một quả lê rồi lên lầu ba, sau đó nằm trên ghế:-Nói chuyện với triều thần trong chốc lát mà còn mệt hơn hành quân ba trăm dặm.
Những nhân tinh này, giảo hoạt có tiếng, thoạt nhìn bề ngoài thì toàn một đám trung thành khiêm tốn.
Nếu ai tin vẻ bề ngoài văn chương của họ thì sớm muộn cũng bị bọn họ nuốt sống.Trần Hiếu Nho cười, nói:-Đúng là không gì giấu được Chủ công…-Chuyện gì?Phương Giải nói:-Nếu không nói thì cút ngay!Trần Hiếu Nho vội vàng nói:-Chỉ là gần đây thần có đi điều tra một vài chuyện có liên quan đến Độc Cô đại nhân, nhưng phần lớn là những lời không căn cứ, không có giá trị thực tế.
Vì vậy thần không biết có nên báo cáo với Người không? Nếu nói mà bởi vì không có chứng cớ xác thực, nghe phong thanh như vậy mà tấu thật sự không nên, cũng có vẻ như thần nhằm vào Độc Cô đại nhân vậy.
Nhưng nếu không nói, lại sợ đó là sự thật thì lại gây bất lợi cho Chủ Công.-Cho ngươi vô tội!Phương Giải khoát tay áo nói.Trần Hiếu Nho cúi đầu nói:-Tạ ơn Chủ Công...
Thần nghe nói, Độc Cô đại nhân chủ quản chuyện triều chính, nhất là những vị trí quan viên đang còn thiếu ở các bộ các nha hiện tại nhiều như vậy, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào.
Bắt đầu từ vài ngày trước, người trong nhà của Độc Cô đại nhân thường xuyên gặp khách vào ban đêm, những người đến gặp phần lớn là xuất thân thế gia trong thành Trường An.Y ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt của Phương Giải thấy Phương Giải không có gì không hài lòng, cho nên tiếp tục nói:-Người ra vào phủ của Độc Cô đại nhân còn có hẳn một danh sách.Y từ cổ tay áo lấy ra tờ giấy đã được gấp ngay ngắn, hai tay dâng lên cho Phương Giải:-Thần còn điều tra được, sau khi vào thành Trường An không lâu, Độc Cô đại nhân đã phái người quay lại đại doanh núi Chu Tước, đón mẹ ruột của mình đến, nhưng không ở cùng một chỗ, mà sắp xếp ở trạm dịch.
Mình ở phủ lớn còn lão mẫu ở trạm dịch, điều này dường như có chút không ổn.Phương Giải từ ghế ngồi dậy, vỗ vỗ trán:-Quên mất! Độc Cô hiện tại đang ở phủ của Đại học sĩ Tần An Lễ ngày trước.
Vì chuyện của các bộ đều phải làm, phòng nghỉ ở bên ngoài điện Thái Cực lại quá nhỏ, phủ của Tần An Lễ cách cung Thái Cực gần nhất nên đã cho y sống ở đó.
Chuyện này báo cáo gấp quá, ta lại quên mất...
Mộc Tam!Phương Giải kêu một tiếng, tiểu thái giám Mộc Tam vội từ nơi không xa chạy chậm lại.
- Đi nói cho Độc Cô Văn Tú! Phủ đó ban cho y, nhanh đón lão phu nhân từ trạm dịch đến đây ở.-Ô! Đây là ân huệ lớn nhất đời rồi!Mộc Tam cười:-Nô tài có thể lấy thưởng từ Độc Cô đại nhân không ạ?-Được!Phương Giải cười nói:-Y dám cho ngươi thì ngươi có gì mà không dám lấy!Mộc Tam lắc đầu liên tục:-Hay là thôi ậ...
Nô tài không có lá gan đó đâu ạ!Sắc mặt của Trần Hiếu Nho có chút khó coi.
Mặc dù không phải y tạo nên việc này để hãm hại Độc Cô Văn Tú, nhưng y quả thật có chút không ưa với Độc Cô Văn Tú.
Thứ nhất là hiện tại Độc Cô Văn Tú quyền thế quá lớn, không chỉ một lần ở trước mặt Phương Giải nói xấu Kiêu Kỵ Giáo, thậm chí còn có ý đồ khuyên Phương Giải giảm bớt chức năng của Kiêu Kỵ Giáo xuống.
Thứ hai, là bởi vì Trần Hiếu Nho thật sự cảm thấy, Độc Cô được Phương Giải trọng dụng như vậy thì không nên có tư tâm.
- Trần Hiếu Nho! Ngươi có biết tại sao Độc Cô phải để mẹ ruột của mình ở trạm dịch không?Phương Giải hỏi.Trần Hiếu Nho lắc đầu:-Thần không biết ạ!Phương Giải nói:-Phủ của Tần An Lễ không phải nhà của y, y chỉ tạm thời ở đó, hành sử là chức trách của triều đình.
Nếu như y đưa lão mẫu về đó ở thì chính là vạch áo cho người xem lưng.
Đó là nha môn, không phải nhà riêng của y.
Ngươi đã từng nghĩ chưa, Độc Cô có muốn người khác nói y là phạm tội bất hiếu không?Sắc mặt Trần Hiếu Nho mạnh mẽ biến đổi.Đúng vậy! Độc Cô Văn Tú chắc hẳn rất thích có người tấu trình rằng y là người bất hiếu.
Chuyện y sắp xếp lão mẫu ở trạm dịch một mặt có thể nói Độc Cô Văn Tú bất hiếu, mặt khác lẽ nào không thể chứng minh y là người công tư phân minh sao?-Đi đi!Phương Giải khoát tay áo, nói:-Tâm tư này của ngươi mặc dù tinh tế, nhưng nói đến mức làm việc chu toàn thì Độc Cô vẫn mạnh hơn ngươi một chút.
Nhiều người ra vào chỗ ở của y như vậy, chẳng lẽ y không sợ người khác biết sao? Người khác đều nhìn thấy có mưu mẹo, cho nên ngươi cảm thấy tất sẽ có mưu mẹo, sau đó đi thăm dò, điều tra đi điều tra lại rồi phát hiện không có mưu mẹo gì trong đó...
Ngươi sẽ giải quyết thế nào đây?Giọng điệu Phương Giải bỗng nhiên trở nên lạnh lùng:-Trong vòng ba năm, ta không muốn nhìn thấy, nghe thấy có người tham tấu Độc Cô Văn Tú nữa.
Ta để ngươi trông coi Kiêu Kỵ Giáo không phải là bởi vì ngươi ngu xuẩn, hứa cho ngươi quyền lợi lớn như vậy cũng không phải là bởi vì ngươi ngu xuẩn.
Vì vậy đừng khiến ta cảm thấy ngươi ngu xuẩn.Trần Hiếu Nho không biết vì sao Phương Giải biến đổi sắc mặt, nhưng y biết rằng Phương Giải lần này thực sự nổi giận.-Ngươi nhớ kỹ cho ta! Những lời hôm nay mà truyền ra ngoài thì ta sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi!Phương Giải lạnh giọng nói một câu, sau đó một cước đá vào mông Trần Hiếu Nho, nói:-Cút ra ngoài làm việc đi!