Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 234: Người không đúng


trước sau

Khi tiểu đương gia của Hồng Tụ Chiêu nhìn thấy Trang Điệp sau lưng Phương Giải, địch ý trong mắt rõ ràng còn mãnh liệt hơn Trầm Khuynh Phiến. Nàng vốn dĩ còn định chào Phương Giải, hừ lạnh một tiếng xoay người bỏ đi. Quăng mạnh bím tóc, chỉ cho Phương Giải nhìn thấy cái ót.

Phương Giải sở dĩ dẫn Trang Điệp đến Hồng Tụ Chiêu, là muốn Trang Điệp nghĩ rằng mình không hề nghi ngờ nàng. Nhưng không ngờ lại chọc giận Tiểu Đinh Điểm, khiến hắn có chút cảm giác hòa thượng lùn với tay không tới đầu (vì phải duy nghĩ theo cách của người kjacs nên không biết mình đang nghĩ gì).

- Làm sao vậy?

Phương Giải để Trang Điệp đợi hắn dưới lầu, còn mình thì chạy nhanh lên lầu hai mặt dày mặt dạn ngồi xuống bên cạnh Tiểu Đinh Điểm:

- Là ai chọc giận tiểu đương gia nhà chúng ta, hắn thật không muốn sống ở thành Trường An này nữa rồi. Nào nào nào, nói cho Tiểu Phương ca ca biết, ta sẽ xả giận giúp muội!

- Thật chứ?

Tiểu Đinh Điểm quay đầu nhìn hắn hỏi.

- Khẳng định là thật.

Phương Giải cầm một lọn tóc của Tiểu Đinh Điểm đặt dưới mũi ngửi ngửi,vẻ mặt ngây ngất. Tiểu Đinh Điểm lại hất đầu đem lọn tóc rút về, từ đĩa hoa quả trên bàn lấy ra một thanh đoản đao đưa cho Phương Giải:

- Chính là huynh đắc tội ta, nếu bây giờ huynh nhanh nhẹn gọn gàng tự thiến, ta sẽ tha thứ cho huynh.

Phương Giải sợ hết hồn:

- Đâu ra thâm thù đại hận như vậy? Chuyện đoạn tử tuyệt tôn âm tàn này mà muội cũng dám nói ra!

- Ai bảo huynh lăng nhăng!

Tiểu Đinh Điểm huơ đao hung ác nói:

- Trong nhà có một Trầm tỷ tỷ như hoa như ngọc, và một Mộc tỷ tỷ ôn nhu hiền lành mà huynh còn không chịu ngoan ngoãn! Nói đi, dẫn theo nữ nhi thanh thuần xinh đẹp như vậy đến Hồng Tụ Chiêu của ta làm gì? Thị uy hay là khoe khoang?

Phương Giải bật cười thành tiếng nói:

- Muội còn không phải vợ của ta, bằng không ta chỉ cần liếc nữ nhân khác một cái muội đã một mực đòi khoét con ngươi ta? Ta bây giờ dầu gì cũng là người có thận phận. Mua vài thị nữ thư đồng gì đó, không lẽ chính là tội lớn tày trời?

- Đúng vậy đúng vậy, không được?

Tiểu Đinh Điểm trừng mắt hỏi.

Phương Giải chịu thua, hắn biết Tiểu Đinh Điểm cho dù đã là tiểu đương gia, ở trước mặt mình vẫn sẽ lộ ra bộ dạng của một cô gái nhỏ. Gia nghiệp lớn như thế này đại nương đều giao cho nàng xử lý, đứa trẻ này cũng không dễ dàng gì. Hắn coi như dỗ dành muội muội nhường nhịn nàng, đương nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ trêu đùa một chút.

- Được được được, muội nói gì cũng được.

Phương Giải quay đầu liếc nhìn Trang Điệp một cái, thấp giọng nói với Tiểu Đinh Điểm:

- Trở về ta sẽ từ nàng ấy, bảo nàng ấy muốn làm gì thì làm đã được hay chưa?

Tiểu Đinh Điểm lườm hắn một cái, đem con dao trong tay ném trở lại:

- Nói đi, Tiểu Phương đại nhân tự nhiên lại chịu đến đây, rốt cục là có chuyện gì?

Phương Giải cười nói:

- Muội có phải yêu ta yêu đến chết đi sống lại? Bằng không mùi dấm chua sao lại nồng như vậy. Trầm tỷ tỷ và Mộc tỷ tỷ như thần tiên của muội mùi dấm cũng không chua bằng muội.

Tiểu Đinh Điển ngẩn ra, sau đó bất ngờ cầm lấy một nắm quả ném về phía Phương Giải:

- Huynh… huynh.. thối lắm!

Phương Giải ngồi trên ghế, một tay nhanh như tia chớp trên dưới trái phải động mấy cái, sau đó xòe tay, mấy trái xạ hương quả Tiểu Đinh Điểm ném qua đều bị hắn bắt được. Hắn ngắt một quả bỏ vào miệng, vừa nhai vừa tán thưởng:

- Ngọt quá.

Tiểu Đinh Điểm hừ lạnh nói:

- Rắm của cô nãi nãi huynh cũng nói ngọt?

Phương Giải bật cười nói:

- Nếu muội không tin, có thể thả một cái để ta nếm thử? muội không ngại, ta ngại cái gì?

- Huynh lưu manh!

Tiểu Đinh Điểm mắng một câu đứng dậy định đi, Phương Giải vội vàng giơ tay kéo lại:

- Còn không phải muội đùa giỡn ta trước? Đáng tiếc là da mặt ta dày… muội ngồi xuống đi, ta đến là bàn chính sự với muội. Chỉ ý của hoàng đế nghe nói đã được ban xuống, mười hai tháng hai đại quân xuất chinh, đến lúc đó Hồng Tụ Chiêu và những ca vũ hành khác của thành Trương An đều phải diễn vũ trên quảng trường ngoài cung tiễn biệt đại quân, Hồng Tụ Chiêu đương nhiên là át chủ bài.

Hắn đem bàn tay nhỏ mập mạp của Tiểu Đinh Điểm cầm ngắt nhéo chơi, Tiểu Đinh Điểm hừ một tiếng rút tay về. Phương Giải không chút xấu hổ lại đưa tay lôi lại. Tiểu Đinh Điểm rút về hai lần không được, một mặt đỏ bừng, quay đầu không nhìn Phương Giải nữa, nhưng cũng không tiếp tục rút tay về.

Phương Giải nắm tay Tiểu Đinh Điểm, ngón cái vuốt ve qua lại trên mu bàn tay thủy nộn nhẵn bóng của tiểu cô nương:

- Ngày mai ta sẽ cho người mang y phục bên cửa hàng sang, muội lựa chọn cô nương mặc thử. Mười hai tháng hai hôm đó tất cả trông cậy vào muội, nếu phản ứng tốt, lợi nhuận cửa hàng cũng là một món thu hoạch không nhỏ của Hồng Tụ Chiêu không phải sao. Đúng rồi, hai ngày trước ta dạy muội cách đi, muội đã luyện được chưa?

Nói đến Tiểu Đinh Điểm phải quay đầu nhìn Phương Giải, một mặt khinh bỉ nói:

- Cũng không biết tại sao trong đầu huynh lại chứa toàn những thứ đó, một đại nam nhân, lại có thể đi những bước đi như vậy, có thấy mất mặt hay không?

Phương Giải nhớ lại cảnh tượng khoảng thời gian trước dạy các cô nương Hồng Tụ Chiêu đi catwalk, các cô nương đó ôm bụng cười như điên không kìm được thoáng đỏ mặt:

- muội chỉ nói, đi như vậy có đoạt nhãn cầu hay không?

Tiểu Đinh Điểm ừ một tiếng:

- Huynh đi rất buồn nôn, các cô nương thì lại uyển chuyển… Nhưng mấy bộ quần áo huynh mang đến hôm trước phải mặc thế nào? Quần còn chưa qua đầu gối, đâu ra kiểu dáng kì quái như vậy? Còn nữa còn nữa… Đôi giày huynh mang đến, căn bản không dành cho người đi mà! Ta hiếu kì xỏ vào một lúc liền bị trẹo chân, đến bây giờ mắt cá chân vẫn còn đau đây này!

Phương Giải tự nhiên khom lưng đem chân của Tiểu Đinh Điểm nâng lên:

- Để ta xem nào.

Tiểu Đinh Điểm mặt bỗng chốc đỏ bừng, xinh đẹp giống như một đóa hoa đào nở rộ:

- Huynh làm gì vậy… Mau buông tay, bằng không ta sẽ đạp huynh xuống dưới lầu!

Động tác của Phương Giải thực sự không có gì tâm tư hèn hạ trong đó, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tiểu Đinh Điểm mới chợt tỉnh ngộ:

- Ách… Chỉ là muốn xem đã hết sưng hay chưa, khoảng thời gian này ta ở Diễn Võ Viện cũng đọc được một số sách y học…

- Câm miệng!

Tiểu Đinh Điểm đỏ mặt rút chân về, đứng dậy sửa sang lại y phục nói:

- Công việc ta đã nói với đại nương rồi, nhưng huynh tốt nhất vẫn là tự mình lên nói. Nếu đại nương đổi ý, ai cũng không thể giúp được huynh!

- Tuân lệnh!

Phương Giải đứng dậy, hô một tiếng tuân lệnh sau đó quay người đi lên lầu ba. Tiểu Đinh Điểm nhìn theo bóng lưng của tên đáng ghét đó, trừng trừng mắt sau đó lại phì cười.

Tức Họa Mi cũng đang ở trong phòng Tức đại nương, hai người họ đang nhìn mấy bộ y phục Phương Giải chuyển đến hôm trước nghị luận điều gì, thấy Phương Giải gõ cửa đi vào, sắc mặt Tức Chúc Tâm thoáng biến, đem y phục đặt xuống sau đó quay người bỏ đi, không cùng Phương Giải nói chuyện, vẫn một bộ dạng lãnh diễm cao quý thường ngày.

Tức Họa Mi chỉ vào ghế nói:

- Đến nói chuyện biểu diễn ngày đại quân xuất chinh phải không?

Phương Giải thi lễ trước, sau đó ngồi xuống nói:

- Đúng vậy… Tính toán thời gian vừa tròn mười ngày nữa, chuyện này đã trù tính lâu như vậy rồi chỉ chờ cơ hội ra mắt mọi người nữa thôi. Vốn ta định chọn thời điểm mồng một đầu năm hoàng tộc và quan viên dạo phố cùng bách tính chúc mừng năm mới, mời các cô nương Hồng Tụ Chiêu mặc ra ngoài nhưng chẳng may xảy ra chuyện,
đành phải kéo dài đến tận hiện tại, Bây giờ nhìn lại chính là đợi một cơ hội tốt hơn, còn ngày nào tốt hơn ngày mười hai tháng hai?

- Ý tưởng đúng là không tệ, có điều… Mặc y phục như thế này biểu diễn trước mặt vạn người, thế nào cũng thấy có chút kinh thế hãi tục.

Tức Họa Mi mỉm cười nói.

Phương Giải cười nói:

- Hồng Tụ Chiêu từ khi nào lại sợ bốn chữ kinh thế hãi tục này? Đây là việc cửa hàng của ta và Hồng Tụ Chiêu của đại nương đều có thể được lợi, đến lúc đó mọi người sẽ ghi nhớ dung mạo xinh đẹp của các cô nương Hồng Tụ Chiêu trước, sau đó mới là nhớ đến y phục và giày của ta. Lại nói đại quân xuất chinh, mấy vạn tướng sĩ may mắn được xem màn biểu diễn này… Chỉ sợ sĩ khí sẽ như cầu vồng.

- Miệng lưỡi trơn tru.

Tức Họa Mi tâm trạng hôm nay dường như không tệ, hiếm thấy không bày ra bộ mặt lạnh lùng:

- Cũng không biết trong đầu ngươi sao lại có nhiều ý tưởng cổ quái đến vậy, còn cả ca khúc ngươi dạy các cô nương hát, hay thì hay thật, nhưng sao trước đây ta chưa từng nghe qua loại giai điệu này?

Phương Giải trong lòng thầm nghĩ Tân quý phi uống rượu say bà nếu nghe qua mới lạ, hắn cười cười nói:

- Đây là ta đem ca khúc của người Nam Yến cùng giai điệu của người Tây Lương kết hợp lại thành một thể loại mới, lời là tự mình nghĩ ra, cũng không mấy hợp cảnh. Nhưng ca khúc này phối với lưu hoa thủy tụ của Tức đại nương, lại là bổ sung cho nhau.

- Ca khúc này đúng là không tệ.

Tức Họa Mi gật đầu nói:

- Trong chuyện này Hồng Tụ Chiêu cũng sẽ thu được không ít lợi, nhưng việc nào ra việc ấy, phải tính toán thế nào để ngươi một đồng bạc cũng không thể thiếu. Còn nữa, ca khúc này về sau chỉ do Hồng Tụ Chiêu chúng ta sử dụng, cho dù là bản thân ngươi cũng không được sử dụng nữa, đương nhiên… ta là một đồng bạc cũng không đưa cho ngươi.

Phương Giải thở dài một tiếng nói:

- Nếu không phải tự mình nhìn thấy, ta thực còn tưởng người đang ngồi trước mặt mình là Ngô Nhất Đạo.

Ngô Nhất Đạo chính là đang ở Hồng Tụ Chiêu.

Thời điểm Phương Giải ở lầu ba cùng Tức Họa Mi bàn chuyện biểu diễn ngày mười hai tháng hai, Ngô Nhất Đạo đang uống trà trong một gian phòng bao tận cùng lầu hai. Hôm nay hắn không mặc bộ áo gấm màu xanh chiêu bài mà mặc một bộ nho sam màu trắng xanh. Thân trang phục này khiến hắn bớt đi vài phần phú quý, thêm được vài phần nho nhã.

Trên cái bàn trước mặt hắn bày tám đĩa nhỏ, bên trong là hoa quả đặc sản Đông Sở, cùng một út điểm tâm và quả khô. Trà là hắn tự mang đến, trà của Hồng Tụ Chiêu dù tốt đến mấy cũng không tốt bằng hàng của hắn. Phảo biết lá trà tốt nhất Đại Tùy này, đại bộ phận nằm ở trong cung, tiểu bộ phận nằm trong tay hắn.

Người ngồi đối diện Phương Giải cũng biết, nếu hắn nhìn thấy khẳng định sẽ không khỏi giật mình.

Là quản sự của phủ Di Thân Vương, Tần Lục Thất.

- Nếu không phải vương gia dặn dò và chư vị đại nhân nhờ vả, ta hôm nay cũng không uống được trà ngon Hầu gia cất kỹ.

Tần Lục Thất cười cười, khách khí nói:

- Từ sau khi Hầu gia trở về, vương gia vẫn muốn mời ngàu đến phủ nói chuyện. Nhưng thời gian này quả thực có quá nhiều chuyện phiền phức, kéo lại kéo lại. Vương gia bảo ta nói với Hầu gia một tiếng xin lỗi, sau này người sẽ đích thân đến nhà thăm hỏi.

Ngô Nhất Đạo mỉm cười nói:

- Không ngờ lại được Vương gia nhớ đến.

Tần Lục Thất đứng dậy, bưng ấm châm trà cho Ngô Nhất Đạo:

- Ta nghe nói Hầu gia rất sành về trà đạo, ta vẫn không hiểu một câu nói kính xin Hầu gia chỉ điểm… Mọi người thường nói, kính khách, trà không thể rót đầy rượu không thể không đầy, đây là đạo lý gì?

Ngô Nhất Đạo hơi nheo mắt, không trả lời.

Tần Lục Thất tiếp tục nóiL

- Bản thân ta nghĩ, hẳn là nên lý giải thế này… Uống trà là chuyện hưởng thụ, khiến người ta tinh thần sảng khoái, trà chỉ rót nửa chén, ý tứ có phải chuyện hưởng thụ thì nên tiết chế? Còn rượu phải rot đầy, là bởi vì uống rượu bản thân chính là buông lỏng tâm tình, đương nhiên là phải rót đầy mới tốt. Uống trà là chuyện lý trí, uống rượu là chuyện không lý trí. Ta nghĩ như vậy, Hầu gia… có đúng hay không?

Trà không đầy rượu không trống đương nhiên không thể giải thích như vậy, Tần Lục Thất hiển nhiên là trong lời có ý.

Ngô Nhất Đạo vẫn im lặng không nói.

Tần Lục Thất cười cười:

- Hầu gia mời ta uống trà, ta đương nhiên phải lý trí một chút. Cho nên… có những lời, ta vẫn là nói rõ trước. Chuyện Hóa Thông Thiên hạ hành chư vị đại nhân đã thoái thác lên đầu vương gia, vương gia lại trượng nghĩa, đương nhiên không thể làm bộ không biết. Cho nên bảo ta hẹn Hầu gia ra đây nói chuyện, Hóa Thông Thiên hạ hành…

Hắn còn chưa nói hết, Ngô Nhất Đạo đột nhiên khoát tay nói:

- Nói gì cũng được, ta nguyện ý phụng bồi. Nhưng hôm nay không đúng.

- Cái gì đúng? Ngày giờ không đúng hay là địa điểm không đúng?

Tần Lục Thất tò mò hỏi.

Ngô Nhất Đạo lạnh nhạt nói:

- Người không đúng, ngươi… chỉ là quản sự của phủ Vương gia, người khác kính ngươi là việc của người khác, nhưng bản thân ngươi không lẽ không biết tự lượng sức mình? Ngươi trở về đi, đừng làm phiền ta uống trà nghe hát. Mấy vị đại nhân kia nếu họ muốn bàn bạc, bảo họ tìm người có tư cách ngồi đối diện với ta đến.

Tần Lục Thất biến sắc, gần như sắp không nhịn được.

Là gần như, hắn vẫn còn nhin được.

- Được.

Hắn đứng dậy, vẫn mỉm cười nói:

- Ta sẽ chuyển lời của Hầu gia đến Vương gia và các vị đại nhân.

- Làm phiền.

Ngô Nhất Đạo giọng điệu thản nhiên ôn hòa nói:

- Lúc ra ngoài, thuận tiện giúp ta đóng cửa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện