Không còn sạp hàng của lão Vương ở cạnh cửa hàng, lúc đi ra Phương Giải cảm thấy có chút không quen. Tìm một nơi có đồ ăn ngon, giá rẻ, chủ quán hiền lành không phải là chuyện dễ dàng. Hắn thực sự không nghĩ tới lão Vương chính là người của Đại Nội Thị Vệ Xử. Lúc lão Vương rời đi, tuy chưa đủ để chứng minh Hoàng Đế hoàn toàn tin tưởng hắn, nhưng ít nhất chứng minh La Úy Nhiên không còn hoài nghi hắn nữa. Điều này rất tốt, không phải sao.
Phương Giải vẫn luyện quyền như mọi buổi sáng. Sau đó thử khống chế nguyên khí thiên địa. Tuy tiến cảnh rất chậm, nhưng không phải là không thu hoạch được gì. Tới hiện tại, vụ án của Di Thân Vương đã không liên quan gì tới hắn nữa rồi. Trước khi tới Ung Châu Tây Nam, hắn có thể thả lỏng một thời gian.
Hoàng Đế phát sầu là chuyện của Hoàng Đế. Phương Giải không phải là kiểu người quân ưu phiền, thần cũng ưu phiền theo, không đáng để mệt mỏi như vậy. Sự khác biệt lớn nhất giữa hắn và đám quần thần trung thành trong triều, chính là hắn sẽ tận tâm tận lực làm việc cho Hoàng Đế. Nhưng bất kỳ lúc nào hắn cũng sẵn sàng bôi mỡ vào chân để chuồn đi.
Hoàng Đế không phải là Trác Bố Y hay là Ngô Nhất Đạo, y không phải là người có thể chơi thân được. Y ngồi ở vị trí cao nhất kia nhìn xuống chúng sinh. Thân phận của y đã định trước y phải ngăn cách mình khỏi mọi người. Từ đầu tới cuối Phương Giải đều không có giác ngộ vì Hoàng Đế cúc tung tận tụy tới chết mới thôi. Cho dù là về sau cũng rất khó.
Nói theo cách khác, hắn không phải là một vị trung thần điển hình.
Mặc dù Phương Giải nấu nướng không tệ lắm, nhưng hắn không thích động tay vào nấu nướng, trừ khi là bắt buộc. Tuy hiện tại trong cửa hàng có hai nữ nhân, nhưng Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu hiển nhiên không thuộc kiểu hiền thê lương mẫu. Bảo hai nàng mặc tạp dề đi xuống bếp nấu cơm, tuy Phương Giải rất muốn, nhưng biết rằng khó mà thành công. Hơn nữa Phương Giải khẳng định trăm phần trăm rằng, những thứ mà hai nàng đó làm…chưa chắc ăn được.
Mới đi ra chuẩn bị tìm chỗ để ăn sáng, thì đã nhìn thấy Trác Bố Y dẫn theo hai người từ xa xa đi tới. Lúc thấy rõ hai người đằng sau Trác Bố Y, Phương Giải không nhịn được nhíu mày.
- Tiểu Phương Phương!
Trần Hanh, Trần Cáp đi sau Trác Bố Y, nhìn thấy Phương Giải, lập tức tươi cười chạy tới:
- Ngươi đã nói dẫn theo bọn ta đi ăn đồ ngon, chơi những trò chơi vui, hôm nay đi được không?
Phương Giải nhìn vể phía Trác Bố Y, ánh mắt oán giận.
Trác Bố Y nhún vai nói:
- Đây là người mà bệ hạ giao cho ngươi. Ai bảo ngươi nói những lời đó với bọn họ. Bọn họ ở Đại Nội Thị Vệ Xử mới có một đêm đã kêu la rùm beng muốn gặp ngươi rồi. Còn nói ngươi là một tên lừa gạt.
Phương Giải hoảng sợ. hai người này có lối suy nghĩ hoàn toàn khác với người bình thường. Nếu chẳng may hai người này cho rằng mình là kẻ lừa đảo, rất có khả năng xông tới xé mình như xé một tờ giấy.
- Không có vấn đề gì!
Phương Giải vội vàng vỗ ngực cam đoan:
- Ta nói là giữ lời. Nếu đáp ứng hai vị rồi thì chắc chắn sẽ không đổi ý. Hai vị nói đi, muốn ăn cái gì, muốn chơi cái gì?
Trần Hanh liếc nhìn Trần Cáp một cái:
- Chúng ta muốn ăn, muốn chơi gì nhỉ?
Trần Cáp gãi đầu, ngẫm nghĩ một lúc:
- Dù sao ta không muốn ăn cá nữa.
Trong lòng Phương Giải tự nhủ. Cũng may tâm trí của hai người này giống như một đứa trẻ, cũng không khó lừa lắm. Vả lại hai người này đã ăn cá sống mười năm ở núi Điểm Thương rồi. Xem chừng chỉ cần đổi bất kỳ món nào trừ món cá, cũng là sơn hào hải vị với bọn họ. Phương Giải do dự trong chốc lát, lập tức chỉ quán rượu cách đó không xa:
- Thuận Phong Trai có món vịt nướng và gà ăn mày không tồi. Nếu không ta mang hai vị tới đó thử nếm xem?
- Vịt có thể ăn được à?
- Gà ăn mày là cái gì?
Trần Hanh Trần Cáp đồng thanh hỏi.
Phương Giải kéo tay hai người tới quán rượu bên kia:
- Vấn đề ảo diệu như vậy, chúng ta thảo luận sau. Đi ăn trước đã. Ăn xong ta sẽ mua quần áo mới cho hai vị. Được không?
- Tốt, tốt.
Trần Cáp vỗ tay như một đứa trẻ con:
- Ta thích nhất mặc quần áo mới.
Trần Hanh thì rất chăm chú hỏi:
- Sắp sang năm mới rồi à? Ta nhớ lúc trước mẫu thân có nói, chỉ có ngày lễ tết mới mua quần áo mới cho bọn ta. Có một lần Trần Cáp đi ra ngoài chơi bị ngã rách hết quần áo, mẫu thân còn đánh nó, đánh rất đau…Tiểu Phương Phương, ngươi có thể đừng đánh bọn ta được không…
Lúc y nói những lời này, hiển nhiên Trần Cáp cũng nhớ lại, không tự chủ được rùng mình một cái, hiển nhiên là rất sợ.
Nghe y nói vậy, trong lòng Phương Giải không khỏi đau xót.
- Sao ta lại đánh các ngươi. Từ hôm nay trở đi, các ngươi muốn quần áo mới, ta liền mua quần áo mới cho các ngươi. Cho dù bị rách lại mua mới là được.
Phương Giải dỗ hai người như dỗ trẻ con, rồi kéo tay hai người đi về phía trước. Hắn nhìn hai người, không còn sợ hãi như lúc đầu. Trác Bố Y đi theo sau bọn họ, mỉm cười lắc đầu. Y đầy kiêng kỵ với hai kẻ biến thái này. Y biết hai người này làm việc hoàn toàn dựa theo sự yêu thích của bản thân mà không phân thiện ác. Hơn nữa giết người không chớp mắt. Cho nên ai dám thân cận với bọn họ? Nhưng lúc này Phương Giải kéo tay hai người, thoải mái tự nhiên giống như dẫn hai đứa trẻ vậy.
Thấy cảnh này, Trác Bố Y chợt phát hiện, lòng căm thù của mình với Trần Hanh, Trần Cáp cũng nhạt đi không ít.
Đi tới quán rượu Thuận Phong Trai, lập tức có tiểu nhị chạy ra đón chào. Hầu hết những người kinh doanh, từ ông chủ cho tới tiểu nhị của đường số hai mươi ba phía đông thành đều biết Tiểu Phương đại nhân tuổi trẻ tài cao. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Phương Giải đang kéo tay hai đạo sĩ hạc phát đồng nhan tiến vào, đều có chút kinh ngạc.
- Chào buổi sáng Tiểu Phương đại nhân.
Lão bản cười chào hỏi.
Phương Giải gật đầu đáp lễ:
- Sáng
sớm như vậy đã tới, thật làm phiền lão bản quá. Chỉ là hai vị bằng hữu này của ta nghe danh vịt quay và gà ăn mày của quán mà tới. Không biết quán đã mở hay chưa?
- Mở rồi mở rồi.
Lão bản liên tục gật đầu:
- Mời Tiểu Phương đại nhân tới nhã gian trên lầu. Ta sẽ tới phòng bếp phân phó.
Phương Giải ừ một tiếng, kéo tay Trần Hanh Trần Cáp đi lên lầu:
- Hai người các ngươi được Tiêu Nhất Cửu cõng ra ngoài hang động núi Điểm Thương, y có mua gì ngon cho hai ngươi ăn không?
Trần Hanh nói:
- Y không cho phép bọn ta tùy tiện ra ngoài. Nhưng mỗi ngày đều phái người mua thức ăn cho bọn ta…bánh bao…đúng, là bánh bao. Lớp ngoài là thịt, lớp trong là sợi mỳ, ăn rất ngon.
- Thúi lắm.
Trần Cáp cãi lại:
- Rõ ràng lớp ngoài là mỳ, lớp trong là thịt.
Trong lòng Phương Giải tự nhủ, Tiêu Nhất Cửu thật đúng là keo kiệt. Chỉ dùng bánh bao thịt để lôi kéo hai cao thủ tuyệt đỉnh này…Tuy nhiên, nếu không phải là Tiêu Nhất Cửu, chỉ sợ không ai biết trong hang động núi Điểm Thương lại có hai quái nhân như vậy.
…
…
Trần Hanh nhìn con vịt quay trước mặt, rất cẩn thận sờ tay đụng vào một cái rồi nhanh chóng rút trở về. Vẻ mặt của y đầy kinh ngạc, còn có vài phần sợ hãi.
- Đây là con vịt?
Y hỏi, Phương Giải gật đầu:
- Đây là con vịt.
- Ngươi lừa ta.
Trần Cáp chân thành nói:
- Bọn ta cũng không phải là trẻ lên ba, ngươi tưởng rằng lừa gạt được bọn ta? Con vịt…rõ ràng con vịt có bốn chân, còn có thẻ kêu gâu gâu nữa!
- Ngu ngốc!
Trần Hanh trừng mắt nhìn y:
- Đó là con mèo!
- Vậy à?
Trần Cáp không xác định hỏi một câu, sau đó nhìn về phía Phương Giải, ánh mắt đầy nghi hoặc. Phương Giải cười cười, dùng con dao nhỏ mổ bụng con vịt quay, lộ ra rất nhiều hạt sen, hạt táo, mấy thứ này nọ. Sau khi múc hết thứ đó ra, hắn dùng con dao nhỏ cắt thịt vịt thành những miếng nhỏ gọn, đưa cho hai người:
- Nếm thử xem?
Trần Cáp do dự nhìn về phía Trần Hanh, sau đó bỗng nhiên nghĩ ra cái gì đó, chỉ vào Phương Giải, reo lên:
- A, a…Tiểu Phương Phương, ngươi thật xấu, ta biết vì sao ngươi múc hết các thứ bên trong ra rồi.
Trần Hanh hỏi:
- Vì sao?
Trần Cáp đắc ý nói:
- Ngươi nói xem, phần vỏ bánh bao ngon hơn hay phần thịt ngon hơn?
Trần Hanh ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:
- Đương nhiên là phần thịt ngon hơn rồi.
- Đúng vậy.
Trong lòng Trần Cáp đầy căm phẫn:
- Tiểu Phương Phương múc hết những thứ bên trong ra không cho chúng ta ăn, bảo chúng ta ăn da vịt…Nhất định là hắn muốn lưu phần ngon bên trong cho mình. Chúng ta không mắc mưu hắn.
- Đúng, đúng, chúng ta không mắc mưu!
Trần Hanh cũng đắc y hừ một tiếng, nắm lấy mấy thứ hương liệu nhét trong bụng vịt bỏ vào mồm, nhai nhai một lúc, không nhịn được khen:
- Tiểu Cáp thật là thông minh, quả nhiên là thứ bên trong ăn ngon.
Trần Cáp nói:
- Ta vốn là người rất thông minh. Mẫu thân cũng từng nói ta thông minh hơn ngươi. Hừ hừ…ai cũng đừng hòng lừa gạt được chúng ta.
Y cũng bốc một nắm bỏ vào miệng:
- Ta cũng nếm thử xem.
Mới nhai được vài miếng, liền phun phì phì:
- Tiểu Hanh, ngươi lừa ta…
Trần Hanh cả giận nói:
- Ngươi mới lừa ta thì có. Mẫu thân đã dạy rằng không được lừa người khác. Ta chưa từng quên lời mẫu thân dạy. Lần sau nếu ngươi lại lừa ta, ta liền đánh ngươi!
Hai người bắt đầu lải nhải cãi vã. Trác Bố Y đau đầu nhìn về phía Phương Giải. Phương Giải cười bất đắc dĩ, hướng ra ngoài hô:
- Tiểu nhị, thêm hai bầu rượu!
Trác Bố Y sáng ngời hai mắt, âm thầm hướng Phương Giải giơ ngón tay cái.
Hai mươi phút sau.
- Tiểu Phương Phương…vì sao nước vừa rồi ngọt như vậy?
- Phì, Tiểu Cáp ngươi thật không có kiến thức, nước đó rõ ràng cay…
- Dễ uống không?
- Không dễ uống….Uống vào trong bụng như có lửa.
- Vậy à, uống thêm nữa thì sẽ dập tắt được lửa trong bụng!
- Đúng vậy! Tiểu Phương Phương ngươi thật quá thông minh, thông minh như ta vậy.
- Tiểu Phương Phương…vì sao càng ngày càng nóng?
- Xem ra uống vẫn ít. Uống nhiều hơn có thể dập tắt được lửa.
- Tốt!
- A?
Trần Cáp hai mắt lờ đờ nhìn cái chân vịt mà mình vừa cắt, không nhịn được kinh ngạc nói:
- Hóa ra con vịt này bên ngoài lại ngon hơn bên trong. Tiểu Phương Phương, hóa ra ngươi không phải là người xấu, mà là người tốt. Vừa rồi ngươi lấy ra những cái không thể ăn cho mình ăn, còn phần ngon để hết cho bọn ta phải không?
- Đúng vậy.
- Ngươi đúng là một người tốt.