Lúc Tạ Phù Diêu bị đánh bay ra ngoài, tất cả chỉ kình bay trở về như chim về tổ, tiêu tán vô tung. Đương nhiên, một người không cảm nhận được nguyên khí thiên địa như Phương Giải, hắn không phát hiện ra điểm này. Hiện tại hắn giống như một con mãnh thú, hai con mắt đỏ rực rất dọa người.
Sau khi đánh bay Tạ Phù Diêu, Phương Giải nhìn công tử Giang Nam trượt từ vách tường thành xuống. Hắn nở nụ cười lạnh, nhún một cái, thân hình lao về phía trước. Một giây sau đã tới trước mặt Tạ Phù Diêu. Phương Giải cúi đầu, con ngươi đỏ rực nhìn Tạ Phù Diêu, gằn từng tiếng, hỏi:
- Ngươi muốn giết ta?
Thanh âm của hắn lạnh lùng như tảng băng vạn năm, làm cho người ta không rét mà run.Lúc này Phương Giải tạo cho người ta ảo giác hắn như là một dã thú không khống chế được. Tạ Phù Diêu vịn tường thành muốn đứng lên. Vệt máu ở khóe miệng chứng tỏ y bị thương không nhẹ. Trên thực tế, nếu không phải lúc Phương Giải tung quyền, y kịp thời tập trung nội kinh để phòng ngựthì một quyền đó chỉ sợ đã đập nát đầu một người bình thường rồi.
- Trả lời ta.
Phương Giải cúi người xuống nhìn Tạ Phù Diêu.
Vị công tử lúc trước còn dùng lực lượng một người ngăn cản ba mươi mấy người đi vào cửa, hiện giờ đâu còn sự mạnh mẽ đó nữa? Một quyền này, đánh y bay từ trên trời xuống dưới dất. Sự tự phụ của y, cũng bị một quyền này đánh thành mảnh nhỏ. Từ lúc tu hành tới giờ, Tạ Phù Diêu chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày mình lạichật vật như vậy.
- Đúng.
Y lau vệt máu ở miệng, ngẩng đầu nhìn Phương Giải, thành thật trả lời.
Ầm!
Bụi bặm bay lả tả, cơ thể của Tạ Phù Diêu bị một cước của Phương Giải làm cho lún vào quan đạo cứng rắn. Trong bụi đất mù mịt, công tử Giang Nam kiêu ngạo khom người như con tôm. Trong bụi đất mù mịt, thiếu niên có đôi mắt màu đỏ tràn đầy sát khí.
- Bởi vì ngươi cảm thấy ta uy hiếp được ngươi, nên ngươi định giết ta?Phương Giải thu hồi bàn chân, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn Tạ Phù Diêu hỏi:
- Lúc ngươi thay đổi chỉ pháp, có phải sát niệm trong lòng đã không thể ngăn cản được rồi phải không? Không giống như những người khác, chỉ phong tỏa Khí Hải để bọn họ không còn sức lực, ngươi muốn dùng chỉ kình sắc bén hơn để làm Khí Hải của ta tan vỡ. Nếu ta chết đi, ngươi sẽ không cảm thấy mình làm sai điều gì. Trái lại, ngươi sẽ tự nhủ với bản thân mình, là giết được một đối thủ. Phải không?
Tạ Phù Diêu đâu còn khí lực để trả lời, cũng đâu dám trả lời?
Một cước này của Phương Giải quá mạnh. Đạp y lún vào trong lòng đường.
- Cho nên
Phương Giải đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống Tạ Phù Diêu, nói:- Hiện tại ta giết ngươi, cũng không có gì phải áy náy.
Hắn giơ chân lên, nhắm ngay vào trán của Tạ Phù Diêu.
- Phương Giải, đừng làm vậy!
Đã khôi phục được một chút thể lực, Trương Cuồng thấy Phương Giải muốn giết người, lập tức hô lên một tiếng. Các quân nhân khác cũng thở hổn hển la lên, muốn ngăn cản Phương Giải phạm sai lầm. Mà mấy giáo thụ đứng trên cửa thành, thấy Phương Giải lại giơ chân lên, cũng đều biến sắc. Ngôn Khanh nhảy xuống, giống như một tia sáng nhằm về phía Phương Giải. Nhưng ông ta chỉ tới gần Phương Giải chứ không tiến thêm một bước. Bởi vì ông ta sợ Phương Giải sẽ không cố kỵ đạp chân xuống.- Lớn mật!
- Đủ rồi!
Người hô lớn mật là Thôi Bình Châu. Tuy y bị Tạ Phù Diêu khiêu khích chọc giận, Lại không thể trơ mắt nhìn Tạ Phù Diêu bị Phương Giải giết chết. Hô đủ rồi là Bùi Sơ Hành. Y lạnh lùng nhìn Phương Giải, tràn đầy địch ý. Bất kể như thế nào, trong mắt bọn họ, Tạ Phù Diêu cùng là một loại người như bọn họ. Mà Ngu Khiếu đứng ở một bên im lặng không nói, chỉ nhìn cục diện chợt thay đổi này, dường như có chút thất thần.
Bàn chân của Phương Giải cách trán Tạ Phù Diêu một đoạn thì dừng lại. Hắn quay đầu nhìn lướt qua mọi người, cười lạnh một tiếng, rồi nói:
- Nếu ta giẫm vỡ đầu y, có phải các ngươi đều cảm thấy ta quá phận, là một việcxấu xa không thể tha thứ phải không? Các ngươi sẽ phẫn nộ, thậm chí cảm thấy ta dùng chân giẫm lên đầu Tạ Phù Diêu là làm nhục y phải không? Như vậy, nếu vừa rồi chỉ kình của Tạ Phù Diêu đánh nát Khí Hải của ta khiến ta bị chết, các ngươi sẽ như thế nào?
Phương Giải lạnh lùng nói, ánh mắt đầy sát ý, làm cho người không rét mà run.
- Các ngươi sẽ nói, đáng tiếc, đúng không? Nhưng các ngươi sẽ tha thứ công tử Tạ gia lỡ tay. Sẽ tha thứ y, bởi vì chẳng qua y chỉ giết chết một tiểu tốt biên quân hèn mọn. Bởi vì theo các ngươi, theo đám thế gia các ngươi, giết một kẻ bình thường chỉ là một việc bình thường. Mà nếu một cước này của ta giẫm xuống, thì chính là tội ác tày trời, không thể dung thứ?
Phương Giải lắc đầu, cười lạnh.- Sự phẫn nộ của các ngươi, thật là đầy chính nghĩa nhỉ.
Nói xong câu đó, hắn giẫm chân xuống.
- Giết một bại tướng dưới tay mà hủy đi tiền đồ của mình, có đáng giá hay không?
Vừa lúc đó, Chu viện trưởng của Diễn Vũ Viện từ trên tường thành chậm rãi phiêu xuống. Không phải là rơi xuống, mà là chậm rãi phiêu xuống như có một đám mây ở dưới chân ông ta vậy. Ông ta chắp tay đằng sau, nhìn Phương Giải, bình thản nói:
- Giẫm chết một người có ý đồ giết ngươi là một việc không sai. Mặc dù vị phạm quy củ của Diễn Vũ Viện, nhưng lão phu tận mắt trông thấy Tạ Phù Diêu muốn giết ngươi trước. Cho nên không ai sẽ đổ oan là ngươi có ý định giết người. Nếu muốnnói, có thể xem như là ngộ sát.
- Nhưng
Chu viện trưởng chạm xuống đất, chậm rãi đi về hướng Phương Giải, vừa đi vừa nói:
- Mặc dù ngươi không bị hỏi tội, nhưng ngươi thu hoạch được gì? Hả giận nhất thời? hay là mấy tháng, vài năm, thậm chí mấy chục năm sống trong ảo não? Nếu ngay cả chút phẫn nộ ấy mà ngươi cũng không thể kiềm chế đượcvậy thì ngươi không có cơ hội để ảo não vài chục năm, thậm chí ngay cả vài năm cũng không có.
Phương Giải quay đầu nhìn về phía Chu viện trưởng, khẽ nhíu mày.
Chu viện trưởng khẽ cười nói:- Ta sẽ không nói mấy lời nói nhảm như lấy ơn báo oán, oan gia nên giải chứ không nên kết. Trong mắt ta, có cừu oán thì phải báo. Y đánh ngươi, ngươi tự nhiên phải đánh trả, không có gì đáng trách. Nếu y đánh ngươi, ngươi lại nén giận, người như vậy Diễn Vũ Viện của ta sẽ không thu. Nam nhi mà không có tâm huyết, vậy thì đi mà làm trai bao. Tuy nhiêncó tâm huyết không phải là vờ ngu ngốc. Hai điều này chỉ trong một ý niệm.
- Vì sao tiên sinh lại khuyên ta?
Phương Giải đột nhiên hỏi Chu viện trưởng:
- Với tu vị của tiên sinh, chỉ cần ngoắc ngón tay là có thể ngăn cản được ta, thậm chí đánh bay ta ra ngoài, đập thành một bãi bùn lầy đúng không?
Chu viện trưởng lắc đầu nói:- Không đúngnếu ta muốn đập người thành bãi bùn lầy, thì không cần phải ngoắc ngón tay.
- Tốt.
Phương Giải chậm rãi hít một hơi, thu chân lại.
- Vậy thì không giết.
Trước tòa thành đất của diễn võ trường, có không nhiều thí sinh chạy tới nơi nàyđúng thời hạn cho lắm. Bởi vì buổi sáng ăn quá no, có rất nhiều người nôn ra giữa đường, không còn khí lực để chạy. Mà một bộ phận khác, do bị đánh bại khi chạy trên đường, cho nên không còn năng lực để chạy tiếp.
Khi mặt trời lơ lửng ở phía nam, giáo thụ Diễn Vũ Viện tuyên bố cuộc thi thứ hai chấm dứt. Tất cả thí sinh không tới đúng hạn đều thất bại. Những thí sinh có thể tới được thành đất theo đúng quy định, đều được điểm xuất sắc. Tiêu chuẩn thoải mái như vậy, khiến người ta rất tán thưởng.
Mà trên thực tế, người tới thành đất theo đúng quy
định chỉ có sáu người.
Phương Giải cõng Trương Cuồng đi vào là người thứ ba đi vào. Nhanh hơn hắn có Bác Lăng Thôi Bình Châu và Bùi gia Bùi Sơ Hành. Cũng không biết vì sao, Ngu Khiếu rõ ràng có địch ý với Tạ Phù Diêu, lại dìu Tạ Phù Diêu đi vào cửa thành. Chỉcó sáu nguời bọn họ có thành tích xuất sắc.
Chiến đấu như vậy, có chút thảm thiết.
Phương Giải đặt Trương Cuồng ngồi xuống nghỉ ngơi. Trương Cuồng thở hổn hển, liếc Phương Giải một cái, nói cảm ơn.
Phương Giải không đáp, đứng dậy quay người đi.
Trương Cuồng nhìn bóng lưng của người thiếu niên, hỏi một câu, đệ đi đâu vậy? Phương Giải không quay đầu, đáp, giúp các huynh đệ còn lại tới đích. Trương Cuồng ngẩn ra, sau đó hô to, đã vượt thời gian quy định rồi. Phương Giải lắc đầu, tiếp tục đi về hướng cửa lớn của diễn võ trường.Những biên quân bị Tạ Phù Diêu đánh bại kia, tuy đã lấy được tự do, nhưng Khí Hải bị trói buộc, khiến trong thời gian ngắn bọn họ rất khó để khôi phục thể lực. Mười mấy biên quân còn đang nằm ở trước cửa lớn diễn võ trường. Có người giãy dụa bò tới hỏi thương thế của đồng bạn.
Phương Giải đi tới cửa trước, nhìn đồng bạn của mình thở hổn hển, nói một câu xin lỗi. Sau đó đi tới đỡ một biên quân đứng dậy, cõng lên vai rồi đi về hướng thổ thành. Mặc kệ người được cõng khuyên hắn thả mình xuống, Phương Giải chỉ lắc đầu không đáp. Hắn cứ như vậy cõng từng người không thể khôi phục thể lực vào trong thành. Lần lượt buông xuống ngồi cạnh Trương Cuồng.
Đi tới đi lui, những người ở đây đều nhìn chằm chằm vào thiếu niên kia, trong lòng đều có một cảm xúc dâng trào khó nói thành lời. Về sau, những quân nhân chạy tới giúp đỡ Phương Giải nâng ba, bốn người cuối cùng trở về. Tất cả thí sinh xuấtthân từ quân đội đều tập hợp quanh Phương Giải. Bọn họ nhìn vị thiếu niên nhỏ tuổi hơn tất cả mọi người này. Trong ánh mắt đều lộ vẻ tôn kính chân thành.
Một loạt quân nhân ngồi dựa vào thành đất. Tuy bọn họ vẫn chưa khôi phục thể lực. Nhưng cơ hồ đồng thời nâng tay phải của mình đặt ngang ngực, hướng Phương Giải chào theo nghi thức trang nghiêm nhất của quân đội Đại Tùy.
Lúc bọn họ nâng cánh tay phải lên, đám quân nhân còn lại cũng làm động tác tương tự. Rất nhiều quân nhận tập hợp ở ngoài thành, đều âm thầm bội phục người thiếu niên này.
Quân nhân Đại Tùy, không vứt bỏ, không buông bỏ.
Phương Giải mỉm cười, nâng cánh tay phải lên đáp lễ rồi ngồi bệt xuống. Hắnngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, bỗng nhiên cười lớn. Trong tiếng cười, thiếu niên nằm xuống đất, gối đầu lên hai cánh tay. Nằm dưới đất, cười ngây ngô như bị điên. Trương Cuồng cười theo hắn, càng về sau, tất cả quân nhân đều cười theo. Nhìn nụ cười của bọn họ, sao mà ngốc nghếch.
Đám thí sinh xuất thân từ thế gia nhìn những quân nhân kia, ánh mắt đầu khinh miệt.
Ngu Khiếu đặt Tạ Phù Diêu ngồi xuống. Y nhìn vệt máu ở miệng Tạ Phù Diêu, lại nhìn dấu chân có thể thấy rõ ràng trên ngực Tạ Phù Diêu.
- Có mang theo thuốc trị thương không?
Y hỏi.Tạ Phù Diêu lắc đầu.
Ngu Khiếu nhíu mày nói:
- Những kẻ tự phụ thường sẽ không mang theo thuốc trị thương.
Y lấy một bình sứ từ trong ống tay áo, đưa cho Tạ Phù Diêu:
- Tuy không bằng linh đan diệu dược của núi Võ Đang các ngươi, nhưng hẳn là có tác dụng với thương thế của ngươi. Tên kia đã hạ thủ lưu tình rồi, bằng không làm sao ngươi không bị gãy cái xương sườn nào? Thoạt nhìn hắn như một kẻ lỗ mãng, nhưng cẩn thận nghĩ lại, tâm cơ của hắn còn thâm trầm hơn bất kỳ ai. Tuy nhiên, nhìn cảnh hắn đi tới đi lui cõng đám quân nhân kia, thật có chút ngốc nghếchNgươi thấy hắn có ngốc không?
Tạ Phù Diêu mở cái bình sứ ra, một mùi thơm thấm vào ruột gan lan tỏa. Y bỏmột viên thuốc trị thương vào miệng, khẽ cau mày nuốt xuống.
- Ngốc?
Tạ Phù Diêu bỗng nhiên cười nói:
- Không biết là do thất bại nên ta nhìn thấu được con người của hắn, hay là do thất bại này không có ý nghĩa gì. Vừa rồi nhìn cảnh hắn cõng đồng bạn đi tới đi lui, ta bỗng nhiên cảm thấy người ngốc tới không có thuốc chữa là ta mới đúng. Hắn cõng những quân nhân kia đi vào thổ thành. Trong mắt những người khác là một việc ngu ngốc, chỉ có thằng ngốc mới làm. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, Việc ngu ngốc này thu hoạch được khá lớn. Có thể làm cho tất cả người cười nhạo hắn phải đố kỵ muốn đập đầu vào tường. Hắn làm bộ như muốn giết ta, nhìn hắn cõng những người đó trở về, ta mới hiểu ra rằng, người như vậysẽ không giết ta, cũng không cần người khác khuyên mới dừng tay.- Có lẽ ngươi đánh giá hắn quá cao.
Ngu Khiếu đứng dậy, nhìn Phương Giải, nói:
- Có lẽ trong lòng ngươi đang loạn, cho nên ai biết hắn làm vậy bởi vì hắn là một kẻ ngu ngốc có tình có nghĩa hay không?
- Có tình có nghĩa?
Tạ Phù Diêu bĩu môi, cảm nhận được trong bụng ấm áp dễ chịu. Có thể phát huy dược hiệu nhanh như vậy. Hiển nhiên thuốc trị thương của Ngu Khiếu không phải là phàm vật.
- Có lẽ, nếu hắn thực sự là người như vậy, ta sẽ khâm phục hắnmà ngươi, sao ngươi lại phải giúp ta?Y hỏi Ngu Khiếu.
Ngu Khiếu cúi đầu nhìn Tạ Phù Diêu, cười nói:
- Không có mấy người đủ tư cách làm bằng hữu của ta. Ngươi tính là một.
- Vậy còn hắn?
Tạ Phù Diêu chỉ về hướng Phương Giải.
- Hắn.
Ngu Khiếu trầm mặc một lúc, rất nghiêm túc đáp:
- Hắn không có tư cách làm bằng hữu của ta, nhưngcó tư cách làm đối thủ của ta.- Tạ Phù Diêu.
- Ừ?
- Vì sao phải lưu thủ? Tứ Tượng Chỉ của ngươi, chắc không chỉ luyện tới Hạ pháp sấm sét đấy chứ?
- Dù sao cũng phải lưu lại chút vốn liếng chứ.
Tạ Phù Diêu cười cười, giãy dụa đứng lên, nhìn về đám quân nhân kia:
- Ai biết người kia có giấu bản lĩnh gì hay không? Nếu như mọi thứ đều quá rõ ràng, thì thế gian này đâu còn thú vị nữa?
Trên thổ thành, Chu viện trưởng mỉm cười nhìn các thí sinh.Ngôn Khanh đứng bên cạnh, có chút cảm thán:
- Thật là mạo hiểm. Hiện tại mới biết được vì sao viện trưởng lại nói Phương Giải kia là một quái thai.
- Mạo hiểm?
Chu viện trưởng lắc đầu nói:
- Một người thắng vừa đúng, một người thua vừa đúng, lấy đâu ra mạo hiểu?