Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 477: Đừng áp chế ta


trước sau

Lúc đi xuống núi là Phương Giải cõng Hoàn Nhan Vân Thù, nguyên nhân trong đó không cần nói cũng hiểu. Dựa trên lưng nam nhân của mình, cả người không còn khí lực, Hoàn Nhan Vân Thù đột nhiên cảm giác hạnh phúc tới thật nhanh, nhanh đến mức ngay cả nàng cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua hang động kia, sau đó áp má sát hơn. Nàng ôm cổ Phương Giải, giống như không có chuyện gì có thể khiến nàng buông tay ra.

Hoàn Nhan Trọng Đức đứng ở đường núi nhìn thấy cảnh như vậy, kỳ thưc đã không cần Phương Giải giải thích thêm gì.

Y kinh ngạc nhìn Phương Giải cõng Hoàn Nhan Vân Thù đi về hướng này, qua một hồi lâu thở dài một tiếng, xoay người rời đi. Y cũng không chờ Phương Giải nói với mình cái gì, bởi vì y không muốn nghe.

Phương Giải đứng lại, nhìn bóng lưng của Hoàn Nhan Trọng Đức, áy náy nói với Hoàn Nhan Vân Thù:

- Phỏng chừng lần này điện hạ giận ta thật rồi.

Hoàn Nhan Vân Thù ừ một tiếng, không muốn ngẩng đầu lên. Nàng vẫn bồi hồi ở sau lưng Phương Giải, lẳng lặng cảm nhận tim đập của hắn. Kỳ thực nàng căn bản không nghe thấy Phương Giải đang nói gì, cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì. Chẳng qua nàng chỉ cảm thấy dựa người vào sau lưng Phương Giải như vậy rất thoải mái, rất an toàn, không có buồn phiền gì cả.

- Huynh sẽ không buông tay đấy chứ?

Nàng lẩm bẩm nói.

- Sẽ không.

Phương Giải gật đầu, cái gật đầu đầy kiên định.

Lúc hai người xuống núi, sắc trời đã tối, Phương Giải trực tiếp cõng Hoàn Nhan Vân Thù về chỗ ở của nàng. Nói với nàng rằng nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm ngày mai còn phải xuất hành. Trước khi đi, Hoàn Nhan Vân Thù ngồi thẳng dậy ôm lấy cổ Phương Giải rồi hôn một cái nồng nàn vào má của hắn, sau đó chui tọt vào chăn không ló đầu ra. Dù Phương Giải nói cái gì cũng không chịu ra ngoài.

Phương Giải cười cười, đắp lại chăn cho nàng rồi rời đi.

Trong đại doanh đã đốt đuốc, sáng rọi như ban ngày.

Có đôi khi những việc như thế này căn bản không cần phải nói ra, rất nhiều người cũng có thể đoán được. Lúc Phương Giải trở lại, nhìn thấy Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu như cười như không nhìn hắn, liền biết việc này không giấu diếm được. Cũng không biết tại sao, con gái lại rất mẫn cảm với mấy chuyện như vậy.

- Hai nàng đều là người xấu.

Phương Giải nói.

Trầm Khuynh Phiến bĩu môi:

- Nếu là người xấu, thì vừa rồi muội đã cùng Tiểu Yêu tỷ đã lên núi đánh ghen một trận rồi.

Phương Giải không khỏi cảm khái nữ nhân thời này có lối suy nghĩ khác với nữ nhân đời sau. Các nàng dễ dàng chấp nhận nam nhân của mình có thêm một nữ nhân khác. Tuy đây không phải là một điều tiến bộ, nhưng Phương Giải tự hỏi bản thân thì phát hiện mình lại thích như vậy…

- Chuẩn bị xong chưa?

Phương Giải chuyển đề tài.

- Đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát bất kỳ lúc nào.

- Tối nay nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm ngày mai xuất phát.

Phương Giải nói một câu, lập tức chuẩn bị trở về tắm rửa. Trầm Khuynh Phiến dùng ánh mắt ra hiệu cho Mộc Tiểu Yêu một cái, Mộc Tiểu Yêu đỏ mặt lên, cúi thấp đầu cùng Trầm Khuynh Phiến đi theo sau Phương Giải. Phương Giải nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, thấy ánh mắt khác lạ của Trầm Khuynh Phiến, hắn hơi hiểu ra cái gì đó.

- Hai nàng quả nhiên là người xấu.

Trầm Khuynh Phiến bĩu môi nói:

- Bọn muội không nói không có nghĩa là bọn muội không có oán khí.

Phương Giải không nhịn được thầm thở dài, hóa ra ảo tưởng vừa nãy của mình cũng chỉ là ảo tưởng. Hắn bị Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu đẩy mạnh vào phòng tắm giống như là bắt cóc, mãi cho tới khi đêm khuya…

Phương Giải thực không ngờ mong ước tắm chung cùng hai nàng được thực hiện như vậy.

- Hai nàng cố ý để ngày mai ta không cưỡi được ngựa phải không?

Phương Giải nằm trong thùng nước, cảm nhận khoái cảm từ cái lưỡi của Trầm Khuynh Phiến đi khắp người hắn, hắn không nhịn được rên rỉ một tiếng. Cây gậy sắt phía dưới kia đã nhô lên, lộ ra ngoài mặt nước. Những chuyện như vậy, Trầm Khuynh Phiến không muốn, Mộc Tiểu Yêu thì miễn cưỡng chấp nhận, nhưng giờ thì trái lại, Trầm Khuynh Phiến nhiệt tình như lửa, mà Mộc Tiểu Yêu thì bối rối không biết làm gì. Nàng sợ hãi đứng một bên, há miệng thở dốc nhưng lại ngượng ngùng nói ra.

Nàng nhớ tới những lời vừa nãy Trầm Khuynh Phiến nói với nàng, khuôn mặt lập tức đỏ ửng tới mang tai.

Phương Giải kéo nàng ôm vào trong ngực, hôn mạnh vào trán nàng một cái:

- Là ta không đúng, việc này ta nên nói với hai nàng một tiếng. Chỉ có điều…việc này…xảy ra đột nhiên, cho nên chưa kịp.

Trầm Khuynh Phiến đã động tình, dùng cái miệng nhỏ nhắn ngăn chặn câu nói kế tiếp của Phương Giải.

Thùng gỗ rất lớn.

Nhưng ba người cùng tắm có vẻ chật chội.

Ở bên ngoài không biết gió ngừng thổi khi nào, mây trên trời bị gió thổi tan hết, chỉ có ánh trăng sáng ngời. Ánh trăng dịu dàng phủ kín cả thế giới, có vẻ an tường và yên lặng. Một chú thỏ đi nhầm tới cửa phòng tắm, khẩn trương ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Có lẽ nó đang nghi hoặc, sao trong núi lại truyền tới tiếng nước biển đánh vào đá nhỉ?

Từng đợt từng đợt một, rất kịch liệt.

Lúc tiếng rên rỉ và thở dốc khó có thể áp chế được chui ra từ phòng tắm, chú thỏ này hiển nhiên sợ hãi, lập tức chạy đi, do hoảng hốt chạy bừa nên đập đầu vào một cái cọc gỗ, liền hôn mê bất tỉnh. Trần Hiếu Nho vừa đi qua nơi này thấy một màn như vậy không nhịn được hai mắt tỏa sáng, bước nhanh tới xách con thỏ hoang lên, cười ha hả.

Sau đó y nhìn thấy ánh nến và bóng dáng lay động trong phòng tắm, y cúi đầu nhìn con thỏ, lẩm bẩm:

- Đây là báo ứng, ai bảo ngươi nhìn cảnh không nên nhìn.

Qua một hồi lâu, Phương Giải mở cửa nhìn nhìn ra ngoài, sau đó trở vào, mỗi tay bế mỗi người bay như bay trở về lều của mình. Bởi vì ba người chưa thay quần áo, mà quần áo vốn đã ướt nhẹp nước. Bất kể cao thủ Cửu Phẩm như Trầm Khuynh Phiến hay là Mộc Tiểu Yêu, giờ này như bị thoát lực nằm sấp trên vai Phương Giải, cũng không muốn nhúc nhích, tùy ý để cho hắn ôm.

Trở lại phòng, Phương Giải đặt hai nàng lên giường, kéo chăn đắp lại rồi cười đắc chí:

- Hừ hừ…Để xem ngày mai là ai ngay cả cưỡi ngựa cũng không còn khí lực.

Trầm Khuynh Phiến vung tay lên, Phương Giải lập tức ôm đầu chạy đi.

Hắn vừa chạy vừa quay đầu nói:

- Lần sau nhất định phải làm một cái bể tắm thật to.

Vèo một tiếng, một chùm kiếm khí lướt qua người hắn thổi tắt nến cách đó không xa. Phương Giải lè lưỡi, mỉm cười đi thay quần áo.





Đi ra khỏi phòng, thay một bộ quần áo khô ráo, Phương Giải cảm thấy tinh thần rất thoải mái, không mệt mỏi chút nào. Hắn nhớ tới Hoàn Nhan Trọng Đức đứng ở đường núi nhìn mình, cảm thấy thân ảnh đó có chút cô đơn. Hắn biết rằng Hoàn Nhan Trọng Đức khẳng định rất thất vọng, bởi vì Hoàn Nhan Vân Thù không chỉ là muội muội của y, còn là người bảo vệ cho gần trăm vạn dân chúng Bắc Liêu. Chính nhờ có nàng, mà Mông Ca mới không động tới Bắc Liêu.

Lúc trước Mông Ca lần đầu tiên nhìn thấy Hoàn Nhan Vân Thù đã giật nảy mình. Chẳng qua khi đó Hoàn Nhan Vân Thù còn nhỏ. Vì nàng mà Mông Ca thậm chí thả lỏng sách lược chèn ép Bắc Liêu. Từ trước tới nay, để áp chế những dân tộc dũng mãnh, người Mông Nguyên thường lựa chọn cách áp chế mạnh mẽ, cực đoan. Cứ cách một thời gian lại kiếm cớ giết một đám nam đinh của Bắc Liêu, do đó khiến nhân khẩu của bộ tộc Bắc Liêu một mực không tăng lên.

Lúc đi tìm Hoàn Nhan Trọng Đức, Phương Giải bỗng nhiên nghĩ những việc mình làm thật to gan lớn mật. Hoàng Đế Đại Tùy coi trọng con gái của Ngô Nhất Đạo là Ngô Ẩn Ngọc, sau đó Ngô Ẩn Ngọc tìm tới nương tựa mình. Không phải là hắn không biết tâm tư của Ngô
Ẩn Ngọc, chỉ là cảm thấy lúc ấy mình không bảo vệ được nàng nên mới đuổi nàng về Ngô gia. Nhưng bởi vì một câu nói của Ngô Nhất Đạo, mà toàn bộ người của Hàng Thông Thiên Hạ đều đã coi hắn là cô gia. Chuyện này liệu có làm Hoàng Đế Đại Tùy tức giận hay không, Phương Giải không biết cũng không muốn nghĩ tới.

Sau đó, Hoàn Nhan Vân Thù trở thành nữ nhân của hắn. Chỉ sợ ở trong suy nghĩ của Đại Hãn Mông Nguyên Mông Ca, mình là người chết rồi.

Nữ nhân mà hai Hoàng Đế của hai đế quốc mạnh nhất thế gian coi trọng, đều coi trọng hắn.

Trong hàn kỵ doanh còn có rất nhiều người còn chưa ngủ, đám kỵ binh đang sửa sang lại hành trang.

Một nửa người phải trở về Thập Vạn Đại Sơn, một nửa người sẽ xuất chinh vào ngày mai. Phương Giải có chút áy náy với Hoàn Nhan Trọng Đức, đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào.

Hoàn Nhan Trọng Đức đang uống rượu, nhìn thấy Phương Giải tiến vào nhưng không lên tiếng.

Phương Giải ngồi xuống đối diện với y, cầm túi rượu uống một ngụm.

- Chuyện đó ngươi không cần phải nói lại nữa.

Hoàn Nhan Trọng Đức cúi đầu, rất nghiêm túc nói:

- Sáng sớm ngày mai Vân Thù vẫn phải trở lại Thập Vạn Đại Sơn. Ta không ngăn cản cảm tình giữa hai người, là vì ta không muốn muội muội của ta đời này có tiếc nuối gì. Ngươi có biết rằng phong tục của người Bắc Liêu bọn ta gần giống với người Mông Nguyên. Nữ tử người Hán các ngươi nếu trao thân cho ai, thì đời này liền thuộc về người đó. Mà bọn ta thì không quan tâm tới những thứ đấy. Chuyện giữa hai người…dừng lại ở đây.

Hoàn Nhan Trọng Đức uống cạn chén rượu trong tay:

- Ngươi nên biết ta làm vậy là vì suy xét cho toàn bộ tộc Bắc Liêu. Phụ Hãn và ta đều có tâm hướng về Đại Tùy, điều này không phải giả dối, nhưng Hoàng Đế Đại Tùy lại không có ý định chấp nhận bọn ta. Bọn ta không thể đặt cược toàn bộ gia đình và tính mạng vào Đại Tùy bên này. Dù sao đó cũng là gần trăm vạn nhân mạng. Tuy nhiên, ta có thể cam đoan với ngươi một điều…

Y ngẩng đầu liếc nhìn Phương Giải một cái:

- Sau khi Vân Thù trở lại Thập Đại Vạn Sơn, ta sẽ đợi thêm một thời gian ngắn. Nếu sau cuộc chiến, Hoàng Đế Đại Tùy đáp ứng bộ tộc của bọn ta dời tới trung nguyên, thì Vân Thù vẫn là người của ngươi. Nếu sau cuộc chiến…

- Không có nhiều ‘Nếu’ như vậy…

Phương Giải uống cạn chén rượu cay nồng, cảm thấy trong bụng như còn lửa đốt.

- Nàng là muội muội của ngươi, là nữ nhi của Bắc Liêu các ngươi.

Phương Giải nhìn Hoàn Nhan Trọng Đức, hai mắt rất sáng:

- Trước kia, nàng ấy đúng là một lợi thế để ngươi và phụ thân ngươi bảo vệ bộ tộc. Nhưng giờ đã không phải rồi, bởi vì nàng ấy là người của ta. Ta không quan tâm tập tục của người Bắc Liêu các ngươi giống với người Mông Nguyên như thế nào, đó là chuyện của các ngươi, không liên quan gì tới ta. Từ hôm nay trở đi Hoàn Nhan Vân Thù phải ở bên cạnh ta, không có bất kỳ người nào, bao gồm cả phụ thân ngươi và ngươi có thể đưa nàng ấy đi.

Hoàn Nhan Trọng Đức biến sắc:

- Ta không muốn vì chuyện này mà làm ảnh hưởng tới tình cảm giữa ta và ngươi.

Phương Giải lắc đầu:

- Hiện tại ta tôn kính ngươi, không chỉ vì ngươi là bằng hữu của ta, là người thừa kế Hãn vị của Bắc Liêu, còn là vì ngươi là ca ca của nàng ấy. Nếu ngươi nguyện ý giơ chén rượu này lên chúc phúc bọn ta, ta sẽ chân thành nói một tiếng cảm ơn. Nếu ngươi tính toán giơ mã đao lên, ta sẽ đứng ở trước người nàng ấy.

Phương Giải đứng dậy, cúi đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hoàn Nhan Trọng Đức:

- Tập tục của các ngươi là của các ngươi, tập tục của Mông Nguyên là của Mông Nguyên, mà Hoàn Nhan Vân Thù là của ta.

Hắn rất nghiêm túc nói:

- Ta tới không phải là để thương lượng với ngươi, cũng không phải là tới nghe ngươi làm ra quyết định, mà là muốn nói với ngươi rằng, đừng ký thác vận mệnh của Bắc Liêu lên người một nữ nhân. Nếu ngươi chỉ có thể giao vận mệnh của bộ tộc cho người khác quyết định, thì bộ tộc của ngươi sẽ vĩnh viễn không đứng thẳng lưng lên được. Chuyện người Bắc Liêu dời tới trung nguyên ở, ta sẽ gánh vác, bởi vì ta nợ Vân Thù.

- Chẳng lẽ ngươi bức ta ngày mai trở về Bắc Liêu?

Hoàn Nhan Trọng Đức giận dữ nói.

- Ngày mai…ta chỉ dẫn theo Sơn Tự Doanh xuất phát, còn các ngươi thì trở về Thập Vạn Đại Sơn đi.

Lúc đi tới cửa, Phương Giải quay đầu nhìn Hoàn Nhan Trọng Đức:

- Ta không muốn nữ nhân của mình dính dáng vào mấy việc liên quan tới hiệu quả và lợi ích. Nếu vì tiền đồ của bản thân mà bỏ rơi nữ nhân của mình, thì ta cần tiền đồ làm cái gì? Không có hàn kỵ trợ giúp thì ta vẫn đi làm việc của mình. Không có hàn kỵ trợ giúp, ta vẫn sẽ không buông tay Vân Thù. Đừng áp chế ta, bởi vì ngươi không biết điều mà ta coi trọng nhất trong lòng.

- Không có hàn kỵ, ngươi muốn vượt ngàn dặm tập kích sẽ không thành công.

Hoàn Nhan Trọng Đức đứng lên nói.

Phương Giải cười nhạt:

- Quả nhiên ngươi không biết điều mà ta coi trọng nhất trong lòng.

Nói xong câu đó, hắn xoay người rời khỏi quân trướng.

Trong đêm trăng, thiếu niên xoải bước mà đi.

Thân hình của hắn sao mà cao ngất, không có một tia gấp khúc nào. Hắn đi tới phòng của Hoàn Nhan Vân Thù, gõ cửa. Đợi Hoàn Nhan Vân Thù đi ra, hắn cõng nàng lên.

Hoàn Nhan Vân Thù sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Hoàn Nhan Trọng Đức đang đứng ở ngoài lều vải.

- Có lẽ nàng sẽ phải ở bên cạnh ta một thời gian rồi.

Phương Giải nói.

- Bao lâu?

Hoàn Nhan Vân Thù hỏi.

- Lần trước nàng nói vĩnh viễn là bao lâu?

- Cả đời.

- Ừ, vậy thì cả đời.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện