Hoàn Nhan Vân Thù bị đánh mà không hiểu ra sao. Nàng vốn cho rằng Phương Giải sẽ dùng lời nói nhẹ nhàng khuyên bảo mình trở về, ai ngờ tên dã man này lại trực tiếp đánh người, hơn nữa dùng khí lực lớn như vậy. Bốp một tiếng, nàng lập tức kêu a vì đau đớn. Cảm giác nóng rực từ mông truyền tới đầu, trong nháy mắt làm cho nàng ngừng tiếng khóc.
Đánh xong, Phương Giải để nàng đứng dậy.
- Cô có biết nhảy núi có thể hù chết người không?
Phương Giải giận dữ nói.
Hoàn Nhan Vân Thù xoa xoa mông, vẻ mặt ủy khuất nói:
- Ta có muốn nhảy núi đâu, chỉ là thấy nơi này yên tĩnh nên muốn đi xuống một lát mà thôi! Ngươi…không ngờ ngươi lại đánh ta…
Phương Giải hừ một tiếng:
- Nếu có lần sau, đánh còn đau hơn.
Hoàn Nhan Vân Thù tức giận dậm chân, xoay người đi vào trong hang động. Có lẽ vì cái mông thực sự rất đau, cho nên tư thế đi đường cũng không được tự nhiên. Phương Giải nhìn bóng lưng quật cường kia đi vào hang động, lắc đầu mỉm cười đi theo vào.
- Làm sao cô biết trên núi có một chỗ bí ẩn như vậy?
Phương Giải vừa đi vừa hỏi.
Hoàn Nhan Vân Thù căn bản không để ý tới hắn, tức giận đi thẳng về phía trước. Phương Giải cũng không nói nữa, chỉ đi theo nàng vào hang động. Hang động này khá rộng rãi, càng đi vào càng thấy lớn. Phương Giải lấy hỏa chiết tử từ trong túi đốt lên, sau đó bước nhanh đuổi theo Hoàn Nhan Vân Thù:
- Đi chậm một chút, trời tối cẩn thận dưới chân.
Lời còn chưa dứt, Hoàn Nhan Vân Thù đã vấp phải cái gì đó rồi ngã về phía trước. Phương Giải vội vàng vươn tay đỡ lấy nàng, cành tay vòng đúng bộ ngực căng tròn. Hoàn Nhan Vân Thù đứng thẳng dậy, giãy dụa thoát khỏi cánh tay của Phương Giải, hừ một tiếng lại đi về phía trước.
Phương Giải nắm chặt lấy tay nàng.
- Đừng đi vào trong nữa, từng có người nào vào trong này chưa?
- Chưa…
Hoàn Nhan Vân Thù rốt cuộc mở miệng, thanh âm hơi phát run.
Phương Giải dùng hỏa chiết tử chiếu chiếu, thấy vừa rồi Hoàn Nhan Vân Thù vấp phải một khối xương cốt, chỉ là đã khô nứt, nhìn không ra là xương người hay xương động vật. Hoàn Nhan Vân Thù hoảng sợ kêu a một tiếng, vội chạy tới sau lưng Phương Giải. Nàng vốn không phải là một người nhát gan, chỉ có điều ở trong hoàn cảnh này đột nhiên xuất hiện xương cốt, khó tránh khỏi hoảng hốt. Phương Giải trừng mắt nhìn nàng, đá văng cái xương:
- Chưa từng đi vào đây còn dám đi sâu như vậy.
Hoàn Nhan Vân Thù đứng ở sau lưng nắm lấy áo của hắn, nhỏ giọng nói:
- Ai bảo hiện tại ngươi mới nắm lấy tay ta.
Phương Giải tức quá hóa cười:
- Nếu ta không nắm tay cô, cô vẫn đi vào trong à?
- Ta…
Hoàn Nhan Vân Thù há miệng, bỗng nhiên phát hiện mình vẫn nắm áo của Phương Giải, cho nên lập tức buông tay:
- Ta không muốn nói chuyện với ngươi. Vừa nãy ngươi đánh ta, ta sẽ về mách ca ca của ta, bảo huynh ấy đánh lại ngươi mười cái.
Phương Giải lười để ý tới cô nàng, cõng nàng lên lưng rồi đi ra ngoài:
- Hiện tại mới nhớ tới mách ca ca, sao vừa rồi không có khí thế đó.
Hoàn Nhan Vân Thù giãy nảy vài cái, hai tay không biết đặt chỗ nào. Bị Phương Giải cõng đi vài bước, tim nàng đập càng ngày càng mạnh. Nàng nhìn lưng của Phương Giải, ngửi mùi trên người hắn, cánh tay chậm rãi buông lỏng, đặt trên vai Phương Giải.
Thời gian dần qua nàng cúi người xuống, áp má vào lưng hắn.
- Phương Giải…
- Ừ?
- Đừng đưa ta trở về Bắc Liêu được không? Phụ hãn tính toán gả ta cho Khoát Khắc Đài Mông Ca, ta không muốn.
- Ừ.
Câu trả lời của Phương Giải rất ngắn gọn.
- Thật chứ?
- Thật!
Hoàn Nhan Vân Thù lau nước mắt và nước mũi lên áo của Phương Giải:
- Nhưng ca ca của ta nhất định sẽ không đáp ứng. Cho dù ngươi đồng ý nói giúp ta, thì huynh ấy cũng chưa chắc đồng ý. Huynh ấy giống với Phụ Hãn, sẽ làm bất kỳ điều gì để bảo vệ bộ tộc. Tuy bọn họ yêu thương ta, nhưng trừ khi Đại Tùy mau chóng đáp ứng bộ tộc Bắc Liêu bọn ta tới trung nguyên sinh sống, bằng không cho dù Đại Tùy bình định, đuổi người Mông Nguyên trở về thảo nguyên, thì vẫn bị đưa tới vương đình.
- Ta nói không có chuyện đó thì là không có chuyện đó.
Từ ánh mắt của Hoàn Nhan Vân Thù nhìn mình lúc xoay người rời đi, Phương Giải liền biết kích động sẽ chiến thắng lý trí. Đây là chuyện của Bắc Liêu, hắn vốn không nên quản. Nhưng ánh mắt bất lực, đau thương còn mang theo hy vọng mình có bảo vệ nàng, khiến Phương Giải không thể cự tuyệt.
- Ca ca của cô không đánh lại ta, nếu y cố ý đưa cô về, ta liền đánh y giúp cô.
Phương Giải cười cười nói.
Hoàn Nhan Vân Thù tựa vào lưng Phương Giải gật gật đầu, bỗng nhiên cắn vào vai Phương Giải một cái.
Phương Giải dường như không có việc gì, quay đầu lại hỏi:
- Thế nào, có gãy răng không?
Hoàn Nhan Vân Thù đỏ mặt, ngồi thẳng lên quơ hai nắm tay nhỏ nhắn đấm nhẹ vào vai Phương Giải:
- Ai bảo ngươi đánh ta! Ai bảo ngươi đánh ta!
Phương Giải cười ha hả, đi về hướng phát ra ánh sáng.
…
…
Đi tới cửa hang động Phương Giải buông Hoàn Nhan Vân Thù xuống, Hoàn Nhan Vân Thù đỏ mặt lui về phía sau mấy bước, không dám nhìn vào mắt Phương Giải. Phương Giải lắc đầu cười cười, đi thêm vài chục bước đứng ở biên nhìn xuống dưới. Nơi này là giữa sườn núi, cách đại doanh ở chân núi cũng phải trăm mét, người bình thường ngã xuống chắc chắn sẽ chết, nhưng Phương Giải sẽ không. Cho dù hắn không cần thi triển cái gì thì với cơ thể của hắn, người thường cũng khó mà bằng được.
Từ nơi này nhìn xuống, xuyên qua kẽ lá có thể nhìn vào đại doanh, dù sao cách không quá xa. Với thị lực của Phương Giải, có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của binh lính tuần tra. Nhưng từ đại doanh ngửa đầu nhìn lên, chỉ có thể nhìn thấy tảng đá lớn ở trên đỉnh đầu Phương Giải.
Nếu cẩn thận nghe, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hô vang của binh lính đang luyện tập ở giáo trường.
- Làm sao cô phát hiện ra nơi này?
Phương Giải quay đầu hỏi Hoàn Nhan Vân Thù, chỉ thấy mỹ nhân Bắc Liêu có tính cách ngay thẳng này lại có chút nhăn nhó đứng ở đó, khuôn mặt đỏ bừng như hoa đào nở rộ.
- Xin lỗi.
Phương Giải cười cười:
- Vừa nãy đánh cô là không đúng.
Hoàn Nhan Vân Thù nhớ tới vừa nãy bị đánh, còn có Phương Giải ôm lấy mình, hơn nữa còn cõng mình đi ra hang động, khuôn mặt càng đỏ hơn.
- Còn không phải…còn không phải do rảnh rỗi.
Nàng ngồi xuống vách đá, thả hai chân thon dài xuống, nhìn đại doanh ở dưới, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Mỗi ngày ca ca đều ở cùng với các kỵ binh, không uống rượu ăn thịt thì đấu vật luyện binh, cả ngày không thấy cũng là chuyện bình thường. Mà còn ngươi, sau khi tới nơi này, ngươi liền chạy tới thành Phan Cố, từ năm trước tới năm nay đều không xuất hiện. Thật vất vả mới trở lại, thì lại bận rộn với quân vụ, trở về với không trở về chẳng khác gì nhau, vẫn là cả ngày không gặp.
- Cả doanh này chỉ có mình ta là con gái, tuy ta chưa từng coi mình là con gái, nhưng dù sao không thể bất chấp mọi thứ, không kiêng sợ nói chuyện cười đùa với bọn họ như ca ca ta. Hang động này ta đã phát hiện ra một thời gian rồi, về sau mỗi lần buồn chán liền tới đây ngồi một lúc. Ngồi ở nơi này có thể nhìn xuống đại doanh, có thể
nhìn tới bọn họ, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy ta. Thật giống như đang nhìn một bức tranh chuyển động vậy, khá là thú vị.
Phương Giải ngơ ngác một lúc, đi tới ngồi xuống bên cạnh Hoàn Nhan Vân Thù.
Hai người ngồi sát nhau, nhìn đại doanh dưới chân núi.
- Phương Giải.
- Sao?
- Nếu cứ ngồi như vậy, nhìn mặt trời mọc và lặn, chẳng làm gì cả, cũng chẳng nghĩ ngợi gì cả, thì tuyệt biết mấy.
Phương Giải nghiêng đầu nhìn Hoàn Nhan Vân Thù, ở dưới trời chiều, khuôn mặt của nàng càng thêm xinh đẹp. Làn da trắng nõn như mạ thêm một tầng vàng, có lẽ vì thẹn thùng lúc trước chưa tán đi, nên làn da trắng nõn lộ chút màu đỏ. Lông mi của nàng rất dài, cái mũi thon thon, không hề nghi ngờ rằng, đây là một khuôn mặt không hề có tỳ vết.
Phương Giải không trả lời, bởi vì hắn bất kỳ câu trả lời nào đều sẽ phá mất ảo tưởng lúc này của Hoàn Nhan Vân Thù. Hắn cũng học bộ dạng của Hoàn Nhan Vân Thù, ngồi ở vách thả hai cái chân xuống. Động tác ngây thơ như vây, hình như từ lúc hắn biết đi chưa từng làm qua. Tuy sống hai đời, nhưng cộng lại cũng chỉ có một thời thơ ấu.
Hai người lâm vào trầm mặc, đều không nói chuyện.
Không biết khi nào thì Hoàn Nhan Vân Thù ngả đầu vào vai của Phương Giải, nhắm mắt lại.
Cũng không biết vì trong lòng có thương cảm hay vì gió ở núi hơi lớn, bờ vai của nàng khẽ run. Phương Giải cúi đầu nhìn nàng, chỉ có thể nhìn thấy cái trán và cái mũi tinh xảo. Cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của nàng, Phương Giải vô thức vươn tay nắm lấy bờ eo thon nhỏ của nàng.
Lúc cánh tay của Phương Giải đặt ở bờ eo, thân hình của Hoàn Nhan Vân Thù hơi cứng lại. Nàng ngẩng đầu nhìn Phương Giải, trong mắt có một thứ tình cảm khiến cho người ta thương tiếc. Phương Giải cúi đầu nhìn nàng, nàng ngửa đầu nhìn Phương Giải, dưới ánh mắt trời, đôi môi đỏ mọng càng thêm tươi đẹp.
Cái miệng nhỏ nhắn của Hoàn Nhan Vân Thù hơi mở ra, dường như đang chờ đợi.
Phương Giải nhìn có chút si ngốc, không muốn nói cũng không muốn động đậy, sợ phá hư cảnh đẹp tĩnh lặng này. Hoàn Nhan Vân Thù chợt ngồi thẳng lên, hôn nhẹ vào môi Phương Giải một cái, sau đó nàng cúi gằm đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Phương Giải. Phương Giải bị động tác này của nàng làm cho sững sờ, vẻ mặt cứng lại, thật lâu không hồi phục.
- Coi như…
Hoàn Nhan Vân Thù cúi đầu lẩm bẩm nói:
- Coi như ta trả thù việc ngươi đánh ta…
Nói năng lộn xộn.
Phương Giải ách một tiếng, không nói gì.
Hoàn Nhan Vân Thù đỏ mặt nhìn hắn, Phương Giải lập tức cười ngượng:
- Nếu cô cảm thấy vẫn chưa hết giận, thì có thể tiếp tục báo thù…
Hoàn Nhan Vân Thù vùi đầu dụi dụi vào cánh tay của Phương Giải, không dám ngẩng lên nữa.
- Báo thù báo thù báo thù.
Nàng vừa dụi vừa nói.
Phương Giải bỗng nhiên nắm lấy hai tay của nàng, cúi đầu nhìn vào mắt nàng:
- Để ta giúp nàng báo thù.
Sau đó là một nụ hôn mãnh liệt.
Miệng của Hoàn Nhan Vân Thù bị ngăn lại, mấy cọng râu của Phương Giải chạm vạo khiến nàng có chút ngứa ngáy. Tay nàng bị Phương Giải nắm lấy, sau đó Phương Giải chậm rãi đè nàng xuống. Hai người dần dần ôm nhau ở ngay sườn núi.
Bộ váy dài màu trắng dính dầy bụi và lá rụng, mà khuôn mặt còn trắng hơn bộ váy xuất hiện màu đỏ ửng. Nàng nhắm mắt lại, hô hấp hơi ồ ồ, môi cũng bị hôn có chút sưng. Mà nàng không muốn ngăn cản nam nhân này làm bậy.
Dưới vách núi chính là đại doanh.
Trên vách núi là ý loạn tình mê.
Phương Giải ôm lấy nàng, nàng ôm lấy cổ Phương Giải.
- Vừa rồi ta đang suy nghĩ nên tìm lý do gì để thuyết phục ca ca của nàng cho nàng đi theo ta, không phải gả cho Đại Hãn Mông Nguyên nữa.
Phương Giải ôm nàng đi vào hang động kia.
- Hiện tại tìm được một lý do rồi.
Hắn nhìn vào mắt nàng, rất nghiêm túc nói:
- Trở thành nữ nhân của ta.
Hoàn Nhan Vân Thù vùi đầu vào ngực Phương Giải, cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng.
Sau đó nàng hơi gật đầu.
Cái gật đầu khiến trong lòng Phương Giải càng thêm ngứa ngáy.
Ánh sáng trong hang động khá mờ, nhưng vẫn không che được thân thể như bạch ngọc hoàn mỹ vô khuyết. Ngay cả gió cũng ngượng ngùng tới quấy rầy đôi bạn trẻ này. Gió thổi vào những cành cây bên ngoài vang lên tiếng xào xạc che đi tiếng rển rỉ ở bên trong. Bắc Liêu có nhiều mỹ nhân, mà Hoàn Nhan Vân Thù chính là viên minh châu của Bắc Liêu.
Không tìm thấy bất kỳ tỳ vết nào trên người nàng.
Làn môi của Phương Giải đi khắp thân thể của nàng, từ cái cổ mượt mà tới bộ ngực cao ngất, lại tới cái bụng trơn nhẵn. Tay hắn nắm lấy vòng eo mảnh khảnh, thỉnh thoảng vuốt ve nơi vừa đi qua.
Nàng nằm trên quần áo của Phương Giải, cố chịu đựng sự thẹn thùng, bắt buộc mình mở mắt nhìn nam nhân trước mặt, nhìn hắn cười cười với mình, nhìn tình yêu trong mắt hắn.
Lúc hắn nằm sấp lên người nàng, nàng biết rằng…mình có một cánh tay có thể dựa vào bất kỳ lúc nào.
Một tiếng rên rỉ phát ra mũi vì đau đớn kích thích dục vọng của một người nào đó. Hắn đặt tay vào hai cái đùi đẹp trắng nõn, mềm mãi, chậm rãi tiến vào phía trước. Trong hang động mờ mờ ảo ảo, một đóa hoa lan lặng yên nở rộ.