Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 460: Vỗ tay thề


trước sau

Đại Khuyển dẫn theo mấy Phi ngư bào ra ngoài một ngày một đêm, đến ngày thứ hai mới trở lại. Vốn dĩ việc đầu riên Mưu Lương Bật tuyên bố sau khi thượng vị là rút quân, đại quân đã chuẩn bị xuất phát trở về sơn trại, bởi vì lo lắng của Phương Giải lại chậm trễ một ngày. Tôn Khai Đạo cho rằng Lý Hiếu Tông nếu muốn giết Mưu Lương Bật, chỉ có thể mượn tay phản quân động thủ, mà Giáp Tử Câu này chính là địa điểm mai phục thích hợp nhất, đường đi chật hẹp lại có độ cong rất lớn, đội ngũ phía trước vượt qua, đội ngũ phía sau căn bản không thể nhìn thấy.

Phản quân mai phục ở đây, một khi Mưu Lương Bật trúng ổ phục kích đừng nói Lý Hiếu Tôn không kịp thời chi viện, cho dù là hắn cũng rất khó cứu viện.

- Chúng ta không cần phải đến Giáp Tử Câu đó, đi đường lớn mặc dù phải đi vòng rất xa, nhưng nhất mã bình xuyên, men theo Giáp Tử Câu chí ít có thể tiết kiệm được mười ngày đường, nhưng ngộ nhỡ có mai phục chúng ta thật sự rất khó ứng phó. Địa hình đó… đội ngũ căn bản không thể thi triển được, mà bị kéo ra như một sợi dây, đầu cuối không thể hỗ trợ được nhau, một khi gặp phải tập kích muốn chi viện cũng khó. Lối vào Giáp Tử Câu rất hẹp, bên trong mặc dù rộng rãi hơn một chút, nhưng địa hình như bụng hồ lô đó mới thực sự nguy hiểm, một khi bị phản quân chặn đứng bên ngoài, chỉ có nước bị tàn sát.

Thôi Trung Chấn chỉ vào bản đồ nói:

- Theo như ta nói, ta thà không cần phần công lao này, cũng không thể đi theo Giáp Tử Câu.

Mưu Lương Bật gật gật đầu:

- Địa hình này quả thật có chút hiểm.

Hắn liếc nhìn Phương Giải nói:

- Vách núi hai bên mặc dù không cao, sườn núi cũng không quá dốc, nhưng phản quân nếu từ trên cao đánh xuống, chỉ cần dùng tên lông vũ thôi đã đủ khiến chúng ta tổn thất nghiêm trọng rồi. Phương tướng quân, ta biết người của ngươi được huấn luyện rất tốt, nhưng trận đánh này, có thể tránh được thì nên tránh, lương thảo của chúng ta có thể duy trì hơn mười ngày không thành vấn đề, thậm chí dư sức vòng trở về sơn trại.

Phương Giải gật gật đầu, nhìn sang Đại Khuyển nói:

- Đem những gì ngươi thăm dò được nói cho Mưu đại nhân nghe.

Đại Khuyển dạ một tiếng, hắng hắng giọng nói:

- Ta dẫn theo mấy Phi ngư bào nhẹ nhàng đi qua, phát hiện trong Giáp Tử Câu đúng là có dấu vết phản quân. Nhưng nhìn không rõ rốt cuộc là có bao nhiêu binh lực, cây trên sườn núi rất dày, người của ta cũng không dám tiếp cận. Nhưng có thể khẳng định, trong Giáp Tử Câu nhất định có phản quân mai phục.

Phương Giải chỉ chỉ Tôn Khai Đạo:

- Tôn tiên sinh trước đây cũng từng phỏng đoán, Lý Hiếu Tông muốn tuyệt đối khống chế quân đội, khẳng định sẽ muốn giết Mưu đại nhân ngài. Hắn đang chuẩn bị để Thôi tướng quân mang theo nhân mã của một chiết xung doanh tấn công phản quân, có lẽ đã cùng Mạnh Vạn Tuế bên kia liên lạc, trận chiến này, nhất định phải giết chết Thôi tướng quân. Nhưng bởi vì thất bại của Lý Hiếu Tông, trận này Thôi tướng quân không đánh, Mạnh Vạn Tuế bên kia khẳng định cũng đã cảnh giác.

- Cho dù chúng ta có thể khống chế được đại bộ phận thân tín của Lý Hiếu Tông, nhưng chưa chắc chuyện Lý Hiếu Tông bị giết vẫn chưa truyền ra ngoài, phân lượng của Mạnh Vạn Tuế dưới trướng Lý Viễn Sơn còn nặng hơn cả Ân Phá Sơn, chứng minh người này không phải hạng tầm thường. Nếu như vậy, hắn khẳng định sẽ nghĩ, có cần phải mai phục trong Giáp Tử Câu không?

Phương Giải nói xong câu này, Thôi Trung Chấn và Mưu Lương Bật đều có chút sửng sốt, những tướng lĩnh quân Tùy khác cũng có phản ứng tương tự, mọi ánh mắt đổ đồn về phía Phương Giải.

- Lý Hiếu Tông đầu tiên sắp xếp cho Thôi tướng quân dẫn binh tấn công đại doanh phản quân Tây Bắc trước, mượn cớ tiêu diệt Thôi tướng quân. Sau đó để Mưu đại nhân mang theo quân nhi hậu cần rút vào trong Giáp Tử Câu, tranh thủ cơ hội giết chết Mưu đại nhân. Chúng ta tạm thời cho rằng là Lý Hiếu Tông an bài như vậy…

Phương Giải quét mắt nhìn tất cả mọi người:

- Cho nên, hôm trước phải là Thôi tướng quân dẫn binh tấn công doanh trại phản quân, nhưng Thôi tướng quân không đi. Mạnh Vạn Tuế đợi một ngày, nếu không đợi được chắc chắn sẽ phái người đến hỏi Lý Hiếu Tông. Bên cạnh Lý Hiếu Tông có thân tín tên gọi Lưu Tứ Lang, thời điểm chúng ta lùng bắt Lý Hiếu Tông không có phát hiện ra hắn, hỏi binh sĩ trực bạn hôm ấy thì được trả lời người này một ngày trước đã rời khỏi đại doanh, Lưu Tứ Lang nói với binh sĩ trực bạn là phụng mệnh Lý Hiếu Tông xuất doanh thăm dò tình hình quân địch. Lưu Tứ Lang này, đến bây giờ vẫn chưa trở về…

- Nếu Lý Hiếu Tông phái Lưu Tứ Lang này liên lạc với Mạnh Vạn Tuế, vậy Mạnh Vạn Tuế nhất định sẽ phái hắn trở về hỏi. Lưu Tứ Lang từ đầu đến cuối không có xuất hiện, vậy chỉ có một khả năng… Chuyện Lý Hiếu Tông bị giết, phản quân đã biết rồi. Trong tay ta có không ít cao thủ của Đại nội thị vệ, sở trường của họ là điều tra vụ án. Ta đã cho họ xem xét lại, thân binh của Lý Hiếu Tông quả nhiên không có bị giết hết.

- Thời điểm ta và Lý Hiếu Tông đánh nhau sống chết, có thể người này đã cảm thấy sự việc không ổn mà bỏ đi trước.

Phương Giải tổng kết nói:

- Cho nên, Mạnh Vạn Tuế đã biết chuyện Lý Hiếu Tông thiệt mạng, hắn còn ở Giáp Tử Câu mai phục làm gì?

- Vì sao?

Thôi Trung Chấn nhắc lại câu hỏi của mình, chờ đợi đáp án từ Phương Giải.

- Kỳ thực, đến đây đã không còn khó đoán sự tình phía sau nữa rồi.

Phương Giải cười cười.

Hắn đứng dậy nói:

- Lý Hiếu Tông lấy cớ báo thù cho Vương gia, cùng phản quân quần thảo hơn một tháng, phản quân liên tục chiến bại, nhân thủ tổn thất mặc dù không quá nhiều nhưng Mạnh Vạn Tuế khẳng định cũng đau lòng. Cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn chúng ta lui về. Lúc Lý Hiếu Tông còn ỏ đây, hắn và Lý Hiếu Tông cấu kết, lần này dậy binh báo thù căn bản chỉ là diễn kịch, diễn trò cho chư vị xem. Nhưng bây giờ Lý Hiếu Tông chết rồi, Mạnh Vạn Tuế sao có thể để cho chúng ta ung dung đi được?

- Trận chiến này, không thể tránh được.

Mưu Lương Bật nhíu mày nói:

- Có Lưu Tứ Lang trong quân của Mạnh Vạn Tuế, hắn hiểu đội ngũ của mình rõ như lòng bàn tay lại biết người biết ta, trong tay Mạnh Vạn Tuế có mấy chục vạn đại quân, nếu hắn thả cho chúng ta đi mới là chuyện lạ.

Trong trướng tất cả mọi người đều nhíu mày suy nghĩ, sắc mặt có chút nghiêm trọng.

- Giáp Tử Câu này kéo dài từ Nam sang Bắc, là một khe núi thuộc Hầu Vũ Sơn, nhưng bởi vì thế núi tương đối bằng phẳng, cho nên bị người bản xứ gọi là Giáp Tử Câu. Hầu Vũ Sơn và Lang Nhũ Sơn một cái chạy theo hướng Đông Tây một cái chạy theo hướng Nam Bắc, không thể gặp nhau.

Trở lại quân trướng của mình, Phương Giải chỉ lên bản đồ nói với thủ hạ:

- Nếu không đi theo Giáp Tử Câu, thì phải vòng qua non nửa Hầu Vũ Sơn, đi thêm mười ngày đường.

Trần Bàn Sơn nhìn bản đồ:

- Nếu tin tức Thương tiên sinh tìm hiểu là đúng, Mạnh Vạn Tuế hình như không có ý định từ bỏ lựa chọn khống chế Giáp Tử Câu. Bây giờ ngẫm lại, Tùy quân năm xưa bình yên vô sự đi qua Giáp Tử Câu, chính là vì Mạnh Vạn Tuế và Lý Hiếu Tông câu kết với nhau. Ban đầu ta còn không hiểu, có địa hình hiểm yếu như vậy, tại soa lúc quân Tùy vừa tới, Mạnh Vạn Tuế lại không lợi dụng?

- Lý Hiếu Tông cũng là người của
Lý Viễn Sơn, cho nên Mạnh Vạn Tuế mới không xuống tay.

Lục Phong Hầu nói:

- Nhưng bây giờ Lý Hiếu Tông chết rồi, cho nên Mạnh Vạn Tuế mới không thể không hạ thủ.

Hắn do dự một lúc hỏi:

- Chúng ta thực sự sẽ đi theo đường Giáp Tử Câu?

- Đi.

Phương Giải gật đầu nói:

- Ta đã thương nghị qua với Mưu đại nhân và Hoắc tướng quân rồi, sẽ tách đội ngũ ra, chúng ta vì nghi binh đi theo đường Giáp Tử Câu, còn đại đội nhân mã sẽ đi đường vòng. Đương nhiên, chúng ta cũng không cần bắt buộc phải đi qua Giáp Tử Câu, chỉ cần làm ra dấu hiệu sẽ đi qua đó mê hoặc phản quân là được.

Trác Bố Y do dự một lúc:

- Nếu… nếu phản quân biết chúng ta chỉ là nghi binh, đại đội nhân mã đã rời đi theo đường lớn rồi, vậy chúng ta sẽ phải đối mặt với sự trả thù điên cuồng của phản quân. Nếu ta là Mạnh Vạn Tuế, sau khi bị đối thủ lừa, ta tuyệt đối sẽ không tha cho năm vạn người, với binh lực hùng hậu của mấy chục vạn quân, nuốt chửng năm ngàn người chúng ta… quá dễ dàng.

- Quả thực có chút hung hiểm.

Tôn Khai Đạo liếc nhìn mọi người một cái nói:

- Nhưng nếu chư vị tin ta, ta đảm bảo chúng ta có thể an toàn đi qua Giáp Tử Câu.

- Vì sao?

Lục Phong Hầu hỏi.

Tôn Khai Đạo kéo lại áo khoác, ngồi xuống bên cạnh bếp lửa, vừa dùng một que củi khuấy động lò lửa vừa nói:

- Nếu không có gì bất ngờ, cho dù chúng ta đi qua Giáp Tử Câu cũng không có nguy hiểm gì, nếu gan các vị đủ lớn, dẫn binh ca hát đi qua Giáp Tử Câu cũng không sao.

- Lải nhải nhiều…

Lục Phong Hầu lườm hắn một cái, hắn đối với vị Tôn Khai Đạo xuất thân huyện lệnh, mặc dù có thể tính là quan tốt nhưng tuyệt đối không thể tính là thanh quan này không có ấn tượng tốt. Hắn vừa gặp Tôn Khai Đạo, liền nghĩ đến chuyện tên này vì muốn bảo toàn tính mạng đến tiểu thiếp của mình cũng tặng cho Âu Phá Sơn. Hán tử có tính cách thẳng thắn như Lục Phong Hầu, thà chết cũng không thể làm ra chuyện như vậy. Mặc dù Phương Giải luôn gọi Tôn Khai Đạo là tiên sinh, nhưng Lục Phong Hầu chưa từng coi trọng hắn.

- Ngươi nói Giáp Tử Câu an toàn là an toàn?

Lục Phong Hầu nói:

- Không nói Thương tiên sinh đi thăm dò cụ thể tin tức phản quân, cho dù không phát hiện trong Giáp Tử Câu có phản quân cũng không thể coi thường, chẳng lẽ bởi vì một câu nói của ngươi mà mọi người phải tùy tiện đi qua đó? Không sao thì tốt, nếu như có chuyện gì sao? Năm ngàn tính mạng con người ngươi gánh nổi không?

Đại Khuyển ngồi bên cạnh ha ha cười ngốc, hắn chẳng thèm đế ý đến cuộc đối thoại giữa Lục Phong Hầu và Tôn Khai Đạo. Hắn vui là vì, từng ấy năm qua, cuối cùng cũng có người chính thức tặng cho mình một cái tên. Bọn Phương Giải đều gọi hắn là Đại Khuyển, nhưng thủ hạ của Phương Giải rõ ràng không dám tùy tiện gọi hắn như vậy, cho nên gọi hắn là Thương đại nhân, ba chữ này, khiến Đại Khuyển đắc chí suốt mấy tháng liền.

Trần Bàn Sơn hiếm khi cùng Lục Phong Hầu đứng chung một trận tuyến:

- Tướng quân hạ lệnh, chúng ta đương nhiên là phải nghe theo. Đi qua Giáp Tử Câu chẳng vấn đề gì, nhưng phải chuẩn bị ổn thỏa. Không thể vì một câu nói của Mưu đại nhân, liền tùy tiện dẫn theo nhân mã đi vào. Đến lúc đó người trên sườn núi bắn tên xuống, một câu không vấn đề của Mưu đại nhân sao có thể cứu người?

Tôn Khai Đạo cười cười, dường như không để ý đến sự châm chọc của Lý Phong Hầu và Trần Bàn Sơn.

Phương Giải liếc nhìn Tôn Khai Đạo một cái, thấy hắn không hề nổi giận trong lòng mới có chút buông lỏng.

- Nếu Tôn tiên sinh đã chắc chắn như vậy, ta thấy chi bằng cứ làm.

Lục Phong Hầu nhìn thẳng vào mắt Tôn Khai Đạo nói:

- Tôn tiên sinh có thể đi trước, nếu Tôn tiên sinh có thể đi qua bình an, đại quân khẳng định sẽ không chậm trễ. Tôn tiên sinh liệu sự như thần, ta rất là tin tưởng, cho nên… Tôn tiên sinh ý ngài thế nào?

Phương Giải đang định lên tiếng thì Tôn Khai Đạo đứng dậy nói:

- Được!

- Vậy cứ làm như lời Lục tướng quân nói.

Hắn ôm quyền nói với Phương Giải:

- Tướng quân nếu tin tưởng ti chức, ti chức nguyện dẫn theo một ngàn nhân mã đi trước, đợi ti chức đi qua, đại quân xuất phát cũng không muộn.

- Một ngàn?

Trần Bàn Sơn cười lạnh nói:

- Đây chính là hai phần binh lực, chẳng may có gì sơ suất…

- Năm trăm.

Tôn Khai Sơn nhìn hắn một cái:

- Năm trăm người là đủ.

Lục Phong Hầu không nhịn được cười:

- Năm trăm người phải bày ra trận thế của mấy vạn đại quân, Tôn tiên sinh không biết có biện pháp gì, có thể nói cho ta biết được không?

- Đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết.

Tôn Khai Sơn thản nhiên nói:

- Chỉ là… cái này có được tính là đánh cuộc không?

- Tính!

Lục Phong Hầu lớn tiếng nói:

- Đương nhiên tính!

Tôn Khai Sơn lập tức tiếp lời:

- Được, nếu Tôn mỗ thắng thì sao?

- Ta tặng đầu ta cho ngươi!

Tôn Khai Sơn lắc đầu mỉm cười:

- Ta lấy đầu Lục tướng quân làm gì, nếu sự thực đúng như lời ta nói, đại quân bình an đi qua Giáp Tử Câu, sau này mời Lục tướng quân tôn trọng Tôn mỗ một chút. Chúng ta đều là thủ hạ của tướng quân, cần nhất là sự hòa thuận, bằng không, tướng quân cũng rất khó xử.

Lục Phong Hầu nói:

- Nếu sự thực đúng như ngươi nói, sau này Lục mỗ sẽ nhất nhất nghe theo lời ngươi!

- Được!

Tôn Khai Sơn tiến lên trước một bước giơ tay:

- Có dám vỗ tay thề không?

- Sợ ngươi sao?

Lục Phong Hầu tiến lên trước một bước cùng Tôn Phong Hầu vỗ tay thề, Tôn Phong Hầu nhìn sang Trần Bàn Sơn:

- Trần tướng quân thì sao?

Trần Bàn Sơn hừ lạnh một tiếng, cũng tiến lên cùng Tôn Khai Đạo vỗ tay thề:

- Ta chờ tin lành của Tôn tiên sinh!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện