Tranh Bá Thiên Hạ

1: Không cần phải lo lắng hắn học được ((1))


trước sau

Phương Giải rút một khăn tay từ ống tay áo lau dầu ở miệng và ngón tay, chỉ chỉ những binh sĩ đã lộ tung tích từ trong rừng đào, hỏi:

- Đây là nghi thức hoan nghênh ta của Đại tướng quân à? Sao lại chui hết vào rừng đào vậy? Đào mới ra trái non, chua vậy mà bọn họ lại nhét đầy miệng…nghĩ lại mà miệng chảy nước. Đại tướng quân, các binh sĩ của ngài đều thích ăn đào non à?

Đào non…

Nếu không phải cực kỳ đói, thì ai nhét nhiều đào non lông xù như vậy vào miệng làm gì?

Sắc mặt Kim Thế Hùng biến ảo không ngừng, trầm mặc một lúc liền khoát tay. Hai thân binh phía sai y lập tức rời khỏi đình, lệnh cho binh lính trong rừng đào lùi lại.

- Đã tới lúc này rồi, cũng không cần phải thăm dò cái gì nữa.

Kim Thế Hùng uống một hơi cạn sạch rượu trong chén:

- Phương tướng quân, ngươi mang về một đội hùng binh, đây là lý do mà ta đợi ngươi ở đây.

Phương Giải cười cười, lần nữa ngồi xuống:

- Đây là lời nói thật. Nếu ta không có đội kỵ binh này, thì làm gì có chuyện Đại tướng quân ở chỗ này chờ ta.

Kim Thế Hùng không để ý tới lời châm chọc của Phương Giải, chắp tay trịnh trọng nói với hắn:

- Phương tướng quân cũng biết tình hình hiện tại của Trung Nguyên như thế nào rồi đấy. Tổng Đốc của mấy đạo đã không tiếp nhận chính lệnh của triều đình, Bàng Bá ở Giang Nam tụ quân lại đặt tên là Hộ Quốc Quân gì đó, không động binh với La Diệu, mà là chuẩn bị đi lên phía bắc. Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ ở Hà Đông Đạo cũng như hổ rình môi, La Diệu thì càng không cần phải nói. Thiên hạ đã loạn như vậy rồi, thần cường chủ yếu, trong lòng ta và ngươi đều hiểu rõ về sau sẽ xảy ra chuyện gì.

- Mặc dù trong tay Phương tướng quân có một đội kỵ binh cường đại, nhưng căn cơ cùng mạng lưới quan hệ của tướng quân còn nông, mọi người nên lo lắng cho bản thân nhiều hơn, chẳng lẽ tướng quân không nghĩ qua thi triển tài năng của mình sao? Nếu tướng quân nguyện ý, ta và ngươi có thể hợp tác với nhau. Ta có thể chiêu mộ được tiền tài lương thực và quân đội lớn mạnh, giúp tướng quân vượt mọi chông gai.

Ông ta nhìn Phương Giải, chân thành nói:

- Đây là chuyện tốt với ta và ngươi, ngươi nên biết lời của ta là thật. Ta và ngươi hợp tác, trước bình định Tây Bắc, sau tới Tây Nam. Cho dù không thể gột rửa toàn bộ Trung Nguyên, thì lấy xuống Tây Bắc bên này cũng dễ như trở bàn tay. Tới lúc đó, tiếp tục tiến binh hay là dưỡng sức chuẩn bị, thì đều có thể đổi được một tiền đồ tốt.

Phương Giải chờ ông ta nói xong, phủi tay nói:

- Đại tướng quân nói rất hay, bức tranh vẽ nên cũng rất đẹp.

Hắn quay đầu hỏi Tôn Khai Đạo:

- Tiên sinh nghĩ thế nào?

Tôn Khai Đạo cười cười nói:

- Kim lão tướng quân nói quả thật có lý. Với kinh nghiệm lãnh binh nhiều năm của Kim lão tướng quân, nếu là hợp tác thì có được rất nhiều chỗ tốt. Hơn nữa phía sau Kim lão tướng quân cũng không thiếu thế gia nhà giàu ủng hộ. Ta đoán thời gian qua lão tướng quân đã liên lạc được không ít người phải không?

- Tuy nhiên…

Y chuyển giọng:

- Dù là hợp tác, cũng nên chia chính và phụ. Nếu không có chính và phụ, thì lúc ban bố mệnh lệnh phía dưới liền không rõ ràng. Dựa theo lý, Kim lão tướng quân đức cao vọng trọng, Đại tướng quân nhà ta tất nhiên cũng nguyện ý tôn Kim lão tướng quân là chính, Đại tướng quân nhà ta là phụ, nhưng…nói như thế nào với người phía dưới? Trấn an như thế nào?

Kim Thế Hùng ngẩn ra, suy nghĩ một lát rồi nói:

- Chỉ cần thời gian dài, tất nhiên là thuận theo.

Tôn Khai Đạo nói thẳng:

- Nhân tâm không phục a.

Tôn Khai Đạo xoay người nói với Phương Giải:

- Đại tướng quân, thuộc hạ không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng suy nghĩ của thuộc hạ là, nhất quyết không muốn đi theo Kim lão tướng quân.

- Vì sao?

Phương Giải hỏi.

Tôn Khai Đạ chân thành nói:

- Thuộc hạ đã theo ngài từ những ngày đầu gian khổ nhất. Về sau nếu Đại tướng quân đại thành, thuộc hạ cũng thơm lây theo, áo gấm hồi hương, quang minh diệu tổ là không cần phải nói. Bởi vì Đại tướng quân biết thuộc hạ trung thành, tất nhiên vui lòng ban ân huệ. Nhưng còn Kim lão tướng quân…dưới trướng của Kim lão tướng quân cũng có người, tới lúc đó đám thuộc hạ làm sao so được với bọn họ? Làm sao có được công bằng? Làm sao đảm bảm tương lai không bị xa lánh?

Tôn Khai Đạo cười cười:

- Vừa rồi Kim lão tướng quân cũng nói thẳng, là vì trong tay Đại tướng quân có mười vạn thiết kỵ nên mới ở chỗ này chờ Đại tướng quân, bàn chuyện hợp tác. Nếu năm rộng tháng dài,
mười vạn thiết kỵ kia đều thuận theo Kim lão tướng quân, vậy thì vị trí của Đại tướng quân ở đâu? Nếu là thuộc hạ, tất nhiên lo lắng có một ngày Đại tướng quân mang theo mười vạn thiết kỵ rời đi, cho nên thuộc hạ nhất định sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ Đại tướng quân. Sau đó lại loại bỏ dần các tướng lĩnh dưới trướng của Đại tướng quân, thay bằng thân tín…

- Tên thất phu này!

Kim Thế Hùng cả giận nói

- Ngươi nói xằng nói bậy gì vậy! Người đâu, lôi cổ người này ra ngoài!

Phương Giải liếc nhìn Kim Thế Hùng một cái, lạnh lùng nói:

- Đại tướng quân không thấy làm vậy là thất lễ à?

Hắn lạnh lùng nhìn hai thân binh đi lên định động thủ, nói:

- Tôn tiên sinh là người của ta, không cần tới người khác phải can thiệp!

Hai thân binh này muốn đi về phía trước nhưng lại không dám, do dự đứng đó, thỉnh thoảng liếc nhìn Kim Thế Hùng.

Sắc mặt của Kim Thế Hùng xanh mét, khoát tay ra hiệu cho hai thân binh lùi xuống, nén giận nói:

- Phương tướng quân, lão phu chờ ở nơi này, nói lời khuyên bảo, thành ý trong đó không cần nói ra ngươi cũng biết. Mong Phương tướng quân suy nghĩ kỹ càng, chớ bỏ lỡ cơ hội thật tốt này. Đang thời loạn thế, ai chẳng muốn thi triển bản lĩnh của mình ra? Hiện giờ Phương tướng quân binh hùng tướng mạnh, lại không biết sử dụng, chẳng phải khiến người ta cảm thấy đáng tiếc sao?

Phương Giải không nhịn được cười rộ lên:

- Nếu ta giao kỵ binh cho ngươi, ngươi liền cảm thấy không đáng tiếc đúng không?

Kim Thế Hùng vô thức nhìn Phương Giải một cái, trong mắt hiện lên một tia ác khí.

- Ta lại cảm thấy Tôn tiên sinh nói có lý…

Phương Giải vừa ăn vừa nói:

- Ta và Đại tướng quân không có thâm giao gì, Đại tướng quân nguyện ý ở chỗ này không phải là chờ ta mà là chờ mười vạn binh lính của ta. Một khi đã như vậy, sao ta có thể không nghĩ, về sau Đại tướng quân sẽ đối đãi với ta như thế nào? Người của ta đi theo ta là muốn lấy được tiền đồ, nếu ta đáp ứng ngươi, chỉ sợ đội ngũ này sẽ lập tức làm phản. Mặc dù ta xuất thân từ hàn môn, ít đọc sách, nhưng không ngu si tới mức không nhìn thấy ngày mai nó như thế nào.

Hắn vỗ bụng nói:

- Ăn no rồi…giảm một bữa cơm, thật tốt.

Khóe miệng Kim Thế Hùng co giật, trừng mắt nhìn Phương Giải.

- Giờ là lúc cáo từ.

Phương Giải đứng lên nói:

- Đại tướng quân, muốn đàm phán với người một người thì nên bắt được tâm tư của người đó, bằng không đàm phán sẽ chẳng đi tới đâu. Ngươi chỉ muốn làm sao kiếm được lợi lớn nhất, chỉ biết lấy mà không biết bỏ ra. Đừng nói là ta, dù thay đổi là bất kỳ ai cũng sẽ không đồng ý với ngươi. Ngươi có bộ dáng xấu như vậy, nhưng lại quá ảo tưởng bản thân…

- Đủ rồi!

Kim Thế Hùng đứng lên nói:

- Hôm nay ngươi tới, là để làm nhục ta sao?

Phương Giải lắc đầu, rất nghiêm túc nói:

- Không phải, ta vừa nói qua, ta tới là để ăn bữa cơm này đấy, ăn của ngươi tiết kiệm của ta, rất tốt. Ngươi xem, ta chỉ muốn chiếm chút tiện nghi của ngươi, cho nên ta chiếm được rồi. Bởi vì ngươi không thèm để ý tới một bữa cơm, mà mục đích của ta cũng chỉ là một bữa cơm. Ngươi muốn chiếm của ta tiện nghi lớn, ta tất nhiên không cho ngươi chiếm. Ngươi tham nhiều, mà ta tham ít, cho nên ta chiếm được, còn ngươi không chiếm được.

Hắn vẫy tay, trong ánh mắt hoảng sợ của Kim Thế Hùng, bạch sư chạy tới. Phương Giải nhảy lên lưng biến sắc, quay đầu nói với Kim Thế Hùng:

- Lời này có lẽ hơi thâm ảo, chưa chắc ngươi hiểu được!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện