Phượng Hoàng Đài
Nạp Lan Định Đông nhìn liên doanh bên ngoài, suy nghĩ xuất thần.
Từ lúc y suất quân tới Đông Cương tới bây giờ đã gần hai năm. Hai năm qua, thoạt nhìn y không làm được chuyện lớn gì đặc biệt. Nhưng y đã thay đổi vận mệnh của Đông Cương. Nếu không nhờ y, Mộc phủ đã không suy bại nhanh chóng như vậy. Trong hai năm qua y nắm chặt Phượng Hoàng Đài trong lòng bàn tay, hơn nữa khiến ảnh hưởng của Hắc Kỳ Quân vượt qua Mộc phủ.
Hiện tại có rất nhiều đạo binh mã tập trung xung quanh Hắc Kỳ Quân ở Phượng Hoàng Đài.
Mặc dù phần lớn là tiểu đội vài trăm người, hơn nghìn người, nhưng đây là tấm lòng của bọn họ.
Tửu Sắc Tài đứng bên cạnh Nạp Lan Định Đông, cảm thấy vị dị tộc sắp được thăng chức này có tâm sự nặng nề. Nhưng không phải là ưu sầu. Kỳ thực nếu không nhìn kỹ, thì không nhìn ra được Nạp Lan Định Đông khác người Hán là bao nhiêu.
Hắn mặc áo giáp, đội mũ sắt.
Chỉ là màu mắt bán rẻ huyết thống của hắn.
- Khi nào Chủ Công sẽ tới?
Y hỏi.
Tửu Sắc Tài đáp:
- CHậm nhất là năm ngày sau.
- Theo Thập Lý Hạp?
Nạp Lan Định Đông lại hỏi.
- Chắc là vậy.
Tửu Sắc Tài lắc đầu nói:
- Ta không biết nhiều chuyện quân vụ cho lắm. Nhưng con đường gần đây nhất là Thập Lý Hạp, Chủ Công vội vã tới tiếp ứng, thì hẳn là đi theo con đường này. Ngươi lo lắng Mộc phủ binh sẽ chặn ở nửa đường? Yên tâm đi, đám Mộc phủ binh kia sẽ không dám làm gì đâu. Cho dù bọn chúng có ăn gan hùm mật gấu, cũng không dám ra tay với mười vạn kỵ binh.
Nạp Lan Định Đông lắc đầu:
- Không phải ta lo lắng về an nguy của Chủ Công, mà là lo lắng Chủ Công tới không kịp.
Y chỉ tay về phía xa xa.
Bên ngoài Phượng Hoàng Đài là đại doanh kéo dài vài dặm của Hắc Kỳ Quân. Đóng quân ở nơi này bao gồm rất nhiều đội ngũ thuộc Xích Mi Quân, khá là rắc rối phức tạp. Mà những đội ngũ này nằm ở bốn phía đại doanh Hắc Kỳ Quân, hơn nữa Nạp Lan Định Đông đã bàn bạc với các thủ lĩnh nhiều lần, quy định cờ và tiếng kèn thống nhất.
Nơi hắn chỉ, là đại doanh của quân đội Agoda phía xa hơn.
Tửu Sắc Tài không hiểu.
- Ngươi còn chưa biết, tuy thám báo không có tin là Lai Mạn đã tới, nhưng y khẳng địn đã tới. Tuy đại quân mà y mang tới còn khoảng hai, ba ngày lộ trình, nhưng không hề nghi ngờ rằng y đã xuất hiện ở đại doanh ở bên kia.
- Làm sao ngươi biết?
Tửu Sắc Tài kinh ngạc hỏi.
Nạp Lan Định Đông nói:
- Ngươi xem phía sau đại doanh của người nước ngoài.
Y đưa Thiên Lý Nhãn cho Tửu Sắc Tài, Tửu Sắc Tài xem xong rồi nói:
- À? Hình như bọn chúng đang xây dựng lều?
Qua Thiên Lý Nhãn, loáng thoáng có thể nhìn thấy phía cuối đại doanh của người nước ngoài đang có không ít người bận rộn làm cái gì đó. Nhưng vì cách quá xa nên không thể xác định được bọn chúng làm gì. Nhìn giống như là nhiều người vận chuyển gỗ đi qua đi lại, xây dựng thêm doanh trại.
- Không phải!
Nạp Lan Định Đông lắc đầu:
- Không phải là xây dựng thêm doanh trại…Nếu ta là Lai Mạn, đại quân vừa tới, sẽ không kéo dài thêm doanh trại vốn có về phía sau, bởi vì làm vậy sẽ khiến doanh trại kéo dài. Mấy chục vạn quân đội, một khi xây dựng kéo dài, vậy thì về sau sẽ rất khó triệu tập binh mã. Một khi đại quân của y tới, y sẽ xây dựng doanh trại theo kiểu vòng tròn bao vây, làm vậy để tạo áp lực cho chúng ta, đồng thời điều động dễ dàng hơn.
- Vậy thì bọn chúng đang làm gì?
Tửu Sắc Tài phát hiện mình thật dốt đặc cán mai ở phương diện quân sự.
- Nếu ta đoán không sai, bọn chúng đang lắp đặt khí giới công thành. Tuy nhiên ta nghĩ mãi không rõ, là vì sao bọn chúng không lắp đặt từ trước? Từ điểm này có thể đoán được Lai Mạn đã tới, hơn nữa loại khí giới công thành này trước kia người nước ngoài chưa bao giờ lắp đặt.
Tửu Sắc Tài sửng sốt:
- Bọn chúng bị ngu sao?
Nạp Lan Định Đông nhìn y:
- Nếu không ngươi tới đó điều tra?
Tửu Sắc Tài lập tức lắc đầu:
- Đừng dụ ta vào bẫy…
Nạp Lan Định Đông cười ha hả, tâm tình có vẻ tốt hơn chút:
- Mặc kệ bọn chúng lắp đặt cái gì, thì thoạt nhìn là một công cụ lớn, nên mất ít nhất cũng phải bốn, năm ngày. Trong khoảng thời gian đó có lẽ Chủ Công sẽ tới. Chức trách của ta là bảo vệ Phượng Hoàng Đài, thủ vững nơi này. Chỉ cần Phượng Hoàng Đài còn, thì người nước ngoài còn phải lo phiền ở phía sau.
- Nhưng lần này không giống lúc trước.
Nạp Lan Định Đông nói:
- Chủ Công đã toàn diệt binh mã của Plens và Mạc Khắc Tư ở Mã Lan Sơn, hiện tại quân đội người nước ngoài xâm nhập vào Đông Cương đã toàn diệt, cho nên người nước ngoài lại phải bắt đầu lại từ đầu. Vì thế tấn công sẽ rất mãnh liệt.
- Ta hiểu rồi…ý của ngươi là kiên trì tới khi Chủ Công tới, rồi ngươi liền rảnh tay đúng không?
Tửu Sắc Tài cười hắc hắc nói.
Nạp Lan Định Đông lườm y một cái:
- Ngươi thật không biết nói chuyện…tuy nhiên ngươi nói đúng.
…
…
Lai Mạn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, cảm thấy khí trời như vậy thật thích hợp với một giấc ngủ. Có lẽ những ngày tiếp theo y sẽ không có nhiều thời gian để mà ngủ. Thuộc hạ của y đều không biết rằng, một trong những mục đích của y là diệt trừ Plens, sau đó trở về ổn định quốc gia.
Theo tin tức mới nhận được, đội quân của Plens đã bị toàn diệt rồi.
Lai Mạn đã không còn lý do gì để lưu lại, có vẻ như trở về nước mới là lựa chọn chính xác.
Nhưng Lai Mạn lại rời khỏi đại quân, chỉ dẫn theo vài mưu sĩ cùng tướng lĩnh thân tín chạy tới tiền quân, sau đó hạ lệnh lắp đặt một con mãnh thú công thành. Thứ này chỉ mới dùng một lần khi tấn công đô thành của đế quốc Aegean. Hơn nữa một khi không thành công rồi bị hủy diệt, thì những binh lính xung quanh đó sẽ đều gặp họa.
Nhìn vẻ khó hiểu của đám thuộc hạ, Lai Mạn không nhịn được lắc đầu.
Y cảm thấy có chút cô đơn.
Tất cả đám thuộc hạ này, không một ai lý giải y.
Mẹ nó chứ.
Y mắng một câu mà người Hán hay mắng.
Plens bại, người giỏi đánh giặc nhất dưới trướng của mình đã bị Phương Giải đánh bại. Lai Mạn từng nghĩ, cho dù
ở một hoàn cảnh công bằng thì mình cũng không dễ gì đánh bại được Plens. Tuy thoạt nhìn như Phương Giải không dùng âm mưu quỷ kế gì, nhưng đây chính là biểu hiện của một kẻ địch hùng mạnh.
Lai Mạn
Đã lâu rồi không được gặp một đối thủ mạnh mẽ.
So với trở về nước ổn định thế cục, y muốn lưu lại nơi này hơn, so chiêu với người Hán tên là Phương Giải.
Đúng vậy, lựa chọn như vậy không lý trí cho lắm.
Nhưng một người thành công, không phải lúc nào cũng dựa vào lý trí. Lý trí quả thực có thể khiến cho người ta thành công, nhưng đôi khi điên cuồng mới khiến thành công trở nên lớn hơn. Đạo lý này tuy khó hiểu, rất nhiều người sẽ phản bác, nhưng sự thật đã chứng minh nó là đúng.
Nếu y lý trí, thì lúc trước y có giết tất cả huynh đệ không?
Nếu y lý trí, liệu y có giật dây quý tộc trong nước đi xâm lược cùng y không?
Phàm là những người thành công lớn, đều có một mặt điên cuồng.
Y rất muốn nhìn xem, chỗ lợi hại của Phương Giải là ở đâu.
Binh lính thuộc đại doanh mà y đang ở vốn không thuộc về quân đội trực hệ của đế quốc Agoda. Bọn họ là tàn quân lúc trước bị thất bại, rồi được Plens chỉnh hợp, điều một tướng lĩnh chỉ huy trú đóng ở bên ngoài Phượng Hoàng Đài.
Kỳ thực từ điểm này có thể thấy rõ mưu đồ của Plens.
Chiến tranh tàn khốc, mạng người rẻ như rau củ.
Vì cam đoan lợi ích của mình, Plens không ngừng kéo các tướng lĩnh trẻ tuổi ở Đông Cương vào chỗ chết, sau đó phái thuộc hạ của mình tiếp quản quân đội. Mà Lai Mạn thì không ngừng phái tướng lĩnh trẻ tuổi đi tìm chết. Tuy nhiên bọn họ đều là đang xem điểm mấu chốt của nhau ở đâu, những tướng lĩnh trẻ tuổi chỉ là vật chết thay.
Vuốt vuốt lọ thuốc hít trong tay, Lai Mạn thật không hiểu vì sao đám giàu có người Hán lại thích chơi thứ này. Y không thích mùi của nó, nhưng y lại muốn biết chỗ mê người của nó.
Y cố chấp, cố chấp tới tận xương tùy.
Tướng lĩnh trung niên quỳ trước mặt y chính là thuộc hạ của Plens. Y tiếp nhận đội ngũ này đã gần một năm. Một năm qua không có gì chiến sự gì, nhưng y rất nghiêm túc nghe theo bài bố của Plens, loại bỏ tất cả nhân tố không ổn định ở đội quân này.
- Plens có từng nói với ngươi cần giết bao nhiêu người không?
Lai Mạn nhẹ nhàng hỏi.
Tướng lĩnh trung niên này run rẩy một cái, đâu dám trả lời.
Y biết Plens đã bại, nói không chừng đã chết. Mất đi chỗ dựa, lại đối mặt với vị Hoàng Đế của đế quốc này, ngoại trừ run rẩy ra, y có thể làm được gì?
- Ài…
Lai Mạn thở dài:
- Nếu ngươi dám đối mặt với ta, có lẽ ta sẽ không giết ngươi.
Y đứng dậy, chậm rãi đi tới trước người tướng lĩnh trung niên kia, giơ tay đặt lên đầu:
- Cho dù ngươi dũng cảm một chút, ta vẫn cho ngươi một cơ hội, cho ngươi mang binh tấn công Phượng Hoàng Đài. Nếu ngươi không chết, ta có thể cho ngươi một cuộc sống mới…Nhưng hiện tại, ngươi đã không tạo cho bất kỳ hứng thú nào.
Y vận lực vào ngón tay, tướng lĩnh trung niên kêu lên đau đớn.
Có thể nhìn thấy máu xuất hiện từ đỉnh đầu tướng lĩnh kia, mà năm ngón tay của Lai Mạn đã đâm thật sâu vào sọ của y. Không ngừng có máu chảy ra từ cái lỗ. Nhưng máu không chảy xuống, mà là chảy theo bàn tay của Lai Mạn rồi chui vào một chỗ ở trước ngực Lai Mạn.
Rất nhanh, tướng lĩnh trung niên chỉ còn lại bộ da.
Lai Mạn hít sâu một hơi, cảm nhận sinh mạng lực vừa có.
- Người trẻ tuổi vẫn là tốt nhất, ngươi hơi già.
Y trở về ghế ngồi, thản nhiên phân phó:
- Trong vòng ba ngày, nếu binh lính không làm xong khí giới công thành, thì toàn bộ đều xử tử.
…
…
Hạng Thanh Ngưu phát hiện gần đây Phương Giải khá trầm mặc, ít khi tìm tới y tâm sự như mọi lần. Trước kia Phương Giải gặp phải khó khăn hay chuyện phiền lòng gì, thì đều tới tìm y nói chuyện vui đùa. Hạng Thanh Ngưu biết Phương Giải làm vậy để giải tỏa sức ép.
Nhưng hiện tại Phương Giải trầm mặc khiến người ta lo lắng.
Y đoán có lẽ mục tiêu lớn nhất của Phương Giải sắp tiến hành rồi, cho nên áp lực khá lớn.
- Ngươi đoná xem, lúc ngươi tới Phượng Hoàng Đài, liệu Lai Mạn có quay đầu rời đi không?
Hạng Thanh Ngưu hỏi Phương Giải.
- Sẽ không.
Phương Giải lắc đầu:
- Nếu ta là hắn, ta sẽ không đi.
- Vì sao?
Hạng Thanh Ngưu hỏi:
- Nghe có vẻ không có lý cho lắm.
Phương Giải cười cười:
- Có những người thành công, là vì không giảng đạo lý.
Hạng Thanh Ngưu hỏi:
- Giống như ngươi?
Phương Giải gật đầu:
- Giống như ta.