Tranh Bá Thiên Hạ

2: Không cần phải lo lắng hắn học được ((2))


trước sau

Sau khi Phương Giải đi rồi, Kim Thế Hùng mới hiểu ra. Có lẽ người kia tới thực sự chỉ vì một bữa cơm. Điều này làm cho Kim Thế Hùng khó có thể lý giải, càng nghĩ càng giận. Nhất là câu mà Phương Giải nói trước khi đi, khiến cho ông ta giận muốn nổ phổi.

“Ngươi tham nhiều, mà ta tham ít, cho nên ta chiếm được, còn ngươi không chiếm được”

Lời này giống như một cái tát quất vào mặt ông ta, thanh âm vang dội.

Nhìn bóng lưng của Phương Giải, Kim Thế Hùng thấp giọng mắng vài câu, bộ tóc bạc bị gió thổi lay, đâu còn phong độ của người từng trải qua quan trường mấy chục năm. Kỳ thực tới hiện tại, ông ta đã không thể duy trì phong độ được nữa. Bị Hoàng Đế bắt ở lại Tây Bắc, xuôi nam không cửa tiến đông không đường. Muốn phát triển ở một nơi cằn cỗi như vậy, căn bản là không có khả năng!

Cho nên ông ta mới chờ Phương Giải ở đây, bởi vì với thực lực hiện tại của ông ta, căn bản không đủ để khai thông đường trở về Trung Nguyên.

Chính như lời ông ta nói, Trung Nguyên đã loạn tới mức này, ai chẳng muốn liều mạng một chuyến? Tuy Kim gia của ông ta không tính là thế gia hạng nhất, nhưng tốt xấu cũng đã có cơ nghiệp mấy trăm năm. Nếu thực sự toàn lực tranh giành…thì có thể đánh cược một lần. Trước khi đi nếu không phải Hoàng Đế lo lắng ông ta có dị tâm, thì sao có thể để ông ta ở lại Tây Bắc?

Phương Giải trở về, kỳ thực ông ta cũng biết không dễ hợp tác được với hắn. Nhưng ông ta không ngờ rằng, người thanh niên kia lại chẳng hề kính sợ gì ông ta.

Cho nên ông ta càng nghĩ càng giận!

Một cước đá đổ cái bàn đá, khuôn mặt Kim Thế Hùng có màu như màu gan lợn.

- Đại tướng quân, cứ để hắn đi như vậy?

Một thân binh không cam lòng nói:

- Quá càn rỡ…

- Câm miệng!

Kim Thế Hùng cả giận nói:

- Thật là mất mặt! Bảo ngươi bố trí chờ ở trong rừng đạo, không ngờ tất cả đều hái đào non để ăn…Lão phụ bị các ngươi làm cho mất hết mặt mũi rồi! Chỉ cần nhìn cảnh đó, Phương Giải liền biết trong tay chúng ta không còn lương thực! Nếu trong tay lão phu mà còn lương thực, thì có lẽ hắn đã đồng ý hợp tác với chúng ta rồi.

Thuộc hạ sợ tới mức run rẩy, lui về phía sau không dám lên tiếng nữa.

- Theo dõi gắt gao bọn chúng.

Kim Thế Hùng chỉ hướng Phương Giải rời đi, lớn tiếng nói:

- Phái người nhìn chằm chằm, xem bọn chúng đi hướng nào?

Thân binh vội vàng lên tiếng, phái người đi bố trí.

Phương Giải và Tôn Khai Đạo trở về đại doanh, tâm tình đều tốt hơn nhiều. Hắn đã sớm đoán được tâm tư của Kim Thế Hùng, cho nên lần này tới có thể nói là ăn chực và xem trò vui.

- Đại tướng quân, thuộc hạ bỗng nghĩ tới một việc.

Sau khi Tôn Khai Đạo trở về, bỗng nhiên lại tìm tới Phương Giải, sắc mặt có chút ngưng trọng. Phương Giải chính đang ở trong xe ngựa đọc sách, đường xá xa xôi, hắn cũng không thể cả ngày cưỡi trên lưng bạch sư. Gần đây hắn đang xem sách sử. Những lời lúc trước của Hạng Thanh Ngưu tạo cho hắn xúc động rất lớn, cho nên hắn phái người lấy không ít cuốn sách liên quan vè xem. Sách sử là thứ bị triều đình hạn chế, không cho phép lưu thông ra ngoài. Cho nên tìm tới phần lớn là dã sử, chuyện xưa, tuy nhiên ít nhiều nó vẫn có tính chân thật trong đó.

Thấy Tôn Khai Đạo tiến vào, Phương Giải thả cuốn sách trong tay xuống, chỉ đối diện:

- Ngồi xuống nói, có chuyện gì mà vội vã như vậy?

Hắn rót một chén trà đưa tới cho Tôn Khai Đạo, Tôn Khai Đạo dùng hai nhận lấy, cúi người nói lời cảm ơn. Lúc cúi đầu, y nhìn thấy cuốn sách mà Phương Giải đang xem, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng.

- Sau khi trở về, thuộc hạ bỗng nhiên nghĩ tới một việc.

Tôn Khai Đạo chân thành nói:

- Chúng ta gióng trống khua chiêng trở về Trung Nguyên như vậy, Kim Thế Hùng tất nhiên sẽ ngạc nhiên làm sao Đại tướng quân bỗng chốc có được mười vạn binh lính như vậy, hơn nữa còn đều là kỵ binh. Mà trong tay y lại thiếu thốn binh lính cùng lương thực. Nhìn chúng ta binh hùng tướng mạnh trở về, có khả năng y sẽ nghĩ, mang theo người của mình tới thảo nguyên càn quét! Lúc trở về chắc sẽ càng thêm lớn mạnh. Hôm nay Đại tướng quân đã đắc tội y, ngày sau nếu như y lớn mạnh, khó đảm bảo y sẽ là chướng ngại vật trên con đường của Đại tướng quân. Cho nên…vừa nghĩ ra điều này, thuộc hạ liền vội vàng tới tìm Đại tướng quân. Ngài xem, liệu có nên động thủ trước không?

Phương Giải cười cười nói:

- Việc này không cần phải lo lắng.

Hắn giãn giãn người, cười nói:

- Lúc luyện binh trên thảo nguyên, vì sao ta lại phải đánh người Bắc Man?

Tôn Khai Đạo hơi sững sờ, sau đó vỗ tay cười to:

- Hay.

Y không nhịn được khen:

- Hóa ra Đại tướng quân đã nghĩ tới điểm này từ sớm, cho nên mới mang binh tập kích người Bắc Man. Cứ như vậy, sau khi Đại tướng quân suất quân rời đi, người Bắc Man sẽ lập tức xuôi nam chiếm cứ Mãn Đô Kỳ vì lo sợ người khác đoạt lại. Lúc ở Man hoang, bọn họ đã được nếm thử chiến lực của biên quân Đại Tùy, mà trên thảo nguyên, phát hiện binh lính Đại Tùy lên ngựa còn đáng sợ hơn, cho nên…một khi Kim Thế Hùng mang binh tiến vào thảo nguyên, Bắc Man Vương sẽ lập tức mang theo bộ tộc nhào lên như điên. Bắc Man Vương không muốn nhìn thấy lại có một đội người Hán lớn mạnh, cũng không có phép
có người nào khác cướp đi địa bàn của mình.

Y không nghe được những lời Phương Giải nói với Bắc Man Vương, bằng không y sẽ càng thêm hoảng sợ.

Phương Giải hiện tại, so với mặt ngoài mà Tôn Khai Đạo nhìn thấy, sâu xa hơn rất nhiều.

Phương Giải mang binh đi theo lộ tuyến giống với lúc hắn mang theo Sơn Tự Doanh từ phía nam sông Nghi Thủy tới. Chỉ có điều nếu đại quân muốn đi Tây Nam, thì không thể lại vượt qua núi Mang Đãng được. Cho nên phải vòng một đoạn khá xa, tới chỗ giao hợp của sông Nghi Thủy và Trường Giang, hay chính là Hà Nam mà Phương Giải từng đi qua lúc tới Ung Châu.

Việc cần làm bây giờ là làm sao qua được sông.

Phương Giải đã phái Trần Hiếu Nho đi làm nhiệm vụ từ sớm, chỉ có điều không ai biết nhiệm vụ của Trần Hiếu Nho là gì. Mặt khác, Phương Giải phái mấy trăm Kiêu Kỵ Giáo tới núi Mang Đãng thu thập thuyền nhỏ. Bọn họ không có cầu nổi của chiến binh Đại Tùy, cho nên muốn qua sông chỉ có hai cách. Một là thu thập đủ thuyền, hai là phái một đội binh mã tới bờ sông bên kia, chặt cây tạo cầu gỗ. Tuy nhiên đường sông giao nhau giữa Nghi Thủy và Trường Giang quá rộng, dựng cầu gỗ là không thiết thực.

Tôn Khai Đạo đã suy nghĩ nhiều ngày làm sao qua được sông, còn Phương Giải giống như chẳng hề lo lắng.

Y nhẫn nhịn vài ngày, rốt cuộc không nhịn được đi tìm Phương Giải.

- Thời gian qua Đại tướng quân một mực ở trong xe ngựa đọc sách, sao không lo lắng qua chuyện qua sông?

Phương Giải thấy vẻ mặt sốt ruột của y, không nhịn được cười nói:

- Ngươi ấy à, ở đại cục liếc mắt cái có thể nhìn thấu, ngay cả ta cũng không bằng. Nhưng về việc điều hành cùng quản lý hậu cần, ngươi lại quá kém, có một số việc vụn vặt ngươi rất ít suy xét tới. Nếu ta đã sớm quyết định tới Hoàng Dương Đạo, tự nhiên đã có an bài.

Hắn lấy một bức thư từ phía sau đưa cho Tôn Khai Đạo, Tôn Khai Đạo giơ hai tay nhận lấy, mở ra xem, lập tức mỉm cười:

- Đại tướng quân thật biết giấu diếm người khác! Hóa ra còn có sự trợ giúp đằng sau. Nếu nói sớm cho thuộc hạ, thì thuộc hạ đã không phải mất ngủ vài ngày rồi.

Phương Giải nói:

- Về chuyện quân vụ, ta tất nhiên phải lo lắng nhiều hơn. Ngươi có tài Tể tướng, nhưng ở quân vụ vẫn kém một chút. Sau khi tới Hoàng Dương Đạo, củng cố một phương, chiêu mộ binh lính, dựng đồn điền nuôi dưỡng dân, đều cần ngươi lo liệu.

Tôn Khai Đạo xấu hổ nói:

- Thuộc hạ là người dốc hết sức khuyên nhủ Đại tướng quân xua quân xuôi nam, chỉ có điều thuộc hạ không biết phải an bài như thế nào sau khi rời khỏi thảo nguyên, vẫn là Đại tướng quân tính toán không bỏ sót cũng như chuẩn bị đầy đủ. Thuộc hạ thẹn với sự ưu ái của Đại tướng quân…

Trong lòng y lại tràn đầy lo lắng…Lúc trước y đi theo Phương Giải, cho rằng nói về tài năng, mình ở phía trên Phương Giải. Nhưng giờ nhìn lại, Phương Giải càng ngày càng càng khiến y cảm thấy sâu không lường được, tất cả mọi việc đều đã an bài xong. Ngoài miệng tuy Phương Giải nói không có gì, nhưng nếu mình tiếp tục như vậy, thì Phương Giải cần gì ở mình nữa? Nghĩ tới những điều này, trong lòng y lập tức sinh ra nguy cơ, trong nháy mắt sau lưng đã đổ đầy mồ hôi.

Cho tới nay, y đều cảm thấy Phương Giải không rời khỏi mình. Nhưng hiện tại…y phát hiện nếu mình không cố gắng nhiều hơn, thì việc Phương Giải khen y có tài Tể Tướng, chỉ sợ sẽ trở thành châm chọc.

- Sao lại nói như vậy.

Phương Giải cười cười nói:

- Mỗi người đều có sở trường của mình. Gặp chiến tranh, ngươi bày mưu tính kế cho ta. Bình định một phương, ngươi giúp ta quản lý. Những việc đó ta không bằng ngươi. Cho nên ta mới nói ngươi có tài Tể Tướng chứ không phải là tài tướng soái. Nếu ngươi áy náy tự trách bởi vì những việc không thuộc sở trưởng của ngươi, thì đó tự coi nhẹ bản thân rồi.

Tôn Khai Đạo cúi đầu:

- Đại tướng quân giáo huấn rất đúng, thuộc hạ nhớ kỹ trong lòng.

- Ừ.

Phương Giải nói:

- Ngươi tới cũng vừa lúc, ta đang định thảo luận với một chuyện…ngươi xem…

Phương Giải mở bản đồ ra, đây là bản đồ mà trước lúc tới Hoàng Dương Đạo, hắn đã phái người sửa sang lại, tường tận rõ ràng hơn bản đồ hành chính của Đại Tùy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện