Hai mắt Phương Giải đột nhiên sáng ngời, đã thu hút sự chú ý của Tạ Phù Diêu. Từ lúc mới bắt đầu, quả thực y không dùng toàn lực để công kích Phương Giải. Chính như lời y nói, y muốn nhìn xem cực hạn của vị thiếu niên được bệ hạ tán thưởng ngày hôm qua là ở đâu. Y không cho rằng một ngươi có thể khiến bệ hạ chú ý, sẽ không có lực hoàn thủ trước chỉ kình chữ Xuân của mình. Y cảm thấy, người như Phương Giải tất nhiên sẽ có bí mật của bản thân, và sẽ không dễ dàng bộc lộ ra bản lĩnh.
Cho nên y đang đợi.
Y coi Phương Giải là đối thủ, cho nên hy vọng có thể hiểu đối thủ rõ hơn.
Chỉ kình chữ Xuân giống như có mặt ở khắp nơi để chế địch. Đây chính là chỗtinh diệu của Tứ Tượng Chỉ núi Võ Đang. Tứ Tượng Chỉ, bốn loại chỉ pháp, biến hoán nghìn vạn. Mỗi một chỉ pháp lại có thế công khác nhau. Núi Võ Đang có ba tuyệt kỹ là Thái Cực, Lưỡng Nghi và Tứ Tượng. Cùng với tuyệt học của Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc là Đại Chu Thiên và Tiểu Chu Thiên, được xưng là Đạo Tông Ngũ Tuyệt. Tuy rằng Tứ Tượng Chỉ chỉ xếp hạng cuối cùng trong Ngũ Tuyệt, nhưng đã là Ngũ Tuyệt, sao có thể có tiếng không có miếng?
Y muốn Phương Giải lộ ra thực lực che dấu. Nhưng thoạt nhìn Phương Giải rất chật vật, không giống là ẩn dấu thực lực.
Đang lúc y bắt đầu thất vọng, thì hai mắt Phương Giải sáng ngời, khiến y lấy lại hứng thú.
Đến rồi sao?Tạ Phù Diêu nhếch miệng, ngón trỏ tay trái hơi động. Chỉ kình tưởng như ngủ đông ở trước mặt Phương Giải, bỗng nhiên chuyển động, bắn thẳng vào bụng Phương Giải.
Phương Giải hít một hơi, không tránh đi, mà là tiến tới một bước, sắc mặt bình tĩnh đi về hướng Tạ Phù Diêu. Vừa bước một bước, hắn liền cảm thấy bụng mát lạnh. Sau đó một cỗ kình khí linh động như con rắn len lỏi trong bụng của hắn. Cảm giác này khiến cho người ta có chút ghê tởm.
Nhưng không biết vì sao, cảm giác được bất thường trong bụng, nhưng Phương Giải chẳng những không sợ hãi, mà còn cười cười.
Nụ cười này khiến Tạ Phù Diêu trợn mắt.Làm saocó thể?
Y thì thào một câu, ánh mắt đầy nghi hoặc và khiếp sợ.
Tuy Phương Giải không thể cảm nhận được nguyên khí thiên địa, nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng chỉ kình của Tạ Phù Diêu chui vào bụng mình. Chỉ kình này giống linh xà chạy ngang dọc khắp bụng của hắn. Mà dường như nó chạy có vẻ loạn, không có mục tiêu gì, giống như là không tìm thấy đường.
Rốt cuộc, chỉ kình này dường như phát hiện ra cái gì đó. Nhanh chóng chạy về bảy chỗ khí huyệt mới mở của Phương Giải. Sau đó nhanh chóng phong tỏa, muốn phong kín nội kình của Phương Giải lại. Lúc Phương Giải cảm nhận được điều này, hắn không nhịn được mỉm cười.Cười rất thoải mái.
Quả nhiên chiêu này vô dụng với hắn.
Chỉ kình kia sau khi chui vào bụng không ngừng chạy loạn, là vì nó không tìm thấy Khí Hải của Phương Giải. Thật vất vả mới tìm được mấy khí huyệt mở. Nhưng dù phong tỏa lại cũng không có ý nghĩa gì. Bởi vì trong khí huyệt này rỗng tuếch, vốn không tồn tại nội kình!
Vậy còn sợ cái quái gì nữa?
Cho nên Phương Giải cười, cười rất vui vẻ.
Hắn chỉ thoáng dừng lại, rồi lại tiếp tục bước đi, ánh mắt nhìn về phía Tạ PhùDiêu đang càng ngày càng khiếp sợ. Bước chân của Phương Giải không nhanh, nhưng mỗi bước đều như dẫm vào tâm khảm của Tạ Phù Diêu. Khiến Tạ Phù Diêu có chút khẩn trương, thậm chí có chút sợ hãi.
Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên y phát hiện Tứ Tượng Chỉ của mình vô dụng. Lúc trước khi tam đệ tử của Trương chân nhân núi Võ Đang truyền nghệ cho y, đã từng nói, một khi chỉ pháp chữ Xuân của Tứ Tượng Chỉ phong tỏa Khí Hải của một người, người đó sẽ không còn lực phản kháng. Cho dù là tu vị cao hơn mà không cẩn thận bị chỉ pháp chữ Xuân trói buộc, cũng khó có thể vận chuyển nội kình từ trong Khí Hải nữa. Đương nhiên, nếu tu vị cao hơn nhiều, hoặc là phòng thủ nghiêm mật, thì chỉ kình chữ Xuân, vốn tương đối nhẹ nhàng liền không có tác dụng.
Phương Giải đi từng bước về phía Tạ Phù Diêu.
Ánh mắt càng ngày càng tự tin.Lúc giáo thụ Ngôn Khanh đứng trên cổng thành Diễn Vũ Viện chuyển ánh mắt từ Mặc Vạn Vật sang Phương Giải, không nhịn phát ra tiếng kinh hô.
- Ủa, chuyện này là sao vậy? Thật là vô lý, quá vô lý.
Đang lúc ông ta kinh ngạc, thì phía sau truyền tới một thanh âm cùng nụ cười kèm theo:
- Không tính là ngu ngốc. Ta còn tưởng rằng hắn sẽ không phát hiện ra được ưu thế của hắn trong cuộc thi này. Tên tiểu tử kia, chẳng lẽ không biết cơ thể của hắn là một bảo tàng sao?
Nghe thấy thanh âm này, Ngôn Khanh lập tức quay đầu, sau đó cúi người thi lễ:
- Bái kiến viện trưởng.Đột nhiên xuất hiện ở đằng sau Ngôn Khanh chính là viện trưởng Diễn Vũ Viện Chu Bán Xuyên. Ông ta vuốt râu, gật đầu, nhìn thiếu niên ở phía dưới đang chậm rãi bước đi, nói:
- Cuộc thi Diễn Vũ Viện năm nay, thật là mãn ý. Tưởng rằng Giang Nam Tạ Phù Diêu là quá đủ rồi. Không ngờ còn có một quái thai như vậy.
- Quái thai?
Ngôn Khanh không hiểu ý Chu viện trưởng.
Chu Bán Xuyên khẽ gật đầu nói:
- Ừ, quái thai, có lẽ là quái thai lớn nhất từ khi Đại Tùy lập quốc tới nay. So với La man tử ở Ung Châudường như còn quái hơn.- Hạ pháp, sấm sét!
Đồng tử Tạ Phù Diêu co lại, ngón tay chỉ về hướng Phương Giải vốn hơi co lại, nhanh chóng thẳng tắp. Một luồng nội kình hoàn toàn khác với chỉ kình chữ Xuân bắn ra. Bởi vì chỉ kình này quá nhanh, cho nên không khí xung quan bàn tay của y cũng theo đó mà rung động. Thậm chí có thể nhìn thấy gợn sóng lan tỏa trong không khí.
Lúc trước chỉ kình chữ Xuân là vô hình, mà chỉ kình chữ Hạ này đã có hình sấm sét.
Đó là một chỉ kình màu trắng, có hình tia điện. So với chỉ kình chữ Xuân thì nhanh hơn, linh hoạt hơn, sắc bén hơn không biết bao nhiêu lần. Vừa mới xuất hiện đã tới trước bụng Phương Giải. Phương Giải chỉ hơi dừng lại. Chỉ kình kia giống nhưthanh dao găm đâm mạnh vào bụng hắn.
Trong nháy mắt, Phương Giải hơi nhếch miệng vì đau đớn.
Nếu chỉ kình chữ Xuân vừa nãy không gây chút thương tổn nào với hắn. Thì chỉ kình chữ Hạ giống như cắn phá bụng của hắn. Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ Khí Hải không chịu được thế công bá đạo mà tan nát rồi đi đời.
Nhưng Phương Giải không sao.
Tuy hắn cảm thấy trong bụng như có thanh đao xoắn lại, nhưng hắn vẫn nhịn đau được. Hắn không chêt được. Không có Khí Hải, thì phá cái gì.
Cũng chính vì đau, nên khuôn mặt của Phương Giải bắt đầu vặn vẹo, trở nên dữtợn. Nhất là đôi mắt dần biến thành màu đỏ. Hắn tiếp tục đi về phía trước, từng bước một đi về phía Tạ Phù Diêu. Mà Tạ Phù Diêu hiển nhiên là hoảng sợ, không ngừng bắn chỉ ra. Chỉ pháp nhanh như điện, bắn hết vào bụng Phương Giải.
Khóe miệng Phương Giải tràn ra máu. Lúc này, con ngươi của hắn đã hoàn toàn biến thành màu đỏ.
- Ngươi muốn giết ta?
Phương Giải dữ tợn đi tới trước người Tạ Phù Diêu. Con mắt đỏ rực nhìn thẳng vào đối thủ, gằn từng tiếng hỏi.
Trong sự kinh hoàng của Tạ Phù Diêu, thiếu niên bỗng nhiên tung quyền đánh vào cằm y. Một quyền này cực mạnh. Cho dù là quyền, nhưng lại vận dụng NhấtThức Đao của lão già què.
Ầm một tiếng, Tạ công tử của Giang Nam bị Phương Giải đánh bay ra ngoài. Đập vào tường thành cứng rắn của diễn võ trường, đánh vỡ mấy viên gạch, bụi bay lả tả.
Một dải máu tươi xuất hiện giữa không trung.