Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 233: Bày mưu Đông Noãn Các


trước sau

Chỉ ý của bệ hạ chính thức được tuyên đọc trên triều vào ngày mồng một tháng hai, quyết định mười hai tháng hai đại quân xuất phát đến chiến trường Tây Bắc. Thời gian so với lời đồn mồng tám tháng hai trước đây có chút chênh lệch, nhưng đại tướng quân lãnh binh lại không nằm ngoài dự đoán của mọi người, chính là Tả võ vệ đại tướng quân Ngu Mãn Lâu.

Ngu Mãn Lâu nổi danh là một nho tướng, trong mười sáu vệ đại tướng quân coi như là một người kinh nghiệm tương đối già. Xét về tuổi tác, ngoại trừ Hữu lãnh quân vệ đại tướng quân Vu Chính Đông và Tả tiền vệ đại tướng quân La Diệu, chính là hắn lớn nhất. Ngu Mãn Lâu lãnh binh xuất chinh, đây là đại sự của thành Trường An. Đại Tùy lập quốc từ sau năm Thái Tông, đã có tiền lệ quân đội đóng tại Trường An xuất chinh. Đủ thấy hoàng đế bệ hạ tự tin vào chiến sự Tây Bắc như thế nào, đồng thời cũng có thể nhìn ra lo lắng của hoàng đế đối với chiến sự Tây Bắc.

Bảy mươi vạn đại quân tập kết Tây Bắc, thuận lợi bắt hạ Mãn Đô Kì, hoàng đế tăng binh lúc này vốn không có gì đáng trách, nhưng không điều binh địa phương mà lại điều binh theo con đường kinh kì, thâm ý trong này đáng để người đời suy ngẫm. Về phần tin đồn Di Thân Vương muốn đến Tây Bắc lãnh binh, càng lúc càng trở nên rõ ràng, bệ hạ trước triều đình một chữ cũng không nhắc đến, nhưng lại phái Ngu Mãn Lâu tăng binh Tây Bắc, đây chính là một tín hiệu cực kì rõ ràng.

Hắn đối với Húc quận vương Dương Khai hiện đang chủ trì quân vụ Tây Bắc thái độ bất minh, nhưng đối với Lý Viễn Sơn mấy vị đại tướng quân rõ ràng bất mãn. Còn có một ý tứ nữa chính là, Di Thân Vương Dương Dận muốn đến Tây Bắc chủ trì quân vụ… Miễn bàn!

Sau khi ý chỉ ban xuống, chúng triều thần đều có tâm tư riêng. Người có quan hệ giao hảo với Di Thân Vương thì âm thầm phái người đi dò hỏi, tiếp theo nên ứng phó thế nào. Người có cái nhìn thù địch với Di Thân Vương thì âm thầm vui mừng, trong lòng cuối cùng cũng có chút yên tâm. Những người phản đối Di Thân Vương lãnh binh, đại đa số đều là những người trung thành tận tụy với Đại Tùy. Họ không muốn nhìn thấy một vị thân vương tay giữ trọng binh, đối với bệ hạ đối với giáng sơn xã tắc mà nói đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Ý chỉ của bệ hạ đã được ban bố, vậy Di Thân Vương tự nhiên cũng nên từ bỏ hi vọng.

Sau buổi triều sớm, Tả võ vệ đại tướng quân Ngu Mãn Lâu, Binh bộ thị lang Tông Lương Hổ, Lễ bộ thượng thư Hoài Thu Công, Hoàng môn thị lang Bùi Diễn bị hoàng đế giữ lại, bảo họ đến Đông Noãn Các nghị sự. Trong bốn người này chỉ có Hoài Thu Công thường ngày có chút qua lại thân thiết với Di Thân Vương, nhưng cũng chỉ là du ngoạn thả câu. Trên đại thị đại phi, chẳng mấy người rõ ràng được như Hoài Thu Công. Hoàng đế dường như không mảy may có lòng nghi ngờ vị tam triều nguyên lão này, giống như mọi khi đối xử chân thành.

Bốn người đầu tiên đến phòng nghỉ dùng chút đồ ăn, sau đó đến Đông Noãn Các dưới sự hướng dẫn của thái giám. Hoàng đế đối với triều thần trước giờ hết mực khoan nhân, cho nên đặc biệt phân phó để họ ăn sáng trước rồi mới bắt đầu nghị sự. Thời điểm bốn người bước vào Đông Noãn Các, hoàng đế đang vừa ăn vừa đọc tấu chương vừa mới dâng lên.

Khẩu vị hoàng đế dường như không được tốt lắm, trước mặt chỉ đặt một bát cháo gạo tẻ và mấy đĩa thức ăn chay.

Hoài Thu Công đi đầu khẽ nhíu mày, không kìm được cúi người nói:

- Bệ hạ, tuy rằng quốc sự bận rộn, nhưng vẫn là long thể làm trọng. Chỉ ăn mấy thứ này, sao có thể…

Hoàng đế mỉm cười khoát tay ngăn không cho hắn nói tiếp:

- Có lẽ hai ngày nay lên hỏa, khẩu vị không tốt. Ăn chút đồ ăn thanh đạm còn có thể thông nhuận một chút, đợi mấy ngày nữa là ổn… Thái y viện đã kê đơn thuốc thanh phế thuận khí hạ hỏa, cũng là có chút chuyện bé xé ra to. Trẫm vốn không muốn ăn, chẳng hiểu sao những chuyện này cũng không thể tự quyết định.

Hoài Thu Công cười cười, cúi đầu đứng một bên. Chức quan Hoàng môn thị lang mặc dù không cao, nhưng chức quyền rất lớn, mặc dù bước vào cuối cùng, nhưng đại tướng quân Ngu Mãn Lâu và Binh bộ thị lang Tông Lương Hổ đều đặc biệt để lại vị trí, cho hắn đứng bên cạnh Hoài Thu Công. Chúng triều thần đối vị Hoàng môn thị lang thường ngày khiêm tốn đến mức thái quá này đều có chút kiêng kị, mỗi lần nhắc đến hắn đều chỉ bình luận bằng bốn chữ này.

Thâm sâu khó dò.

- Các ngươi ngồi xuống trước đi, trẫm ăn xong sẽ cùng các ngươi nói chuyện.

Hoàng đế chỉ chỉ vào băng ghế khô ráo đối diện, sau đó tiếp tục ăn cháo của mình. Lật giở mất trang tấu chương, chân mày hoàng đế lập tức nhíu lại.

Chát một tiếng, hắn đem tấu chương khép lại tiện tay ném sang một bên.

- Viên Sùng Vũ này càng lúc càng làm càn… Con trai hắn chết ở thành Trường An, trẫm phái người an ủi, ban thưởng hậu hĩnh, còn truy phong Viên Thành Sư làm huyện hầu… Cho hắn nghỉ phép nửa tháng xử lý hậu sự. Hắn lại dâng lên cho trẫm một phần tấu chương như thế này, nói cái gì bi thương không thể xử lý công vụ, xin phép nghỉ ngơi thêm một tháng nữa… Trẫm biết hắn trong lòng đau khổ bi thương, nhưng chiến sự Tây Bắc đang loạn, hắn lúc này nói với trẫm những lời này là có ý gì!

- Được thôi… nếu hắn đã muốn nghỉ ngơi, vậy thì cứ việc nghỉ ngơi cho tốt. Bùi Diễn...nghĩ chỉ, trẫm nghe nói khanh đau buồn, trong lòng cũng vô cùng đau đớn. Đồng ý vứi tấu chướng của khanh, nghỉ ngơi cho tốt, đợi tâm thần bình phục lại hiệu lực nước nhà. Ngoài ra, lại nghĩ chỉ… Hình bộ thị lang Độc Cô Tú điều nhiệm làm Sơn Đông Đạo tổng đốc, mười hai tháng hai cùng đại quân rời kinh đến Tây Bắc nhậm chức. Về phần bổ sung ai vào chỗ vị trí Độc Cô Tú, để người của Lại bộ trình một danh sách lên đây!

- Bệ hạ…

Hoài Thu Công trong lòng căng thẳng, tiến lên trước một bước cúi đầu nói:

- Chuyện này nên bàn bạc kĩ lưỡng thì tốt hơn… Chuyện Viên Sùng Vũ thương con đau lòng có nguyên do của nó. Nếu cứ vậy bãi nhiệm, thần e sẽ có lời đồn…

- Trầm chưa bao giờ lo ngại lời đồn, trẫm đối với triều thần cũng chưa bao giờ chỉ biết ban thưởng!

Hoàng đế giận dữ nói:

- Đừng tưởng trẫm không nhìn ra ý đồ thực sự sau chuyện ồn ào này, nếu trẫm hạ chỉ khẩn thiết giữ lại hắn, chẳng cần mấy ngày tấu chương buộc tội Mưu Lương Bật và Dương Khai sẽ rơi xuống như mưa. Trẫm nếu không trực tiếp chặt đứt tâm tư của những người này, nói không chừng bọn họ sẽ còn làm ra những chuyện xấu xa khác.

Hai chuyện này bị hoàng đế liên hệ lại với nhau, khiến bốn vị trọng thần trong Đông Noãn Các trong lòng đều không khỏi giật mình. Hoàng đế mấy ngày nay mặc dù không đề cập đến chuyện Di Thân Vương, nhưng rõ ràng sự kiên nhẫn của người đã bị mài mòn sạch sẽ. Viên Sùng Vũ chọn đúng thời điểm này thử lòng đế vương, bị đoạt mất chức quan cũng chỉ có thể nói là tự làm tự chịu.

Chỉ là một vị nhị phẩm đại sứ biên cương, nói miễn là miễn, hậu quả liên quan không hề nhỏ, hoàng đế trước kia không nóng nảy như vậy.

Hoài Thu Công thấy bệ hạ tâm ý đã quyết, cũng không tiện nói gì.

Bùi Diễn cúi người dạ một tiếng, tiến lên phía trước nhận bút Tô Bất Úy đưa cho bắt đầu vạch định chỉ ý.

Khẩu vị hoàng đế hình như không tốt, khoát khoát tay bảo tiểu thái giám Mộc Tam đem thức ăn dọn đi:

- Đổi một chén canh ngân nhĩ hạt sen đến, hỏa khí trong lòng trẫm sao vẫn còn lớn như vậy.

Mộc Tam vội vàng đáp ứng, thu dọn gọn gàng sau đó lùi ra ngoài.

Thời điểm hắn chuẩn bị ra khỏi Đông Noãn Các, mơ hồ nghe thấy hoàng đế nhắc đến tên Di Thân Vương. Cho nên hắn cố ý đi thật chậm, dỏng tai nghe ngóng.

- Lão Lục muốn vì nước lập công trẫm biết, nhưng hắn hình như có chút
vội vàng! Hiện tại văn võ trong triều có một nửa nhảy ra giúp hắn nói chuyện, ha… Đây là đang ép trẫm sao!

Mộc Tam trong lòng run rẩy, vội vàng sải bước rời đi.

Hoàng đế uống được non nửa chén canh ngân nhĩ hạt sen thì lại không còn khẩu vị, khoát tay bảo Mộc Tam đem bát đũa dọn đi.

- Gần đâu chiến báo Tây Bắc mỗi ngày một phong truyền đến, các ngươi đọc đi.

Hắn chỉ chỉ xấp giấy dày cộp trên bàn, Tô Bất Uy vội vàng tiến lên đem chiến báo đưa cho người đứng đầu là Hoài Thu Công. Hoàng đế day day mi tâm nhíu chặt, tâm trạng có vẻ có chút tối tăm:

- Ba mươi vạn viện binh của Mông Nguyên Vương Đinh đã đến Khắc Thấm Kỳ, sau vạn kị binh của kỳ chủ Khắc Thấm Kỳ Khắc Thấm Lặc Lãng cũng đã tập kết… Nhưng đội ngũ của Mông Nguyên hình như không vội cướp lại lãnh thổ đã mất, đã gần một tháng rồi mà vẫn không thấy có động thái gì, chuyện này thực sự rất không bình thường.

Hắn nhìn về phía Ngu Mãn Lâu nói:

- Sau khi ngươi đến Tây Bắc, truyền đạt ý chỉ của trẫm. Húc quận vương Dương Khai lãnh binh chinh phạt cường địch, chiến tích hiển hách, trẫm cảm thấy vô cùng an ủi. Bổng lộc của Dương Khai từ nay về sau căn cứ lệ chế thân vương phát xuống gấp đôi, con thứ của Dương Khai phong huyện hầu, thực ấp giao cho Lại bộ thảo luận định đoạt. Thưởng Dương Khai kim giáp kim đao, nghiêm túc quân luật. Cải phong làm Chinh Tây chư quân đô nguyên soái, tiết chế Tây Bắc tứ đạo. Trong chiến sự, có quyền quyết định độc lập, quan viên Tây Bắc dưới tứ phẩm cũng không cần xin chỉ ý tùy cơ định đoạt. Nói với hắn… Cứ thoải mái đánh một trận này, trẫm tin tưởng hắn.

- Còn nữa…

Hoàng đế dừng một chút nói:

- Đại quân hậu cần do Mưu Lương Bật quản lý, gần đây có nhiều tấu chương nói hắn tham ô làm bậy, bảo hắn tự viết một tấu chương biện tội dâng lên, nếu thực sự giống như những tấu chương định tội nói, trẫm cũng sẽ không nuông chiều. Đại quân sau khi xuất quan, nghe nói áo đông giày chiến một tháng đều không phân phát chỉnh tề, đây là khuyết điểm của hắn. Giáng một bậc, phạt một năm bổng lộc… Ngoài ra, sau khi gặp Mưu Lương Bật ngươi nói với hắn, tấu chương của hắn trẫm đã xem qua, trong lòng tự có tính toán. Nghe nói hắn ở Tây Bắc nhiễm phong hàn, trẫm đặc biệt sai thái y viện sắc chút canh thuốc, ngươi mang theo luôn, bí mật đưa cho hắn, không được để người khác biết.

Ngu Mãn Lâu trong lòng giật mình, rất nhanh hiểu được hàm nghĩa chân chính trong ý chỉ của hoàng đế.

Hắn lập tức cúi người nói:

- Thần tuân chỉ, sẽ đem những lời bệ hạ nói truyền đạt như thực đến Mưu đại nhân.

Hoàng đề ừ một tiếng, nhìn đống tấu chương trước mặt có chút thất thần.

Hoài Thu Công và Bùi Diễn quay sang nhìn nhau, từ ánh mắt nhìn thấy được tâm tư đối phương. Hoàng đế trọng thưởng Húc quận vương Dương Khai, đây là nói cho những người ủng hộ Di Thân Vương Dương Dận biết, đừng động tâm tư nữa. Soái vị của Dương Khai vững như núi, bệ hạ chính là tin tưởng hắn. Các ngươi ai cũng đừng phạm sai lầm. Con trưởng của Húc quận vương tương lai chính là người kế thừa vương vị, cho nên bệ hạ gia phong con thứ của hắn làm huyện hầu, phần thưởng này đủ để Dương Khai cảm ân đới đức.

Kim giáp kim đao, quân luật nghiêm minh. Đây là thái độ của hoàng đế đối với mấy người Lý Viễn Sơn. Mặc dù hoàng đế ở thành Trường An xa xôi, nhưng đối với vấn đề Tây Bắc không phải hoàn toàn không biết. Ý nghĩa của kim giáp là Húc quân vương chính là thân chinh thay thế hoàng đế, ý nghĩa của kim đao là hắn tay giữ hoàng mệnh. Về phần chỉ ý quan viên dưới tứ phẩm có thể tùy ý xử lý, càng đem quyền lợi của Dương Khai nâng lên một bậc, chính là có thể có thể trực tiếp xử lý tam phẩm đại tướng quân!

Còn đem Mưu Lương Bật giáng một cấp, phạt bổng lộc một năm. Đây là đang cân bằng những người bất mãn với Mưu Lương Bật, cũng là để an định lòng người Tây Bắc. Thưởng một người phạt một người, thuật cân bằng này của hoàng đế người sáng suốt đều có thể nhìn ra, nhưng lại không chê vào đâu được. Vừa đánh động những người không an phận, lại vừa khiến họ cảm thấy khó khăn.

Hoàng đế bảo Ngu Mãn Lâu âm thầm đưa thuốc cho Mưu Lương Bật, chỉ riêng chuyện này đã khiến Mưu Lương Bật cảm kích rơi lệ!

- Bệ hạ, đối với quân vụ còn có gì phân phó?

Ngu Mãn Lâu cúi người hỏi.

- Cũng không có gì, ngươi là đại tướng quân có kinh nghiệm chiến đấu, đối với việc lãnh binh còn thành thạo hơn trẫm. Trẫm nếu chỉ bảo lung tung, ngược lại sẽ càng đánh càng tệ. Ghi nhớ một điểm là được, ngươi là phó soái của đại quân Tây Bắc, bất cứ chuyện gì cũng nên bàn bạc với Dương Khai, lấy chiến cục làm nền tảng, những chuyện khác không cần ngươi quản, cũng không cần kiêng kị điều gì. Trẫm đã lựa chọn ngươi, chính là tín nhiệm ngươi.

- Thần nhất định dốc hết toàn lực.

Hoàng đế ừ một tiếng, nhìn sang Tông Lương Hổ nói:

- Công việc của Binh bộ đều đặt trên vai ngươi, mấy ngày nay cũng vất vả cho ngươi rồi. Trẫm đã hạ chỉ, cho con trưởng của ngươi bào Lễ bộ làm việc, có Hoài lão chỉ bảo, sớm muộn cũng sẽ trở thành cánh tay đắc lực của trẫm.

Tông Lương Hổ ngẩn ra, vội vàng vén bào quỳ xuống tạ ơn.

Hoàng đế khoát tay nói:

- Ai làm việc tận tâm, trẫm đều biết. Ai muốn đục nước béo cò, trẫm cũng biết. Hôm nay gọi các ngươi đến, chính là muốn bảo các ngươi nghiêm túc mà làm việc, không được buông lỏng tay chân.

Hắn dừng lại một lúc nói:

- Chỉ có mấy chuyện này thôi, nếu các ngươi còn ý kiến gì khác cứ việc trao đổi với trẫm.

- Bệ hạ…

Hoài Thu Công trầm mặc một lúc nói:

- Có cần Hình bộ phái một người, theo quân đến Tây Bắc hay không?

Hoàng đế ngơ ngác một lúc, gật gật đầu nói:

- Nếu không phải Hoài lão nhắc nhở, trẫm cũng quên mất. Bảo Hình bộ hình ti lang Hoắc Cảnh dẫn người đi đi, nếu đã muốn bịt miệng, thì phải làm cẩn thận một chút. Bùi Diễn…tự ngươi phỏng chỉ là được, quay về tìm Hoắc Cảnh, bảo hắn đến gặp ngươi.

Bùi Diễn cúi đầu nói:

- Thần tuân chỉ.

Hoàng đế đạp lên giày từ trên giường bước xuống, đi đến chỗ tấm địa địa khổng lồ. Trên tấm địa đồ vẽ lại các thành trì Đại Tùy, góc Tây Bắc dùng chỉ đỏ quây thành một hình tam giác hẹp dài. Nơi đó từng là lãnh thổ Mông Nguyên, nhưng bây giờ đã thuộc về Đại Tùy… Đó là Mãn Đô Kỳ, có thảo nguyên dài hai ngàn dặm rộng mấy trăm dặm!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện