Đông Cương
Mặt trời buổi sáng sớm dường như không muốn bỏ qua phấn khích của nhân gian dù chỉ một giây, cho nên nhẹ nhàng tán đi những đám mây lơ lửng. Nó đang đợi một tuồng kịch lớn bắt đầu diễn, có lẽ ngay cả nó cũng biết tuồng vui này không thể bỏ qua. Nhưng có lẽ nó không chịu được sự máu tanh của tuồng vui này.
Tất cả kỵ binh đang chờ xuất phát.
- Ta giao tất cả bộ binh cho Hầu gia.
Phương Giải nhìn Ngô Nhất Đạo, nói:
- Cẩn thận phía sau. Tuy đã đàm phán với Mộc Quảng Lăng và Ngụy An, nhưng hai người này đều không đáng tin hoàn toàn.
- Thần ghi nhớ.
Ngô Nhất Đạo cúi đầu.
Phương Giải nhảy lên lưng ngựa, có chút hoài niệm bạch sư Hỗn Độn của mình.
Tuy nhiên, vì phòng ngừa vạn nhất hắn đã lưu lại Hỗn Độn bên cạnh Tang Táp Táp. Thành Trường An gió nổi mây phun, bạch sư là bố trí cuối cùng. Nếu Tang Táp Táp và Ngô Ẩn Ngọc phải dựa vào bạch sư để chạy trốn thì chứng tỏ thế cục của Trường An đã không thể khống chế.
Phương Giải không nói thêm gì nữa, khoát tay ra hiệu cho đại quân xuất phát.
Tiếng kèn vang lên, đội binh mã bắt đầu xuất phát.
Khói bụi cuồn cuộn.
- Yến Cuồng đang ở đâu?
Phương Giải hỏi.
Liêu Sinh đáp:
- Hôm trước nhận được tin, Yến tướng quân đã mang theo đội ngũ tới Sơn Hải Quan. Tuy nhiên vật kia quá lớn và nặng, hơn nữa lúc vận chuyển cần phải cẩn thận, một khi sơ sẩy là toàn quân sẽ bị diệt. Hơn nữa Mộc phủ không dáng tin, cho nên Yến tướng quân đi theo đường thủy xuôi nam, tránh đi quân đội của Mộc phủ. Đi vậy hơi lòng vòng, nên ít nhất một tháng nữa mới tới nơi.
Phương Giải âm thầm tính toán, phát hiện như vậy sẽ không kịp.
Tới Phượng Hoàng Đài chỉ mất khoảng bảy ngày. Trong khoảng 20 ngày còn lại giao chiến với đại quân của Lai Mạn, nếu chẳng may Lai Mạn có bố trí gì đó, thì chiến sự sẽ thay đổi. Thiên thạch kia dùng để khắc chế năng lực đặc biệt của Lai Mạn, còn có xạ thủ Đồ Thần Hỏa.
Quyết chiến với Lai Mạn, không thể thiếu nó.
Nhưng thứ này quá nguy hiểm.
Không thể sốt ruột được.
- Phái người thông báo cho Đoạn Tranh, ta mặc kệ y dùng biện pháp gì, nhất định phải đưa thiên tạch tới Phượng Hoàng Đài trong vòng 20 ngày.
- Tuân lệnh!
Liêu Sinh lên tiếng, nhưng y biết quá khó để làm được điều này. Vật kia quá nặng, thuyền lớn bình thường căn bản không chứa nổi. Trừ khi dùng tới thuyền rồng của Phương Giải. Nhưng thuyền rồng lại không đi được trên sông nhỏ, phải dừng thuyền ở một nơi cách Phượng Hoàng Đài hơn 200 dặm.
Vận chuyển thiên thạch trong vòng 200 dặm cũng là một khiêu chiến không hề nhỏ.
Thời gian, thực sự quá cấp bách.
Liêu Sinh thậm chí có chút không rõ, vì sao Phương Giải lại tin tưởng vào tác dụng của thiên thạch kia như vậy. Nhưng Liêu Sinh chưa từng hoài nghi mệnh lệnh của Phương Giải, hắn biết một khi Phương Giải đã coi trọng cái gì đó thì hẳn là có nguyên nhân.
Từ trên xuống dưới của Hắc Kỳ Quân, đều tin tưởng vào Phương Giải như Liêu Sinh.
Phương Giải nói, chưa bao giờ sai.
- Cuối cùng vẫn phải nhờ vào thiên thạch quỷ quái kia để giao chiến với người tây dương.
Hạng Thanh Ngưu vừa thúc lừa vừa cười nói:
- Trước kia ngươi nói cuộc chiến Đông Cương có lẽ phải đánh tới mấy năm. Như vậy ta thật lo lắng, mấy năm không về nhà, chẳng may Yên Chức quên ta thì sao? Hiện tại xem ra, nếu như thuận lợi, nói không chừng 3 tới 5 tháng là có thể chấm dứt chiến sự rồi.
Phương Giải nghe y nói vậy không nhịn được bật cười. Cái tay Hạng Thanh Ngưu này trước kia luôn né tránh phụ nữ, hiện tại rốt cuộc mở khiếu rồi.
- Lúc ở Trường An, ta cố ý nói là hai, ba năm mới đánh xong trận này.
Phương Giải nói:
- Có một số người trong thành Trường An biết chiến sự Đông Cương không dễ đánh, nhưng bọn chúng không biết chiến sự Đông Cương như thế nào. Cho nên bọn chúng từng giây từng phút đề phòng ta trở về, lại không biết khi nào thì ta trở về. Bọn chúng vốn ở trong bóng tối, mà ta thì ở ngoài sáng, nhưng hiện tại vị trí đã thay đổi. Bọn chúng không biết mọi chuyện xảy ra ở Đông Cương, mà ta thì chưa hề buông lỏng chuyện ở Trường An.
- Nghiêm trọng như vậy?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Phương Giải gật đầu:
- Ta còn sốt ruột hơn ngươi.
Hạng Thanh Ngưu ngẫm nghĩ, mình có một cô vợ chưa cưới ở Trường An, mà Phương Giải thì có vợ và con ở Trường An.
- Sao ngươi có thể yên tâm được khi các nàng ở lại đó nhỉ.
Hạng Thanh Ngưu la lên:
- Ngươi biết một khi rời khỏi Trường An thì sẽ xảy ra nội loạn, vậy mà ngươi vẫn bình tĩnh như không! Nếu là ta, ta đã dẫn mấy nàng đồng hành rồi.
Phương Giải cười cười:
- Nếu ta nói ta không tin đối thủ của mình có thể gây hại cho vợ con của ta, ngươi có tin không?
- Phì!
Hạng Thanh Ngưu hỏi:
- Ngươi đã an bài rồi?
- Ừ
Phương Giải gật đầu, trong mắt hiện lên một tia lo lắng không dễ nhận ra. Hắn không muốn để cho bất kỳ người nào nhìn ra lo lắng của mình, bởi vì mọi lời nói hành động của hắn sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí của đại quân.
- Ta vẫn muốn hỏi ngươi.
Hạng Thanh Ngưu bỗng nhiên hỏi một câu:
- Thế giới lý tưởng của ngươi là thế giới như thế nào?
Phương Giải hơi sửng sốt, không biết phải trả lời kiểu gì.
…
…
- Thế giới lý tưởng của ta rất đơn giản.
Hạng Thanh Ngưu cưỡi lừa, vung vẩy tay nói:
- Lúc ta còn bé, ta thường nghĩ tương lai ta sẽ như thế nào? Lúc đó thật đơn giản, ta chỉ muốn mỗi buổi sáng lại bị mùi thức ăn thơm lừng làm cho tỉnh giấc, mỗi ngày đều có thịt ăn. Có quần áo mới hay không không quan trọng, quan trọng là được ăn no nê. Về sau khi ta bắt đầu tu hành, ta muốn được như Nhị sư huynh, đầy phong phạm khí phách, tới bất kỳ chỗ nào cũng không cần phải ra tay, bởi vì thiên hạ thái bình, người người an nhạc.
Y mỉm cười hỏi Phương Giải:
- Thế nào, có phải thấy ta là người siêu thoát thế tục không?
Phương Giải cười theo, kỳ thực thế giới lý tưởng của Hạng Thanh Ngưu là thế giới lý tưởng của tất cả mọi người.
Mọi người đều muốn một thế giới hòa bình, tốt đẹp, không có chiến tranh, sẽ không phải lo lắng vì cơm ăn áo mặc, người người bình đẳng. Mong muốn đó kỳ thực không phức tạp, nhưng quá lớn. Bất kể là người nào, dù là vĩ nhân đi nữa, cũng không thể khiến cho tất cả đều thỏa mãn.
Thế giới này chưa bao giờ thiếu hạng người ganh ghét với tất cả những người khác.
Vĩ nhân đó làm được gì chứ? Hắn là kẻ khốn kiếp, vô dụng. Nếu không có hắn, xã hội đã tiến bộ ít nhất một trăm năm rồi. Vì hắn mà quốc gia của chúng ta mới thua kém quốc gia khác, vân vân Nhưng người như vậy căn bản không hiểu về giai đoạn lịch sự kia, cũng không nghĩ sâu hơn những chuyện xảy ra. Một vài quyết định vì sao lại xuất hiện.
Chẳng qua là bọn họ cảm thấy, mình đã nhìn thấu tất cả.
Kỳ thực bọn họ chẳng khác nào một bãi phân chó.
Cho nên, với chỉ số thông minh của bọn họ, căn bản không hiểu được những sự kiện đặc biệt xảy ra trong
thời kỳ lịch sử đặc biệt kia, vì sao mà phát sinh.
Phương Giải biết, mình cũng không làm được khiến tất cả mọi người đều thỏa mãn. Điều này căn bản không có khả năng.
Nếu phân phối theo sức lao động thì sao?
Nghe có vẻ công bằng, nhưng thế giới này không thiếu kẻ lười biếng, dùng mánh lới để được nhiều hơn. Một khi kiếm được ít, bọn họ sẽ kêu gào không công bằng. Phương Giải nguyện ý cung cấp cho toàn bộ dân chúng một hoàn cảnh công bằng, nhưng Trung Nguyên bây giờ, bỏ đám thế gia đại hộ sang một bên, cho dù là dân chúng, chẳng lẽ không có người nào mắng Phương Giải sao?
Sao có thể.
Nhà họ Vương có mười miệng ăn, cho nên được chia mười mẫu ruộng. Nhà họ Lưu có năm miệng ăn, được chia năm mẫu ruộng. Người của Lưu gia không hài lòng, vì sao? Dựa vào cái gì? Mười miệng ăn là một nhà, năm miệng ăn cũng là một nhà, vì sao không chia ruộng theo nhà, mà theo nhân khẩu?
Còn người của Vương gia lại cho rằng, vì sao Lưu gia là một nhà, nhưng chỉ phải giao thuế của năm miệng ăn. Dựa vào cái gì không giao thuế dựa theo một nhà?
Phương Giải theo đuổi, chính là để cho phần lớn mọi người có cuộc sống an cư lập nghiệp.
Hắn biết mình không thể thỏa mãn được tất cả.
Hạng Thanh Ngưu nháy nháy đôi mắt, chờ đợi câu trả lời của Phương Giải.
- Thế giới lý tưởng của ngươi là như thế nào?
Y hỏi lại.
- Ta?
Phương Giải cười cười, vẫn không biết phải trả lời ra làm sao.
Bởi vì hắn không nói ra được, cũng không miêu tả ra được. Đây vốn là một chuyện hư ảo, nếu nói hư ảo cho người khác biết, thì người khác sẽ nhạo báng. Phương Giải không sợ người khác nhạo báng, hắn chỉ sợ mọi cố gắng của mình sẽ là công dã tràng.
- Con người rất phức tạp.
Phương Giải trả lời như vậy.
Cho nên Hạng Thanh Ngưu không rõ Phương Giải rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Hạng Thanh Ngưu thử đặt mình vào vị trí của Phương Giải, suy nghĩ xem thế giới lý trưởng của Phương Giải là như thế nào. Y cẩn thận nghĩ, lại phát hiện những điều mình nghĩ ra đều nông cạn. Sau đó y đột nhiên phát hiện, Phương Giải sống thực con mẹ nó mệt mỏi.
Cho nên y dùng ánh mắt đau lòng nhìn Phương Giải.
- Có đôi khi ta nghĩ mãi không rõ, ngươi chỉ ngần ấy tuổi, vì sao luôn tạo cho người ta cảm giác ngươi đã có mấy nghìn năm chuyện cũ vậy? Thật giống như ngươi đã sống rất lâu rồi, còn lâu hơn cả Tang Loạn, cho nên trong lòng ngươi chứa đựng rất nhiều chuyện, mà một khi nói ra, không ai hiểu được.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Ta nói đúng không?
Phương Giải cười cười, không nghĩ mấy chuyện linh tinh kia nữa.
Hắn tự nói với lòng mình, mặc kệ đi. Giống như Ngô Nhất Đạo nói, tương lai hắn có thể sẽ bị bêu danh. Có lẽ trong vòng mười năm nữa, dân chúng sẽ cảm nhận được chỗ tốt mà hắn mang tới. Nhưng 20, 30 năm sau thì sao? Chỉ sợ số người mắng hắn còn nhiều hơn số người sùng kính hắn.
Ta làm hết khả năng của mình, không thẹn với lương tâm là được.
Phương Giải vốn không nợ mọi người cái gì.
Cũng không nợ thế giới này cái gì.
Nhưng đáng buồn chính là, một khi hắn làm không tốt, tất cả mọi người sẽ cảm thấy hắn nợ bọn họ.
- Có lẽ ta thực sự đã sống mấy nghìn năm thì sao?
Hắn cười đáp.
Hạng Thanh Ngưu cẩn thận nhìn Phương Giải, sau đó lắc đầu:
- Ngươi? Sống mấy nghìn năm mà mãi tới vài năm trước mới có thể tu hành, vậy thì ngươi sống cũng quá buồn bực rồi.
Phương Giải phì cười, gật đầu nói:
- Đúng là buồn bực.
- Ngươi đoán xem, khi ta trở về ta sẽ sống cuộc sống như thế nào?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Phương Giải nghĩ một lúc rồi đáp:
- Sinh con rồi chơi đùa.
Hạng Thanh Ngưu đỏ mặt, dùng ánh mắt ‘con mẹ ngươi, như vậy cũng đoán ra được’ lườm Phương Giải một cái:
- Luận về tu vị mà nói, ta không dám nói ta mạnh hơn ngươi. Luận về thành công, tất nhiên ta càng không thể bằng được ngươi. Cho dù là việc sinh con, ta cũng chậm bước hơn ngươi…cho nên ta tính toán về sau đẻ nhiều hơn ngươi.
Phương Giải nói:
- Sinh một đống con, cho bọn nhỏ mặc đạo bào, đi đường lắc lắc mông giống như đám vịt con…Mà đi đầu là vị Đạo tôn mập mạp, nghĩ lại cũng thật có ý tứ, ha hả.
- Đúng rồi.
Hạng Thanh Ngưu bỗng nhiên nghĩ tới một việc.
- Giữa ngươi và Mạt Ngưng Chi như thế nào rồi?
Hạng Thanh Ngưu quay đầu nhìn ba nàng là Mộc Tiểu Yêu, Trầm Khuynh Phiến, Mạt Ngưng Chi ở bên kia. Ba cô nàng ngồi chung một xe ngựa, cho nên nhìn không thấy.
- Không có gì.
Phương Giải lắc đầu.
Hắn không dám suy nghĩ sâu thêm, bởi vì hắn còn mang trong người quá nhiều khoản nợ. Hắn không nợ người trong thiên hạ, nhưng lại nợ nữ nhân của mình. Không phải là hắn không biết tình cảm của Mạt Ngưng Chi dành cho hắn, nhưng hắn thấy mình thật không có tư cách gì để cho nhiều nữ nhân thích mình như vậy.
- Ngươi luôn suy nghĩ quá nhiều.
Hạng Thanh Ngưu bỗng nhiên nói một câu đầy vẻ lão làng:
- Ngươi cảm thấy rời xa nàng mới là tốt, nhưng làm sao biết rời xa nàng mới khiến nàng đau khổ?