Tuy rằng quyết định của Phương Giải hơi đột ngột, nhưng lập tức được sự ủng hộ của tất cả mọi người. Với thực lực hiện tại của bọn họ, không đủ để chống chọi với bất kỳ thế lực nào. Nếu Hoàng Đế chiêu hàng Mạnh Vạn Tuế, Ân Phá Sơn, sau đó đại xá phản quân, mất không bao lâu đoán chừng có thể chỉnh đốn được đại quân mấy chục vạn. Tới lúc đó Hoàng Đế sẽ hưng binh đông tiến.
Vào lúc này, Hoàng Đế tất nhiên sẽ không đi về hướng nam quyết chiến với La Diệu.
Mà phỏng chừng La Diệu cũng sẽ có hành động. Lưu lại binh mã ở Hoàng Dương Đạo ngăn cản Hoàng Đế xuôi nam, sau đó có thể y sẽ tiếp nhận quân đội của Diệp Cận Nam, chỉ huy trăm vạn đại quân thẳng tiến vào Giang Nam. Đã từng có người nói rằng, chiếm được Giang Nam thì chiếm được cả thiên hạ. Giang Nam đất lành, lương thực không thiếu, nhân khẩu nhiều, nguồn lính sung túc. Chỉ cần chiếm cứ Giang Nam, kém nhất cũng có thể cùng Dương gia chia sông tự trị.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chắc La Diệu sẽ bình Giang Nam trước rồi mới tiến quân về phía bắc. Binh lực của y quá khổng lồ, nhu cầu cấp bách bổ sung vật tư ở nơi đông đúc giàu có. Đánh càng xa, chiến tuyến càng dài, chỉ dựa vào một nhà kho Hân Khẩu là không thực tế. Cách một con sông lớn, để vận chuyển lương thực từ nhà kho Hân Khẩu tới Giang Nam không phải là chuyện dễ dàng.
Tuy thoạt nhìn Hắc Kỳ Quân lui tới đại thảo nguyên là bị động, thậm chí có thể coi là hành động trốn tránh, nhưng đối với dụng binh sau này rất có lợi. Hiện giờ thảo nguyên đang là thời điểm cây cỏ tươi tốt, chỉ cần thu nạp dê bò mà mục dân bỏ lại, thì có thể yên ổn sống qua mùa đông.
Đợi khi Hoàng Đế và Cao Khai Thái đấu nhau, Phương Giải lại mang theo Hắc Kỳ Quân trở về. Tới lúc đó bất kể là xuôi nam hay là đông tiến, trong tay có một đội kỵ binh hùng mạnh, tính cơ động cao, thì không ai dám coi thường.
Sau khi quyết định, đại quân liền lên đường.
Thành Phan Cố là không thể vứt bỏ được. Phương Giải lưu lại hai nghìn binh mã thủ thành, tất cả binh mã còn lại rời khỏi Trung Nguyên qua Thanh Hạp, tiến vào thảo nguyên. Lúc các binh lính trở lại vùng đất này, cảm xúc của mỗi người đều rất đặc biệt.
Năm đó bọn họ hùng dũng oai vệ đi tới, nhưng máu lại lưu khắp nơi.
Lúc này đây, bọn họ không gặp phải bất kỳ kẻ địch nào. Những tiểu bộ tộc chưa kịp rút đi kia, đâu dám trêu chọc mấy vạn chiến binh tinh nhuệ của Đại Tùy.
Phương Giải hạ lệnh thay phiên phòng thủ Phan Cố. Lúc này thành Phan Cố chính là con mắt, để theo dõi sự biến hóa của Tây Bắc Đại Tùy, để theo dõi Hoàng Đế giãy dụa ở thời khắc cuối cùng như thế nào.
Thừa dịp Hoàng Đế còn đang ở núi Mang Đãng bên kia thu nạp phản quân, Phương Giải cũng lưu lại một nhóm người để chiêu mộ những thanh niên trai tráng tòng quân. Đám dân chúng đều biết Phương tướng quân yêu dân như con, cho nên rất nhiều người tới báo danh.
Sau khi vào thảo nguyên, Phương Giải chọn một đồng cỏ lúc trước còn là của Mãn Đô Lạp Đồ để đóng quân. Đây là một mảng thảo nguyên tươi tốt nhất trong vòng hai nghìn dặm xung quanh. Sau khi Mãn Đô Kỳ bị tiêu diệt, các kỳ chủ không ngừng chia cắt lãnh thổ, một số bộ tộc nhỏ cũng di chuyển tới đây tránh né áp bức. Về sau xảy ra chiến loạn, nơi từng là lãnh thổ của Mãn Đô Kỳ này không còn kỳ chủ, trở thành nơi yên ổn của các bộ tộc nhỏ.
Phương Giải phái Trần Định Nam và Hạ Hầu Bách Xuyên dẫn theo một nghìn kỵ binh tìm tòi trên thảo nguyên, thấy bộ tộc nhỏ thì bảo thủ lĩnh của bọn họ mang theo dê bò chiến mã tới chỗ Mãn Đô Kỳ. Tiểu thủ lĩnh không dám phản kháng, chỉ có thể tuân theo. Qua một tháng, Hắc Kỳ Quân đã thu được không dưới mười vạn dê bò, trên vạn con chiến mã.
Chiếm được dễ dàng như vậy, các tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân đều cực kỳ vui mừng. Điều này kích thích sự nhiệt tình của bọn họ. Tướng lĩnh các doanh thay phiên nhau ra ngoài, mở rộng phạm vi tìm tòi. Bất kể là chiến mã có chủ hay không có chủ, đều lùa về hết. Tuy nhiên, dựa theo chỉ thị của Phương Giải, Hắc Kỳ Quân chỉ lấy một nửa số chiến mã dê bò của các bộ tộc nhỏ. Phương Giải lo lắng nếu lấy quá nhiều, thì các bộ lạc nhỏ kia liên kết lại với nhau sẽ tạo thành chiến lực không kém. Nếu có thể tránh được phiền phức thì cứ tránh.
Lúc Tây Bắc bắt đầu mùa đông, thì người của Phương Giải đã vơ vét được đồng cỏ phạm vi ba nghìn dặm.
Chiến mã thu được khiến cho lòng người rung động, chỉ mấy tháng đã giúp mỗi binh lính Hắc Kỳ Quân có được một con chiến mã!
Thu hoạch khổng lồ như vậy, khiến các tướng sĩ Hắc Kỳ Quân trôi qua mỗi ngày trong sự vui vẻ.
Trên thảo nguyên không thiếu nhất chính là chiến mã và dê bò. Đây là mùa đông hạnh phúc nhất mà từ khi binh lính Hắc Kỳ Quân tây chinh. Mỗi ngày đều được ăn thịt, trôi qua còn tốt hơn cả trên núi Lang Nhũ.
Phương Giải phái đi rất nhiều thám báo để tìm hiểu tin tức của Vương đình bên kia. Mà binh lính ở Phan Cố, dựa theo yêu cầu của hắn, cứ cách mười ngày lại mang tình báo tới Mãn Đô Kỳ.
Thoạt nhìn, mùa đông cứ trôi qua nhẹ nhàng như vậy.
Hạnh phúc mà thỏa mãn.
Nhưng đang lúc mọi người dần quen với sự an bình, thì có một tin tức khiến Phương Giải rất coi trọng.
Tháng mười một.
Một đội quân mạnh nhất của người Bắc Man chừng mười lăm vạn người trùng trùng điệp
điệp từ phía bắc núi Lang Nhũ xa xôi tiến vào thảo nguyên. Trên đường đi, đám người Bắc Man này không biết tự lượng sức mình, dám phát động công kích với Bắc Liêu, ý đồ cướp đoạt chiến mã và lương thực. Kết quả là bị Hoàn Nhan Trọng Đức mang theo hai vạn hàn kỵ đánh cho tan nát.
Rơi vào đường cùng, người Bắc Man đành phải cầu hòa, sau đó xám xịt vượt qua Thập Vạn Đại Sơn tiến vào thảo nguyên.
Người Bắc Man tới rồi.
Hơn nữa đây chỉ là đội quân dò đường. Nếu bọn họ phát hiện thảo nguyên không có bất kỳ phòng ngự nào, bọn họ sẽ hưng phấn mà gào khóc giống như tìm được kho báu vậy. Bộ tộc mấy trăm vạn người sẽ vượt qua dãy núi trùng trùng đi vào thảo nguyên. Người Bắc Man đã sinh sống trong hoàn cảnh cực kỳ khắc nghiệt, sẽ cảm thấy thảo nguyên chính là thiên đường.
Nếu người Bắc Man đui mù tới trêu trọc địa bàn của Hắc Kỳ Quân.
Có lẽ mùa đông không còn nhàm chán nữa rồi.
Thiên nhiên luôn có rất nhiều điều khiến người ta khó hiểu. Cách một tòa núi Lang Nhũ, Tây Bắc của Đại Tùy đã vào mùa đông, lạnh không lấy tay ra ngoài được, đi tiểu chậm một chút có khả năng bị đông cứng bảo bối. Nhưng phía tây núi Lang Nhũ mùa đông lại không lạnh lắm. Có gió thổi nhưng khá thoải mái.
Phương Giải mỗi ngày ngoại trừ tu luyện ra, thời gian còn lại đều là giám sát binh lính mau chóng quen với lưng ngựa. Đây là thời kỳ hỗn loạn nhất từ trước tới nay, nhưng cũng là thời kỳ có nhiều cơ hội nhất. Bằng không người Hán muốn sống thoải mái trên thảo nguyên, muốn ăn thịt dê, thịt bò, cưỡi chiến mã của Mông Nguyên là một điều viển vông. Đám ma cũ của Sơn Tự Doanh rất là tự hào đắc ý, bởi vì hiện tại bọn họ đã trở thành sư phụ. Mỗi người có mười mấy đồ đệ để dạy kỹ thuật cưỡi ngựa.
Chỉ cần dâng chiến mã và dê bò lên, Phương Giải sẽ không làm khó những bộ tộc nhỏ yếu. Cho nên người trong thảo nguyên và người Hán sống coi như là hòa hợp. Thậm chí có mục dân gan lớn sẽ ngồi trên ngọn đồi nhìn những binh lính người Hán tập cưỡi ngựa, thỉnh thoảng ngã xuống đất rồi cười ha hả.
Tuy bọn họ đã dâng một số của cải, nhưng không phải là không có thu hoạch. Bởi vì nhờ đội quân người Hán hùng mạnh này, mà mã tặc không dám làm càn nữa.
Bất kể Phương Giải đi tới chỗ nào, con hùng sư màu trắng kia cũng sẽ đi theo hắn. Phương Giải dần dần quen với việc bên cạnh có một con quái vật lớn như vậy làm tùy tùng. Mà lúc mục dân nhìn thấy bạch sư chí hung trong truyền thuyền đứng bên cạnh tướng quân người Hán kia, bọn họ càng thêm kính sợ người Hán tên là Phương Giải kia, thậm chí là sợ hãi.
Phật tông ảnh hưởng tới thảo nguyên đã nghìn năm, cho nên các mục dân rất tin tưởng với truyền thuyết bạch sư là điềm xấu. Thuận theo đó, bọn họ cũng coi Phương Giải là người đại hung. Thậm chí có người chắc chắn rằng, Phương Giải chính là chuyển thế của tên ác ma mà một nghìn năm trước bị Minh Vương trấn áp. Hắn xuất hiện là muốn báo thù.
Lúc đầu mục dân tưởng rằng một người tàn ác hung bạo như vậy xuất hiện ở thảo nguyên, sẽ dẫn tới một hồi gió tanh mưa máu. Nhưng về sau bọn họ mới phát hiện nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ kia rất tốt, luôn cười hiền hòa.
- Đại tướng quân, binh lính vẫn chưa quen với việc vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung.
Tôn Khai Đạo chỉ những binh sĩ đang được huấn luyện kia:
- Bắn tên trên lưng ngựa xóc nảy, còn phải bắn chính xác mục tiêu, thực sự quá khó. Người thảo nguyên lớn lên từ lưng ngựa, từ mười tuổi cung mã thành thạo cũng không kỳ lạ gì. Nhưng người của chúng ta phần lớn mới chỉ lần đầu cưỡi ngựa, muốn trở thành khinh kỵ binh đủ tư cách không phải thời gian ngắn là có thể làm được.
Phương Giải hiểu ý của Tôn Khai Đạo, mỉm cười đi xuống ngọn đồi. Hắn cưỡi bạch sư tới sân huấn luyện, nhấc một cây cung cứng và một bình tên, đến trước mặt mọi người, cao giọng nói:
- Lần đầu tiên ta sờ vào cung đã có thể bắn trúng hồng tâm cách năm mươi bước. Chỉ mất một tháng đã có thể vừa cưỡi ngựa chạy nhanh vừa bắn chuẩn xác mục tiêu. Cho nên các ngươi tự hỏi lòng mình xem, vì sao các ngươi không làm được. Người với người đều giống nhau, người Mông Nguyên cũng chỉ có hai cái tay hai cái chân, bọn họ làm được sao các ngươi không làm được?
Phương Giải chỉ vào đầu:
- Huống chi, chỗ này của người Mông Nguyên còn kém hơn chúng ta.
Đám binh lính cười to.