Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 459: Hắc kỳ sát lang quân


trước sau

Sau khi La Úy Nhiên bị giáng chức, rời khỏi Trường An, toàn bộ đại nội đều do Tô Bất Úy chưởng quản, Ám Thị Vệ dưới trướng hắn cũng dần dần bước từ chỗ tối sang chỗ sáng. Phi ngư bào của Đại Nội Thị Vệ Xử từng giương oai giễu võ, bây giờ nhìn thấy Cẩm y giáo cũng phải cúp đuôi làm người. Mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, Phi ngư bào đã từng huy hoàng gần như đã biến mất khỏi sân khấu lịch sử.

Vậy bao giờ thì đến lượt mình bị Hoàng đế vứt bỏ?

Tô Bất Úy biết rõ, lòng trung thành của La Úy Nhiên đối với Hoàng đế không hề thua kém mình. Nhưng Hoàng đế từ đầu đến cuối đều bái xích hắn, đem Đại Nội Thị Vệ Xử giao cho hắn, mục đích ban đầu là không để cho Hầu Căn Cực và La Úy Nhiên ngang vai ngang vế với nhau. Sau khi Hầu Văn Cực tạo phản, mình trở thành người kìm hãm La Úy Nhiên.

Hoàng đế dường như không thật sự tín nhiệm ai, nếu nói mình từ trước đến nay là người Hoàng đế sử dụng giám sát La Úy Nhiên, vậy liệu có người, cũng đang thực hiện nhiệm vụ giám sát mình?

Nghĩ đến đây, sống lưng Tô Bất Úy có chút ớn lạnh.

Hắn quay đầu nhìn, trong mắt thoáng qua một tia sợ hãi rồi nhanh chóng biến mất.

Hắn ở bên ngoài lang thang một lúc lâu mới thấy hai vị Đại tướng quân đi ra từ thiên điện, Tô Bất Úy nhìn sắc mặt hai người, muốn tìm ra một manh mối nào đó, nhưng không thu hoạch được gì. Hai người này, Hứa Hiếu Cung đảm nhiệm chức Đại tướng quân từ rất lâu rồi, kinh nghiệm trong quân cũng chỉ ít hơn so La Diệu một chút. Lưu Ân Tĩnh mặc dù trước khi Tây chinh mới được đề bạt, nhưng cũng là kẻ lõi đời lăn lộn trên quan trường nhiều năm.

Muốn nhìn ra điều gì trên mặt hai người này, khó.

Tô Bất Úy cũng không cố ý đi bắt chuyện với họ, hắn biết lúc này Hứa Hiếu Cung và Lưu Ân Tĩnh khẳng định sẽ đề phòng. Đi bắt chuyện với họ, cho dù mình không có vấn đề gì cũng sẽ biến thành có vấn đề. Tiễn hai vị Đại tướng quân rời đi, lúc Tô Bất Úy trở lại thiên điện, Hoàng đế đã nằm nghỉ rồi.

Tô Bất Úy vội vàng đi tới, từ trong rương lấy ra một chiếc chăn gấm đổi cho Hoàng đế.

Hoàng đế gật gật đầu với hắn, chỉ chỉ cái ghế bên giường rất chân thành nói:

- Tô Bất Úy, ngồi xuống nói chuyện.

Tô Bất Úy có chút bất ngờ, vội vàng lắc đầu:

- Trước mặt bệ hạ, nô tài sao dám làm càn.

- Mấy năm nay, ngươi đều đứng sau lưng trẫm. Bất luận trẫm bảo ngươi làm gì, ngươi đều không làm trẫm thất vọng. Trẫm biết sau lưng có không ít người nói ngươi là cái bóng của trẫm, trẫm ở đâu thì ngươi ở đó, từ sau khi Ngô Bồi Thắng rời khỏi kinh thành, thời gian ngươi đi theo trẫm mặc dù không nhiều, nhưng trẫm đặc biệt tin tưởng ngươi, cũng rất hài lòng. Ngươi là người mà trẫm sai khiến thuận tay nhất, điểm này ai cũng không thể bằng được ngươi.

- Bệ hạ, đây là phúc phận của nô tài.

Tô Bất Úy cúi đầu nói.

- Ngồi đi.

Hoàng đế chỉ vào chiếc ghế:

- Trẫm muốn xem xem, ngươi không đứng sau lưng trẫm thì như thế nào, trẫm chưa từng ban thưởng cho ngươi, bản thân ngươi cũng chưa từng cầu xin ban thưởng, ngồi một lần trước mặt trẫm, cũng không tính là làm càn, trẫm muốn cho người cảm nhận cảm giác của các triều thần khi ngồi trước mặt trẫm.

- Làm việc vì bệ hạ, là bổn phận của nô tài.

- Chẳng lẽ còn muốn trẫm nói đến lần thứ ba?

Hoàng đế nhìn hắn một cái, ánh mắt dường như có chút không vui, Tô Bất Úy không dám cự tuyệt, cúi người ngồi xuống ghế. Nhưng bất luận thế nào, hắn đều cảm thấy không được tự nhiên. Cũng không biết tại sao lại vậy, hắn vô thức nhìn nơi mà mình thường đứng, trong lòng đột nhiên phát hiện thì ra đứng đó thoải mái hơn ngồi đây rất nhiều.

- Cảm giác thế nào?

Hoàng đế cười hỏi.

- Nô tài, cảm thấy không chân thực…

- Đó là bởi vì ngươi không có ngồi vững.

Hoàng đế cười lắc lắc đầu:

- Trẫm từng nói, nếu ngươi không phải hoạn quan, trẫm thậm chí đã có suy nghĩ cho ngươi vào triều làm quan, hơn nữa là làm quan lớn. Trẫm từng nói, trong triều có nhiều văn võ thần tử như vậy, nhưng chẳng người nào có tâm tư trong sáng như ngươi. Nếu thả ngươi ra ngoài, cho dù là phong Đại sứ biên cương trẫm cũng yên lòng.

- Cái mạng này của nô tài, đều là của bệ hạ.

Tô Bất Úy muốn đứng dậy, nhưng lại bị Hoàng đế giơ tay ngăn lại.

- Có gì ấm ức sao?

Hoàng đế hỏi hắn.

- Hả?

Tô Bất Úy thoáng ngây người, dường như không hiểu tâm tư Hoàng đế.

- Chớ giả ngu với trẫm, người như ngươi vĩnh viễn không thể giả ngu.

- Nô tài không dám.

- Là không dám, hay là không có…

Hoàng đế ém lại chăn, trầm mặc một lúc nói:

- Trẫm biết ngươi sẽ không bất mãn, nhưng khẳng định là có hoảng sợ. Ngươi sẽ nghĩ, trẫm làm việc với Hứa Hiếu Cung và Lưu Ân Tĩnh sao lại bắt ngươi ra ngoài, có phải là không tin tưởng ngươi không. Hơn nữa cho dù ngươi nghĩ như vậy, cũng sẽ ép mình không được nghĩ nữa… Trẫm đoán có đúng hay không?

Tô Bất Úy vội vàng đứng dậy, sau đó quỳ rạp xuống đất:

- Là trái tim nô tài càng lúc càng không ổn định, càng lúc càng không tự biết thân phận của mình.

- Trẫm không nói cho ngươi biết, là vì không cần thiết làm vậy.

Hoàng đế trầm mặc một lúc nói:

- Điển cố của tiền triều Trịnh Tuệ Tông Hoàng đế và Nội thị tổng quản thái giam Yến Tam Lũy, ngươi có nhớ không?

Tô Bất Úy biến sắc, vùi đầu thật sâu nói:

- Nô tài, tạ ơn bệ hạ!

Hoàng đế khoát khoát tay:

- Ngươi cũng nghỉ ngơi đi, trẫm mệt rồi.

Tô Bất Úy đứng dậy, khom người lui ra ngoài, ra khỏi cửa rồi không kìm được thở phào một cái, lúc này mới phát hiện lưng áo của mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Thời tiền triều Đại Trịnh Tuệ Tông, người Trịnh Tuệ Tông tín nhiệm nhất chính là Nội thị tổng quản Yến Tam Lũy. Bất luận Trịnh Tuệ Tông muốn làm gì, đều cùng Yến Tam Lũy thương nghị trước. Lâu dần, Yến Tam Lũy khó tránh khỏi dần trở nên kiêu ngạo. Đến cuối cùng, cho dù là văn võ trong triều nhìn thấy hắn cũng phải hành lễ. Một người từ lục phẩm thái giám, nghiêm nhiên trở thành tể tướng đương triều. Mặc dù cũng có ngôn quan dâng tấu vạch trần đủ loại tội lỗi của Yến Tam Lũy, nhưng Trịnh Tuệ Tông vẫn tín nhiệm hắn như cũ.

Sau này bởi vì ngoại thích chuyên quyền, hoàng đế muốn phế bỏ hoàng hậu, chèn ép hậu tộc, nhưng thực lực hậu tộc quá mạnh, cho dù là Trịnh Tuệ Tông cũng không thể dễ dàng giải
quyết, hắn đem chuyện này giao cho Yến Tam Lũy làm. Yến Tam Lũy dùng hết thủ đoạn, tìm một thiếu niên tuấn mỹ cấu kết thành gian với hoàng hậu, lại cho người chỉ ra quốc cứu bán trộm lương thực quốc khố. Trịnh Tuệ Tông mượn cớ phế bỏ hoàng hậu, sau đó loại bỏ hết người có liên quan đến hoàng hậu trong triều đình.

Bởi vì chuyện này, liên lụy đến rất nhiều người, nhưng chính vì như vậy, Trịnh Tuệ Tông mới có thể thực sự nắm giữ triều quyền trong tay.

Một ngày sau khi chèn ép hậu tộc, Trịnh Tuệ Tông bảo Yến Tam Lũy cùng mình uống rượu, rượu qua ba tuần Trịnh Tuệ Tông bỗng nhiên gào khóc thành tiếng, Yến Tam Lũy không hiểu, vội vàng hỏi Hoàng đế vì chuyện gì mà đau lòng như vậy. Trịnh Tuệ Tông nói, ngươi là người trẫm tin tưởng nhất, trẫm trước giờ chưa từng hoài nghi ngươi, chuyện Hoàng hậu ngoại trừ ngươi ra cũng không có ai biết, trẫm biết ngươi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, nhưng nếu ngươi uống rượu say, nếu ngươi nói mớ thì sao? Nhưng ngươi là người trẫm tin tưởng nhất, cho dù ngươi có nói ra, trẫm cũng không trị tội ngươi.

Yến Tam Lũy nghe xong sợ hãi thất sắc, sau khi trở về chỗ ở của mình do dự thật lâu, ngay đêm hôm đó liền cắt bỏ lưỡi mình, sau đó từ quan về quê tĩnh dưỡng.

Trịnh Tuệ Tông muốn giữ lại, nhưng Yến Tam Lũy một mực cự tuyệt, Hoàng đế cho hắn hồi hương và thưởng cho hắn rất nhiều bổng lộc.

Sau đó… trên đường hồi hương Yến Tam Lũy gặp sơn phỉ. Lúc Trịnh Tuệ Tông biết tin Yến Tam Lũy chết đã khóc hết nước mắt, ba ngày liền không thể lên triều, sau đó Trịnh Tuệ Tông hạ chỉ chém hết quan viên ở nơi Yến Tam Lũy bị hại chết, chôn cùng Yến Tam Lũy, sau đó bất chấp sự phản đối của các đại thần, truy phong hầu tước cho Yến Tam Lũy.

Nghĩ đến điển cố này, bảo Tô Bất Úy không sợ sao được?

Hoàng đế ngủ càng ngày càng ít, mặc dù hắn đã cố ý ép mình ngủ nhiều một chút, nhưng cho dù ngủ được, cùng lắm cũng chỉ hai canh giờ là tỉnh dậy, muốn ngủ lại cực khó. Nếu là trước kia, Hoàng đế sẽ rời giường tiếp tục xử lý quốc sự. Nhưng từ sau khi ngự giá thân chinh, Hoàng đế dường như lười đi rất nhiều. Cho dù không ngủ được, cũng sẽ nằm lì đến khi trời sáng.

Thời điểm mặt trời nhô lên từ phía đằng Đông, Hoàng đế như trút được gánh nặng thở phào một cái, sau đó đứng dậy, đem chiếc khăn tay lau miệng đêm qua ném vào trong bếp lò, đêm qua hắn đã dùng hết bốn chiếc.

Mấy ngày gần đây, đêm nào hắn cũng nôn ra máu.

Thuốc của Vạn Tinh Thần, đã không còn phát huy tác dụng nữa rồi.

Nhưng hôm nay, sau khi rời giường tinh thần Hoàng đế khá là sôi nổi, có lẽ là vì đã sắp xếp xong nhiệm vụ cho Hứa Hiếu Cung và Lưu Ân Tĩnh, hoặc cũng có thể vì những lời nói với Tô Bất Úy đêm qua.

Tô Bất Úy nghe thấy động tĩnh bên trong vội vàng tiến vào, hầu hạ Hoàng đế rửa mặt.

- Phái người hồi kinh truyền chỉ, Húc Quận Vương Dương Khai truy phong làm nhị phẩm Hộ quốc đại đô hộ, tấn thân vương tước vị, thế tập võng thế. Cho con trai trưởng của hắn vào Đông Cung học, con thứ phong Quả Quận Vương…

Hoàng đế trầm mặc một hồi, khoát tay nói:

- Cho người trở về nói với Thái tử, nếu triều thần có người phản đối, lập tức vả miệng, nếu ai còn dám nói gì, phạt trượng năm mươi, còn nói nữa, giết không tha. Trẫm đã viết một bức thư cho Thái tử, ngươi phái người mang về đưa tận tay cho Thái tử. Nếu có người phản đối quá lợi hại, trẫm sẽ không ngại cho Thái tử thử đao trước.

Tô Bất Úy trong lòng chấn động, vội vàng cúi đầu nói:

- Nô tài nhớ rồi.

- Thời gian trước trẫm nghe ngươi nói, Phương Giải chạy khỏi Tả tiền vệ dẫn người đi Lang Nhũ Sơn rồi?

- Vâng.

Tô Bất Úy nói:

- Người của Ám thị vệ mấy ngày trước vừa mới báo tin về.

- Phái tay chân đắc lực đến Lang Nhũ Sơn truyền chỉ, Phương Giải từ tứ phẩm Hùng uy lang tướng, tấn nhất đẳng huyện tử, nhân mã của Lang Nhũ Sơn trẫm đều giao cho hắn. Nói cho hắn biết, đừng làm mất mặt trẫm, cũng đừng làm mất mặt Húc Quận Vương! Nếu như hắn không thể lật đổ đại doanh phản quân Tây Bắc, thì đừng hồi triều gặp trẫm!

- Bệ hạ…

Tô Bất Úy trầm ngâm một lúc hỏi:

- Tiểu Phương đại nhân chưa lập được công trạng gì, quan tước tăng quá nhanh, sợ rằng sẽ bị người đời khiển trách…

- Tô Bất Úy.

Hoàng đế liếc hắn một cái:

- Trẫm có cần nói lại lần nữa hay không?

- Nô tài biết tội.

Tô Bất Úy vội vàng cúi đầu:

- Nô tài lập tức sắp xếp người đến Lang Nhũ Sơn truyền chỉ.

- Ngoài ra…Nhân mã của Húc Quận Vương ở Lang Nhũ Sơn trẫm muốn đặt cho họ một cái tên, gọi là Sát lang quân, cho phép sử dụng hắc kỳ, tự thành một vệ, trước khi cùng đại quân triều đình hội sư, không chịu Binh bộ kiểm soát, nói với Phương Giải, muốn đánh thế nào thì đánh, chỉ có một lời, đánh thua rồi, mất mặt rồi, trẫm lăng trì hắn!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện