Phương Giải thúc dục bạch sư, ở tốc độ cao bắn liên tục bảy mũi tên, mũi tên nào cũng bắn trúng hồng tâm.
- Ta biết rằng trước kia các ngươi đã quen đứng bắn tên. Nhưng hiện tại các ngươi đã là kỵ binh rồi, nếu ở trên lưng ngựa mà không biết bắn tên chẳng phải sẽ mất mặt sao? Đầu tiên các ngươi phải biết ưu thế của kỵ binh là gì. Về sau chúng ta trở lại Trung Nguyên, không thể không giao chiến với kẻ thù. Lúc các ngươi cưỡi chiến mã lao như gió vượt qua quân trận của kẻ thù, dùng mũi tên bắn ngã bọn chúng, tên mà bọn chúng bắn ra căn bản không đuổi theo kịp tốc độ của các ngươi.
- Các ngươi phải nhớ kỹ một việc, các ngươi luyện tập càng tốt, thì cơ hội sống sót trên chiến trường của các ngươi càng lớn, mà khả năng giết kẻ địch cũng càng lớn.
- Từ hôm nay trở đi.
Phương Giải lớn tiếng nói:
- Những Ngũ trưởng, Thập trưởng, Lữ suất phải cẩn thận rồi. Nếu các ngươi không tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, thì vị trí của các ngươi sẽ bị người mạnh hơn thay thế. Các ngươi đều bắt đầu từ con số không, cạnh tranh công bằng, muốn bảo vệ vị trí của mình, các ngươi phải quen với lưng ngựa sớm hơn thuộc hạ của mình. Mà mỗi binh lính, đều có cơ hội trở thành tân Ngũ trưởng, Thập trưởng, Lữ suất!
Binh lính bộc phát tiếng hoan hô, mà các quan quân cấp thấp thì lộ vẻ lo lắng.
Phương Giải nhin vẻ mặt của bọn họ, hỏi:
- Sao, sợ à? Sợ thì không cần tỷ thí nữa, trực tiếp tìm tới Giáo úy dẫn đội nói rằng mình không làm nữa! Nếu như vậy, về sau các ngươi có coi thường chính bản thân mình không? Sở dĩ các ngươi trở thành quan quân, là vì ở bộ chiến các ngươi biểu hiện tốt hơn những người khác! Nhưng hiện tại các ngươi đã không còn là bộ binh nữa rồi, nếu làm không tốt, thì dựa vào cái gì các ngươi chiếm được vị trí quan quân.
- Đi thôi.
Phương Giải lớn tiếng nói:
- Ba tháng sau ta sẽ đích thân giám sát các doanh tỷ thí. Tới lúc đó ai biểu hiện xuất sắc nhất, ta liền trực tiếp thăng làm Giáo úy!
- Đại tướng quân uy vũ!
Binh lính lập tức hoan hô, không khí trở nên rất nhiệt liệt.
Phương Giải nhảy xuống bạch sư, bước lên ngọn đồi. Tôn Khai Đạo cười nói:
- Làm như vậy, chỉ sợ trong lòng những Ngũ trưởng, Thập trưởng kia sẽ không thoải mái.
Phương Giải nói:
- Muốn thoải mái thì dốc hết bản lĩnh của mình đi. Dưới trướng của ta ai cũng có cơ hội trở thành quan quân, chỉ xem có thực tài hay không.
- Người Bắc Man tới đâu rồi?
Hắn giao cung cứng cho thân binh rồi hỏi.
- Thám báo báo lại, người Bắc Man từ phương bắc núi Lang Nhũ tiến vào thảo nguyên, hiện giờ đang ở Sắc Lặc Kỳ. Sắc Lặc Kỳ là khu vực đồng cỏ ở cuối đông bắc Mông Nguyên, bởi vì xa xôi nên không bị nội chiến của Mông Nguyên ảnh hưởng. Kỳ chủ Sắc Lặc Kỳ đã dẫn theo binh lính tới Vương đình nghe lệnh rồi, nhưng vẫn lưu lại không ít binh lính. Người Bắc Man muốn dựa vào gậy gỗ, chùy gỗ trong tay mà muốn sống yên ở thảo nguyên, sẽ không dễ dàng.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Sao hôm nay không thấy tin tức gì từ thành Phan Cố gửi tới.
Tôn Khai Đạo ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:
- Hoàng Đế trưng binh tăng cường quân bị ở thành Tấn Dương, ba lượt phái người tới Phan Cố bảo quân coi giữ nhắn lại với Đại tướng quân tới Tấn Dương gặp mặt thánh. Đại tướng quân vẫn không trả lời, phỏng chừng Hoàng Đế đã phái người ngăn cản tin tức truyền qua truyền lại giữa chúng ta và thành Phan Cố.
- Thủ đoạn càng ngày càng bỉ ổi rồi.
Phương Giải lắc đầu.
Tôn Khai Đạo ừ một tiếng:
- Chỉ là một thủ đoạn hả giận mà thôi, hiện tại Hoàng Đế không dám khơi mào khai chiến. Y càng nán lại Tây Bắc lâu thì càng bất lợi cho y. La Diệu đã mang binh tiến vào Giang Nam, binh mã của Cao Khai Thái sau khi chiếm cứ Hà Đông Đạo thì đánh vào Tô Viễn Đạo, rất gần với trung tâm Trung Nguyên. Hoàng Đế có thể kiên trì bệnh tật tới hiện tại, còn không phải vì lo lắng Thái tử tuổi nhỏ, triều thần loạn chính đó sao? Nên y muốn chạy về trợ giúp…
- Đợi qua mùa đông, phỏng chừng Hoàng Đế sẽ động binh với Cao Khai Thái. Tuy nhiên….
Tôn Khai Đạo nghĩ một lát rồi nói:
- Thủ hạ phi ngư bào của Trần Hiếu Nho tìm hiểu được tin tức, mấy ngày này sức khỏe của Hoàng Đế gần như suy sụp rồi, ngay cả tự mình đi đường cũng không đi được. Lúc xuất hành phải nhờ Tô Bất Úy dùng xe lăn đưa đi. Có lẽ…Hoàng Đế đợi không tới mùa xuân.
Phương Giải lắc đầu:
- Có đôi khi nghĩ lại, thiên hạ của Dương gia kiên cố như vậy, thế mà vẫn có thể tan tác thành thế này.
- Kiên cố chỉ là bề ngoài mà thôi…
Tôn Khai Đạo thở dài:
- Đại Tùy mới lập quốc trăm năm, hoàng tộc Dương gia không tin tưởng người dưới, chỉ biết làm suy yếu nhau. Giữa các triều thần cũng không có sự tin tưởng, chửi bới nhau sau lưng là việc bình thường. Hơm một trăm năm qua, mâu thuẫn giữa quý tộc mới và cũ, chính là do người của Dương gia châm ngòi, mượn những thần tử khai quốc có công chèn ép những danh môn thế gia của triều trước, lại dùng các thế gia triều trước, để cân bằng với thần tử có công.
- Mâu thuẫn vẫn luôn tồn tại, chỉ có điều người của Dương gia khá mạnh mẽ, cứng rắn đè xuống. Các đời Hoàng Đế của Đại Tùy không có một kẻ yếu, giỏi về cân bằng thế lực các nơi. Nhưng hiện tại, Hoàng Đế bệnh nặng sắp chết, Thái tử tuổi còn nhỏ, mấy thần tử được Hoàng Đế tin tưởng phó thác đều không đáng
tin cậy, huống chi là những người khác?
Phương Giải gật đầu
- Quân sư cho rằng nên giải quyết như thế nào?
Tôn Khai Đạo chậm rãi lắc đầu:
- Thuộc hạ chỉ hiểu đạo làm thần…
Phương Giải thở dài, nghĩ thầm trong lòng, hóa ra làm Hoàng Đế vất vả như vậy. Không nói tới mỗi ngày phải xử lý hàng đống chuyện phức tạp, chỉ riêng việc làm sao cân bằng các thế lực kia, cũng phải vắt hết óc mới làm được.
Hắn ngồi xuống đất, nhìn binh lính luyện tập, suy nghĩ xuất thần. Trong đầu nghĩ tới mấy vấn đề mà lúc trước hắn chẳng bao giờ lo lắng tới. Có lẽ vì có chút nhàm chán, cho nên hắn suy nghĩ rất nhiều. Càng suy nghĩ, Phương Giải phát hiện mình không thể không bội phục người của Dương gia.
Từ lúc lập quốc tới nay, người của Dương gia hay dùng thủ đoạn cân bằng các thần tử, nếu xuất hiện một Hoàng Đế rác rưởi, chỉ sợ triều đình đã loạn tới rối tinh rối mù rồi.
…
…
Bởi vì ngày qua ngày khá thoải mái, nên lúc binh lính nhận ra sắp bước qua năm mới rồi mới tỉnh ngộ thời gian như thoi đưa. Mấy tháng qua trôi thật là nhanh, cuộc sống của bọn họ khá là phong phú và vui vẻ. Mỗi ngày sau khi huấn luyện xong trở lại doanh trại nghỉ ngơi, không phải lo lắng bất kỳ kẻ thù nào, cho nên tinh thần khá buông lỏng.
Tới tu vị như Phương Giải, đã không cần quan tâm tới khí trời nóng lạnh.
Binh lính đã mặc áo bông thật dài, nhưng hắn vẫn mặc một bộ trường bào như bình thường. Cho nên, càng lộ vẻ cao ngất.
Thời gian qua, người của phi ngư bào không ngừng thẩm thấu vào Vương đình. Nhưng vì diện mạo và ngôn ngữ khác nhau, nên muốn làm được là điều rất khó khăn. Mà ở Đại Nội Thị Vệ Xử, Trần Hiếu Nho có địa vị không cao, chỉ là Bách hộ, cho nên y không biết Đại Nội Thị Vệ Xử đã an bài bao nhiêu người ẩn núp ở Mông Nguyên. Còn Trác Bố Y tuy có địa vị không thấp, nhưng y chưa bao giờ hỏi La Úy Nhiên mấy việc này.
Cho nên tới hiện tại, Phương Giải không dùng được phi ngư bào nào bố trí ở Mông Nguyên.
Có lẽ những người đó biết hắn đang ở Mãn Đô Kỳ, nhưng bởi vì lo lắng tới thế cuộc, cho nên không người nào trong bọn họ nguyện ý lộ ra. Đại Tùy hỗn loạn và Mông Nguyên loạn chiến, khiến cho bọn họ thấy được cơ hội làm một người bình thường. Chỉ cần bọn họ không đi ra, thì bọn họ có thể duy trì cuộc sống mà bọn họ đang quen thuộc. Bọn họ có thể dứt bỏ thân phận phi ngư bào, không phải lo lắng chịu sự trừng phạt gì.
Không tìm hiểu được tin tức nào, thậm chí không có tin tức.
Phương Giải không biết mấy người Trung Thân Vương, Hạng Thanh Ngưu tới Đại Tuyết Sơn sẽ có kết cục gì. Hắn chỉ biết Minh Vương bị thương nặng, nhưng một lão yêu quái có tu vị nghìn năm, chẳng lẽ không có một thủ đoạn bảo vệ mạng sống nào sao? Nếu Minh Vương là người như vậy, thì y làm sao trở thành người duy nhất trong nghìn năm qua?
Đúng vaạ, Phật tông hiện tại là Phật tông yếu nhất từ trước tới nay, Minh Vương hiện tại cũng là Minh Vương yếu nhất từ trước tới nay.
Nhưng Phương Giải luôn cảm thấy, Trung Thân Vương muốn giết Minh Vương sẽ không dễ dàng như vậy.
Còn có Thiên Tôn Đại Tự Tại thần bí kia, nghe nói nếu y không rời khỏi Đại Luân Tự, thì y chính là người đệ nhất chỉ sau Minh Vương. Nhưng điều này rất mơ hồ, Phương Giải không biết Minh Vương mạnh bao nhiêu, cũng không thể phỏng đoán được Đại Tự Tại mạnh bao nhiêu.
Dù phái đi rất nhiều người, nhưng thu hoạch không được bao nhiêu.
Hôm nay là hai mươi tám tháng chạp, binh lính đã chuẩn bị xong ăn tết ở thảo nguyên. Du kỵ đang tuần tra cách đại doanh 30 dặm phát hiện một chấm đen ở phía xa xa, di chuyển rất thong thả. Bọn họ lập tức cảnh giác, tạo thành hình quạt đi tới.
Tới gần, bọn họ mới phát hiện đó là một tên mập mạp, khuôn mặt đờ đẵn.
Y bước đi giống như máy móc, môi đã khô nứt, quần áo rách nát. Giày đã không còn, bàn chân đính dầy bùn đất. Sắc mặt của y rất kém, cũng không biết đã bao nhiêu ngày rồi còn chưa tắm rửa. Cách vài mét đã có thể ngửi thấy mùi thối. Tóc tai lộn xộn, giống như ổ gà.
Nhưng đai ngọc đeo ở hông y lại rất sạch sẽ, mà một bàn tay của y đang đỡ lấy đai ngọc.
Đoan đoan chính chính.