Dương Thừa Càn không biết mình trở lại Đông Noãn Các như thế nào, thái giám cầm bút Đậu Song Phòng mới được đề bạt lên dìu Dương Thừa Càn tới chỗ ngồi, rồi vội vàng rót một chén trà nóng đưa tới. Dương Thừa Càn hoàn toàn dựa theo bản năng nhận lấy chén trà, bàn tay cầm chén trà vẫn đang run rẩy.
Y giơ tay lên muốn uống nước, nhưng chén trà không ngừng va chạm hàm răng đang kêu lạch cạch.
Tiếng cạch cạch, giống như là tiếng trống đòi mạng.
- Bệ hạ…
Đậu Song Phòng thấy Hoàng Đế bị dọa sợ tới mức như vậy, trong lòng cũng rất đau đớn:
- Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay. Mặc kệ y có thân phận gì, thì ngài cũng là Hoàng Đế của Đại Tùy…lúc trước trên đại điện, y chẳng có vẻ tôn kính gì cả…việc này, không bằng mới Thái hậu tới thảo luận một chút?
- Không cần!
Dương Thừa Càn run rẩy một cái, lắc đầu nói:
- Việc này không thể để liên lụy tới mẫu hậu. Giờ mẫu hậu đang học đạo trong tẩm cung, thật vất vả mới lấy lại bình tĩnh, sao có thể quấy rầy được? Hơn nữa…nếu kéo theo cả mẫu hậu vào chuyện này…trẫm sợ làm bị thương mẫu hậu.
Đậu Song Phòng khẽ lắc đầu, không dám nói gì nữa.
Y nhìn Dương Thừa Càn từ nhỏ tới lớn, là Tổng quản thái giám của Đông cung. Sau khi Dương Thừa Càn lên ngôi, y đương nhiên thành thái giám cầm bút. Nhưng y lại hoàn toàn không biết làm sao để làm tốt nhiệm vụ của mình, bởi vì tầm mắt của y quá thấp. So với Tô Bất Úy tiền nhiệm, người chưa bao giờ chủ động xen mồm vào việc triều chính, thì y nói quá nhiều. Tuy nhiên điều này cũng khó trách, trong mắt y, Dương Thừa Càn không chỉ là Hoàng Đế của Đại Tùy, còn là đứa con mà y cẩn thận che chở từ bé đến lớn.
Con chịu ủy khuất, y tất nhiên căm tức.
- Cẩm Y Giáo mà nô tài tiếp nhận…dường như không đáng tin cậy.
Đậu Song Phòng hạ giọng nói:
- Nhưng người kia tuyệt đối không thể lưu. Nô tài nghĩ, đợi y giết La Diệu xong, nhất định phải diệt trừ. Không thể để y hống hách như vậy.
- Chẳng lẽ trẫm không biết sao?
Dương Thừa Càn ném mạnh chén trà xuống đất:
- Nhưng giờ trẫm có thể dùng được ai? Trương Dịch Dương? Lão già kia đã rời Trường An rồi, nói rằng trở lại núi Võ Đang dưỡng lão, nhưng còn không phải sợ chết?
- Cấp Sự Doanh
Đậu Song Phòng nhắc nhở:
- Bệ hạ quên rồi sao, tiên đế đã lưu lại Cấp Sự Doanh cho ngài. Luận về tu vị cá nhân, không ai là đối thủ của người kia. Nhưng 800 tinh nhuệ Cấp Sự Doanh, phói hợp lại với nhau thì chính là thiên hạ vô song. Chỉ cần an bài chuyện này sao cho thật tốt, thì chưa chắn không thể thành công! Nô tài thấy, sự uy hiếp của người này còn cao hơn cả La Diệu…cho dù không giết La Diệu, cũng không thể không giết y…dù sao La Diệu đã không biết chạy trốn tới nơi này, liệu có quay trở lại hay không cũng không ai biết. Mà người kia ở ngay Trường An, ở ngay bên cạnh bệ hạ…nô tài nhớ tới một câu, ‘Bên cạnh giường mình sao có thể để người khác thoải mái ngủ ngon”.
Y cẩn thận nhìn Dương Thừa Càn, nói:
- Hơn nữa hiện tại là thời cơ tốt nhất, y…cũng bị thương.
Mắt Dương Thừa Càn lóe lên một cái, cắn môi nói:
- Đi, đi gọi Đô Thống Tạ Mãn Giáp của Cấp Sự Doanh tới đây cho trẫm.
Đậu Song Phòng chưa bao giờ cho rằng chuyện của mình chính là chuyện Hoàng Đế, nhưng từ trước tới nay y đều cho rằng chuyện của Hoàng Đế chính là chuyện của mình. Lúc y tiến cung tuy mới chỉ mười hai mười ba tuổi, thân phận còn thấp, làm việc dưới trướng một lão thái giám ở hậu cung, cũng không được sủng ái cho lắm. Mỗi khi gặp chuyện buồn bực không vui gì, lão thái giám lại mang y ra để xả giận. Nếu không phải cơ duyên xảo hợp, được Thái Hoàng Thái Hậu, hay chính là mẫu thân của Thiên Hữu Hoàng Đế phát hiện y là người thông minh biết điều rồi cử tới cung Từ Thọ làm việc, thì chỉ sợ y đã giống như lão thái giám kia, suốt đời chịu khổ.
Sau khi Thái Hoàng Thái Hậu qua đời, Đậu Song Phòng làm việc cho Hoàng tử Dương Dịch, làm người hầu trong Vương phủ. Tuy vẫn chỉ làm mấy chuyện vặt vãnh như bưng trà rót nước, không vinh quang bằng trong cung, nhưng y vẫn rất cảm kích Dương Dịch. Bởi vì y biết, nếu không phải Dương Dịch nhận y, thì tiếp tục làm bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Bởi vì một nữ nhân khác, hay chính là mẹ của Di Thân Vương Dương Dận về sau trở thành Hoàng Hậu.
Làm trong Vương phủ vài năm, Dương Dịch đăng cơ xưng đế.
Đậu Song Phòng không khỏi cảm thán mình may mắn. Vốn tưởng rằng cuộc đời này của mình sẽ trôi qua một cách tầm thường, không ngờ lại có cơ hội trở lại cung Thái Cực! Dù sao lúc trước các Hoàng tử tranh đoạt ngôi báu, Dương Dịch là người không được coi trọng nhất. Sau khi Hoàng Đế lên ngôi vài năm thì có Thái tử Dương Thừa Càn. Bởi vì Đậu Song Phòng là người cũ trong Vương phủ, cho nên Dương Dịch liền cử y tới chiếu cố Thái tử.
Trở thành Tổng quản Đông Cung.
Lúc đó Đậu Song Phòng tưởng rằng, muốn trở thành thái giám cầm bút như Tô Bất Úy còn phải đợi thêm vài chục năm. Bởi vì lúc đó Thiên Hữu Hoàng Đế còn đang tuổi tráng niên, dựa theo đạo lý sống thêm ba mươi năm cũng không thành vấn đề.
Nhưng ai ngờ tới, Thiên Hữu Hoàng Đế lại mang bệnh nặng trong người.
Điều này đã giúp Đậu Song Phòng rời khỏi Đông Cung tới Ngự Thư Phòng sớm hơn so với dự tính của y rất nhiều năm. Dương Thừa Càn cực kỳ tín nhiệm y. Đậu Song Phòng tin rằng, tình cảm của mình với Thái tử còn sâu hơn tình cảm của Hoàng Đế với Thái tử. Tính thời gian ở chung với Thái tử, Thiên Hữu Hoàng Đế và Hoàng Hậu cộng lại cũng không bằng y.
Ngày đầu tiên trở thành thái giám cầm bút, Đậu Song Phòng trở lại phòng mình mỉm cười cả đêm, vui sướng khó ngủ.
Y từng thấy qua Ngô Bồi Thắng, biết rằng quyền lực nắm trong tay Ngô Bồi Thắng lớn thế nào. Mỗi ngày có vô số tấu chương được đưa vào cung, đều do thái giám cầm bút chọn lựa tin tức quan trọng đưa lên cho Hoàng Đế để phê chuẩn. Những tấu chương khác thì do thái giám cầm bút thay mặt phê chuẩn.
Thay mặt Thiên Tử ra lệnh, quả thực
là vinh quang lớn bằng trời.
Nhưng về sau Thiên Hữu Hoàng Đế lại thiết lập Hoàng Môn Thị Lang, lấy lại toàn bộ quyền lực của Ngô Bồi Thắng. Còn thái giám cầm bút kế nhiệm Tô Bất Úy thì giống hộ vệ bên cạnh Hoàng Đế hơn. Trong tay ngoại trừ có một đám Ám Thị Vệ, hay chính là Cẩm Y Giáo về sau, còn lại không có quyền lực gì nữa.
Đậu Song Phòng biết rằng sớm muộn gì mình cũng được thăng lên làm thái giám cầm bút, người giống như Tô Bất Úy, cho nên y không khỏi có chút buồn rầu.
Nhưng Thiên Hữu Hoàng Đế chết một cách ly kỳ, Tô Bất Úy cũng đã chết. Dương Thừa Càn xưng đế, lấy niên hiệu là Hưng Hoàng, y thì trở thành thái giám cầm bút. Mà Dương Thừa Càn tuổi còn nhỏ, có nhiều việc không thể đưa ra quyết định được, lại không muốn quấy rầy Thái Hậu đang học đạo trong cung Từ Thọ, cho nên y liền trở thành cánh tay của Hoàng Đế.
Thái giám cầm bút khôi phục lại quyền lực lúc trước, mỗi ngày đều có vô số tấu chương tới trong tay Đậu Song Phòng. Ngồi trong phòng dành riêng cho mình, trên bàn để ngọc tỷ của Hoàng Đế Đại Tùy, Đậu Song Phòng cảm thấy mình như là một vị Hoàng Đế. Y thích cảm giác này, thích cuộc sống này. Một hoạn quan vốn sẽ bị người khác châm chọc nhạo báng, nhưng y biết, không còn người nào dám nhạo báng châm chọc mình nữa rồi.
Cho nên, y càng khắc sâu một đạo lý. Nếu muốn củng cố địa vị của mình, thì phải củng cố địa vị Hoàng Đế của Dương Thừa Càn. Chỉ có Dương Thừa Càn mới tín nhiệm y như vậy, chuyện gì cũng tìm tới y để thương lượng. Nếu là người khác làm Hoàng Đế, thì kết cục của y không cần nghĩ cũng biết.
Cho nên trong mắt y, chuyện của Hoàng Đế chính là chuyện của y.
Nói thật, y không biết lai lịch của tướng quân áo giáp kia là ai. Y chỉ biết rằng người đó có liên hệ với đệ nhất giang hồ Trung Nguyên Vạn Tinh Thần. Nhưng Vạn Tinh Thần đã sống hai trăm tuổi rồi, người này rốt cuộc có mối liên hệ gì với Vạn Tinh Thần? Y không biết rằng, Dương Thừa Càn, người duy nhất biết tướng quân áo giáp kia là ai, cũng không dám nói ra bí mật này. Cho dù Dương Thừa Càn tin tưởng y hơn bất kỳ ai.
THậm chí Đậu Song Phòng không biết tướng quân áo giáp kia họ gì. Nhưng y biết rằng đó là một nhân vật tuyệt đối nguy hiểm.
Tướng quân áo giáp rất mạnh mẽ, rất bá đạo.
Ngay cả Hoàng Đế đều không để vào mắt. Nếu cứ theo đà này, có lẽ ngoại tặc La Diệu còn chưa chết, tướng quân áo giáp liền biến thành nội tặc. Nội tặc, bao giờ cũng nguy hiểm hơn ngoại tặc. Bất kể là tiền bạc, hay là ngôi vị Hoàng Đế.
Hiện tại quyền to trong triều đình đều do tướng quân áo giáp kia nắm giữ. Mỗi tiếng nói mỗi hành động của y, ngay cả Hoàng Đế cũng không dám vi phạm. Y chỉ hướng đông Hoàng Đế nói hướng đông, y chỉ hướng tây, Hoàng Đế nói hướng tây. Bởi vì trong tay y có một đội quân hùng mạnh, tuy rằng số lượng không nhiều nhưng cực kỳ tinh nhuệ. Binh quyền trong thành Trường An đều nắm chặt trong tay người đó, an nguy của Hoàng Đế cũng nắm chặt trong tay người đó.
Người này còn chưa diệt trừ, không ai dám cam đoan liệu có một ngày nào đó y tự mình ngồi lên ghế rồng không?
Đậu Song Phòng tin tưởng, chỉ cần là nam tử, không ai kháng cự được sự hấp dẫn muốn làm Hoàng Đế. Nhất là, trong điều kiện thuận lợi có thể trở thành Hoàng Đế.
Nếu uy hiếp được Hưng Hoàng Hoàng Đế Dương Thừa Càn, như vậy chẳng khác nào uy hiếp Đậu Song Phòng y.
Cho nên, y biết mình nhất định phải dốc toàn lực diệt trừ người kia. Nhưng trong tay y không đủ thực lực. Kỳ thực Cẩm Y Giáo đã không còn nhiều thực lực nữa rồi. Lúc trước những Cẩm Y Giáo mà Tô Bất Úy mang theo đều đã chết hết, số người lưu lại trong cung cũng không nhiều, càng không có người đại tu hành nào có thể sử dụng. Cho nên Đậu Song Phòng biết, muốn giết tướng quân áo giáp kia, phải dựa vào Cấp Sự Doanh.
Mà Cấp Sự Doanh chỉ nghe theo lệnh của một mình Hoàng Đế, đây là chuyện mà mọi người đều biết. Chỉ cần Hoàng Đế mở miệng, cho dù thành công hay không, người của Cấp Sự Doanh cũng sẽ không lùi bước.
Từ xưa đã như vậy.
Sau khi rời khỏi Đông Noãn Các, Đậu Song Phòng vội vã đi ra ngoài. Y muốn đi gặp Đô Thống Tạ Mãn Giáp của Cấp Sự Doanh kia, một người luôn luôn mang theo vẻ lạnh lùng.
Bước chân của Đậu Song Phòng có chút vội vã. Sau khi rời Đông Noãn Các vòng qua một ngõ nhỏ, thiếu chút nữa đâm vào một người. Người nọ tránh một cái, dường như có thứ gì đó ở trong tay rớt xuống. Đậu Song Phòng mắng một câu, đồ nô tài không có mắt, nhưng vừa mới nhấc chân định đi tiếp thì run rẩy một cái, không dám đi.
Người mà thiếu chút nữa y đụng vào, chính là Hắc tiểu tử cưỡi con bò già ra trận giết địch kia.
Tướng quân áo giáp gọi y là…Phác Hổ.