Đám người Trầm Khuynh Phiến thấy Phương Giải trở về, đều đứng lên. Phương Giải giãn lông mày, cười cười nói:
- Mọi người đoán xem Hoàng Đế ban cho ta lễ vật gì?
Mộc Tiểu Yêu nhìn vẻ mặt của hắn, không nhịn được thở dài
- Mặc kệ Hoàng Đế ban cho huynh lễ vật gì, đều không bằng lễ vật mà huynh đưa cho y.
Phương Giải mỉm cười chua xót nói:
- Chỉ có nàng là thông minh.
Trầm Khuynh Phiến mỉm cười nói:
- Trên mặt của huynh ghi rõ ràng rồi. Nói xem, Hoàng Đế lại bảo huynh làm chuyện gì khó khăn phải không?
Phương Giải ngồi xuống ghế, giãn người một cái. Mộc Tiểu Yêu đi tới phía sau bóp vai cho hắn. Phương Giải cười dịu dàng với nàng:
- Cũng không tính là việc khó khăn gì. Ít nhất còn thoải mái hơn việc chơi trốn tìm với Di Thân Vương. Hơn nữa nơi đó cũng là nơi mà ta cảm thấy hứng thú. Hành trình sắp tới phần lớn là làm màu làm mè, có vẻ như khá là thoải mái.
- Vậy sao huynh còn nhíu mày?
Trầm Khuynh Phiến hỏi.
Phương Giải nói:
- Mấu chốt ở chỗ, nơi đó đúng là nơi ta muốn đi, nhưng giờ chưa phải là lúc. Sớm hơn mấy năm so với dự đoán của ta.
- Chỗ nào?
- Tây Nam Đại Tùy…Ung Châu.
Nghe thấy câu này, toàn bộ những người ở đây đều biến sắc. Mộc Tiểu Yêu nhìn về phía Đại Khuyển, lại phát hiện Phương Giải và Trầm Khuynh Phiến đều đang nhìn mình. Bàn tay của Mộc Tiểu Yêu cứng đờ, ánh mắt hiện lên một tia sợ hãi. Phương Giải nhìn chằm chằm vào nàng, tia sợ hãi đó không thoát được ánh mắt của Phương Giải.
- Làm sao vậy?
Phương Giải hỏi.
Mộc Tiểu Yêu lắc đầu:
- Chỉ có chút kinh ngạc. Lúc trước chúng ta từ Tây Nam trốn tới đây, mặc dù không qua Ung Châu. Nhưng nghĩ tới những địa phương từng đi qua kia, trong lòng có chút không thoải mái. Vì sao phải tới Ung Châu? Hoàng Đế phái huynh tới gặp La Diệu à?
Phương Giải ừ một tiếng, nói:
- Cũng không biết có phải La Diệu uống nhầm thuốc hay không, mà lại đánh bạo dâng tấu mong bệ hạ tứ hôn. Muốn bệ hạ gả Trưởng Công chúa đã lớn cho con của y là La Văn…Tay La Văn kia đã làm gì ở thành Trường An, chẳng lẽ y làm cha mà lại không biết? Đang ở lúc nhạy cảm này, phái người cầu bệ hạ tứ hôn…không biết La Diệu tính toán điều gì.
- Vậy sao ngươi phải đi tới đó?
Đại Khuyển không nhịn được hỏi.
Phương Giải nói:
- Bệ hạ nói, bởi vì Trưởng Công chúa là đứa con gái mà y yêu thương nhất. Mặc dù muốn gả tới Tây Nam, cũng phải phái người tới đó xem hoàn cảnh khí hậu, phong thổ của nơi đó thế nào. Sau khi trở về bẩm báo chi tiết rồi hẵng thảo luận việc cưới hôn của Trưởng Công chúa. Nếu Trưởng Công chúa không muốn thì cũng không làm được gì. HIện tại các trọng thần trong triều đình đều bận rộn, Hoàng Đế liền nhớ tới một người rảnh rỗi như ta. Vì thế liền ban cho ta tước vị Nhất Đẳng Huyện Tử, còn có hư chức Ngũ Phẩm Du Kỵ Tướng quân.
Trầm Khuynh Phiến trầm mặc một lúc, hỏi:
- Hoàng Đế không muốn gả Trưởng Công chúa cho con của La Diệu?
Phương Giải gật đầu:
- Tất nhiên là không muốn…nếu như muốn, thì bố trí như vậy làm gì?
…
…
Phương Giải uống một ngụm trà để thấm giọng:
- Tuy không biết mục đích của La Diệu là gì, nhưng khẳng định là không có hảo tâm. Tây Bắc binh bại, Trường An mưu loạn. Trong lúc mấu chốt này, La Diệu lại phái người tới thành Trường An cầu bệ hạ tứ hôn. Nhìn thoáng qua tưởng rằng y thấy địa vị của mình chưa cao, cho nên muốn làm Hoàng thân quốc thích. Nhưng nếu nghĩ sâu hơn, có lẽ y đang thử thăm dò cái gì đó.
Trầm Khuynh Phiến hỏi:
- Hoàng Đế phái huynh đi, chính là muốn xem phong thổ nơi đó?
Phương Giải gật đầu:
- Bệ hạ nói như vậy đấy. Đơn giản chính là kéo dài thời gian. Hoàng Đế cho ta thời gian nửa năm. Nói là nếu ở Ung Châu chưa được nửa năm mà quay trở lại, sẽ lập tức nhốt ta lại vào mật lao của Đại Nội Thị Vệ Xử….Thời gian nửa năm, cũng đủ cho Hoàng Đế triệu tập nhân mã từ khắp nơi Đại Tùy. Tới lúc đó Hoàng Đế sẽ ngự giá thân chinh bình phục thám báo. Hôn sự của Trưởng Công chúa tự nhiên muốn kéo dài, để đợi Tây Bắc bình định…Có lẽ Hoàng Đế kiêng kị La Diệu?
Đại Khuyển nói:
- Đã hiểu. La Diệu chính là muốn cháy nhà hôi của.
Mộc Tiểu Yêu lắc đầu:
- Chuyên này đâu đơn giản như vậy. Thế nhân đều biết, binh mã tinh nhuệ nhất của Đại Tùy chính là binh mã của mười sáu vệ. Mà tinh nhuệ nhất trong mười sáu vệ, ngoại trừ lục quân Thiên Tử, thì chính là Tả Tiền Vệ đang đóng ở Tây Nam. Bởi vì Tả Tiền Vệ không ngừng phải đánh giặc. Hàng năm đều điều động quân đội diệt trừ man tử. Tuy số lượng không lớn, nhưng binh mã Tả Tiền Vệ thay nhau ra trận chém giết, từng binh lính đều mang theo sát khí trên người.
- Nhưng lúc Hoàng Đế dụng binh với Tây Bắc, không triệu tập binh mã ở Tây Nam. Lần này Tây Bắc binh bại, bảy mươi vạn quân bị chôn vùi trong tay phản nghịch. Hoàng Đế muốn điều binh lần nữa đâu phải là chuyện một sớm một chiều. La Diệu tất nhiên đã biết việc Tây Bắc binh bại. Cho nên mới nghĩ ra một biện pháp như vậy để dò xét Hoàng Đế.
Phương Giải vuốt vuốt mũi, nói:
- Tóm lại Hoàng Đế không tín nhiệm La Diệu như bề ngoài. Mà La Diệu cũng không trung thành như vẻ bề ngoài. Cho nên chuyến đi này nói là thoải mái, nhưng cũng thoải mái cho lắm. Nếu chẳng may La Diệu thực sự có ý đồ mưu nghịch gì đó, chuyến đi này chúng ta cũng lành ít dữ nhiều.
- Có đi hay không?
Đại Khuyển hỏi.
Phương Giải nói:
- Đi, đương nhiên là đi…Ta vừa mới nói, cho dù không có chuyện này, sớm muộn gì ta cũng tới Ung Châu Tây Nam nhìn xem. Vốn định qua vài năm nữa, tới lúc ta có thực lực bảo vệ được bản thân thì mới đi. Nhưng hiện tại đã có cơ hội, vậy thì đi sớm hơn một chút.
- Nếu chẳng may…
Đại Khuyển lẩm bẩm nói:
- Nếu chẳng may La Diệu thực sự không thần phục thì sao?
Phương Giải nhìn Đại Khuyển, chân thành nói:
- Vậy thì mạng
sống của chúng ta đều giao hết cho ngươi rồi. Tới lúc đó mong rằng mũi của ngươi vẫn còn linh mẫn.
Đại Khuyển cười khổ:
- Vốn tưởng rằng sau chuyện Di Thân Vương phản loạn, chúng ta có thể được nghỉ ngơi một thời gian. Nhưng lại sắp phải vượt ngàn dặm xa xôi tới Tây Nam.
- Không những thế
Phương Giải cười nói:
- Mà còn phải kéo dài thời gian. Hành trình này chúng ta cứ đi thong thả. Tới Ung Châu kiểu gì cũng phải mất hai tháng. Qua lại đã mất bốn tháng rồi. Chúng ta chỉ cần ở Ung Châu nghỉ ngơi hai tháng là đủ. Không phải Hoàng Đế phân phó chúng ta xem xét phong thổ khí hậu của Tây Nam đó sao? Vậy thì chúng ta đi dạo quanh xem, coi như là du sơn ngoạn thủy. Thời gian hai tháng cũng không dài. Mặc dù La Diệu thực sự có ý đồ xấu xa gì đó. Thì chúng ta có thể chạy trốn. Năm đó chúng ta còn chạy trốn được, nói gì bây giờ thực lực của chúng ta đã mạnh hơn trước rất nhiều? Nói sau…Lần này Hoàng Đế còn phái người đi theo chúng ta.
Vẻ mặt của Mộc Tiểu Yêu vẫn có chút quái dị. Tuy rằng nàng có thể khống chế được nhưng vẫn có chút không được tự nhiên. Cũng may Phương Giải và Trầm Khuynh Phiến đang không nhìn nàng. Điều này khiến nàng âm thầm thở phào.
- Nếu phải đi, thì chuẩn bị thôi.
- Có gì đâu mà chuẩn bị.
Phương Giải nói:
- Lần này Hoàng Đế cho hai siêu cấp bảo tiêu đi theo. Nếu biết dùng thì đúng là thiên hạ vô song. Dùng không tốt thì giống như nuôi hai con rắn độc, khả năng bị cắn trả một cái.
- Trần Hanh Trần Cáp?
Trầm Khuynh Phiến hơi sững sờ, sau đó hỏi.
Phương Giải gật đầu:
- Chính là hai kẻ dở hơi đó…
…
…
Dịch trạm
Trong căn phòng cuối cùng vẫn còn sáng đèn. Ở ngoài phòng có bốn nam tử cường tráng giống như cái đinh đóng ở đó. Liếc mắt là có thể nhìn ra bốn người này xuất thân trong quân đội. Trên người mang theo sát khí lạnh lùng. Ở bên ngoài dịch trạm cũng có bốn thanh niên trai tráng cầm đao đứng đó. Trên người tỏa ra khí tức lạnh như băng. Khiến cho những người muốn vào dịch trạm nghỉ ngơi không dám vào.
Trong phòng, một nam tử trung niên hơi gầy, nhưng rất có khí thế chỉnh lại bấc đèn, căn phòng lập tức sáng hơn không ít.
Y quay đầu nhìn thoáng qua nam tử ngồi ở một bên, trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Rốt cuộc bệ hạ có ý gì? Còn cần phải tốn công tốn sức phái người tới Tây Nam thăm dò?
- Không rõ ràng lắm.
Nam tử ngồi ở ghế tuổi chừng hai lăm, hai sáu tuổi. Thân cao chừng mét tám, lưng rộng, eo nhỏ, vừa nhìn là biết một vị mãnh tướng. Tuy y chỉ mặc quần áo bình thường chứ không phải giáp trụ, nhưng khí thế trên người y, chỉ có ở những vị quân nhân đã trải qua rất nhiều trận chiến.
Người này mặt như quan ngọc, tướng mạo đường đường.
Mà nam tử trung niên tuổi chừng bốn mươi kia có dung mạo khá xấu xí. Hơn nữa trên mặt y có một vết đao kéo dài. Theo chiều dài của vết đao kia, có thể tưởng tượng được lúc ấy hung hiểm thế nào. Nếu đao lệch đi một tí, mắt phải của y chắc chắn sẽ bị phế.
Nam tử trẻ tuổi nói:
- Hoàng Đế yêu thương Trưởng Công chúa là việc có thật. Có lẽ chỉ là lo lắng Trưởng Công chúa không thích ứng với cuộc sống ở Ung Châu chúng ta. Theo lệ…thì làm phò mã sẽ ở lại Trường An. Nhưng Đại tướng quân chỉ có một đứa con trai, khẳng định là muốn giữ ở bên người. Bệ hạ không bác bỏ thỉnh cầu của Đại tướng quân đã là không tồi rồi. Phái người tới Tây Nam xem xét cũng không thể nói rõ cái gì.
- Hy vọng là như vậy.
Nam tử trung niên trầm mặc một lúc, nói:
- Lục Âu, ta nghe nói hình như bệ hạ giao nhiệm vụ tới Tây Nam cho một thanh niên tài tuấn tên là Phương Giải thì phải.
Nam tử trẻ tuổi được gọi là Lục Âu kia ừ một tiếng:
- Ta có nghe nói qua về người này. Nghe nói hắn rất có tài văn chương. Tuy nhiên lại xuất thân từ quân đội. Nên tính cách không cổ hủ như đám văn nhân kia.
- Ngày mai ta tính toán đi gặp vị Tiểu Phương đại nhân kia.
Nam tử trung niên cười cười:
- Hôn sự giữa Trưởng Công chúa và Thiếu Tướng quân của chúng ta, có lẽ phải nhờ vào cái tay có địa vị không cao nhưng có quyền quyết định này.
- Ngươi đi đi.
Lục Âu nhìn cái túi trên bàn, khẽ cười nói:
- Đừng nói là có tiền có thể sai quỷ xử ma. Nếu tiền đủ nhiều, còn có thể sai ma xử quỷ. Một người mới nổi tiếng, chắc hẳn đang cần tiền. Chỉ cần hắn đồng ý thu bạc, mọi việc đều đơn giản.