- Nô tài…nô tài bái kiến Phác tướng quân.
Đậu Song Phòng vội vàng lui ra đằng sau khom người thi lễ. Y biết Hắc tiểu tử này là một người ngoan độc, cho nên không dám trêu trọc. Hắc tiểu tử này chính là nhân vật số hai trong áo giáp quân, chỉ sau tướng quân áo giáp kia.
- Đậu công công vội vã muốn đi đâu vậy?
Hắc tiểu tử khó được cười cười, chỉ có điều nụ cười rất lạnh:
- Đúng rồi, ta không họ Phác, Phác Hổ là tên của ta.
- À?
Đậu Song Phòng hơi sửng sốt, vội vàng xin lỗi:
- Nô tài thực sự không biết, mong tướng quân chớ trách tội. Sớm nay bệ hạ chưa ăn gì cho nên có chút đói bụng. Nô tài định tới Ngự Thiện Phòng bảo bọn họ làm vài món ngon tới cho bệ hạ.
- Đâu công công thân là thái giám cầm bút, chút việc nhỏ như vậy sai người dưới đi làm là được, cần gì tự mình đi một chuyến?
Hắc tiểu tử đầy hứng thú nhìn y, như cười như không.
- Nô tài lo lắng người dưới làm việc lóng ngóng, còn không bằng tự mình tới nói một câu. Dù sao nô tài là người hiểu rõ khẩu vị của bệ hạ nhất. Bệ hạ thích ăn gì, nô tài cũng biết rõ ràng hơn những người khác.
- Đậu công công thật là tận tụy.
Hắc tiểu tử khen một câu, cũng không biết là thật tâm hay là giả ý.
- Ta hỏi ngươi một việc.
Y cười nói với Đậu Song Phòng:
- Lúc trước trong đại điện, ngươi cũng đã nghe qua những lời chỉ bảo của Đại tướng quân nhà ta. Tuy nhiên ta không quá quen thuộc những chuyện trong thành Trường An cho lắm, dù sao đã lâu rồi ta không đi ra ngoài. Vì vậy có mấy người mà Đại tướng quân ghi trên danh sách ta không biết nhà ở đâu. Thành Trường An quá lớn, rộng tới hàng trăm dặm…nếu công công có rảnh, không bằng chỉ đường cho ta, công công thấy thế nào?
- Điều này…
Đậu Song Phòng cười ngượng nói:
- Tướng quân, nô tài cũng bận rất nhiều chuyện. Mấy chuyện mà bệ hạ giao cho nô tài còn chưa xử lý hết. Lại còn đống tấu chương đang đợi nô tài kiểm tra rồi trình lên cho bệ hạ phê chuẩn…
- Những việc đó có thể tạm thời để xuống.
Hắc tiểu tử ôm lấy bả vai Đậu Song Phòng, như cười như không, nói:
- Nếu bệ hạ trách tội, ta sẽ giải thích giúp ngươi. Nhưng nếu Đại tướng quân trách tội, ai giúp ngươi giải thích đây? Đậu công công, ngươi nên biết, ngươi có thể hoãn chuyện bệ hạ giao phó một chút, nhưng chuyện của Đại tướng quân là rất cấp bách. Hiện tại thành Trường An đang do Đại tướng quân trông coi, tương lai còn phải dựa vào Đại tướng quân xuất chinh tiêu diệt phản tặc, việc Đại tướng quân bị thương có thể kéo dài được không?
Đậu Song Phòng sợ tới mức run rẩy, sắc mặt biến thành màu xanh:
- Nhưng…nô tài cũng không biết giải thích với bệ hạ như thế nào…Mà nô tài phải tới Ngự Thiện Phòng trước đã, chào tướng quân…
- Đậu công công.
Hắc tiểu tử cười nói:
- Có thể ngươi biết những người hôm nay ta muốn bắt là ai, nhưng ngươi không thể biết những người đó có lợi gì cho Đại tướng quân. Ta nói cho ngươi một bí mật…
Y thấp giọng nói vào tai Đậu Song Phòng vài câu. Vừa nói xong, Đậu Song Phòng liền sợ tới mức kêu lên một tiếng, hai chân mềm nhũn, ngã vật xuống đất, khuôn mặt trắng bệch, như mất đi ba hồn bảy vía, ngơ ngác ngồi chỗ đó nhìn Hắc tiểu tử. Miệng há hốc có thể nhét được một quả trứng gà.
- Tướng quân…lời này, không thể…không thể nói linh tinh!
- Nói linh tinh?
Hắc tiểu tử cười ha hả:
- Ngoại trừ phủ Quả Quận Vương ra, mấy vị khác Đại tướng quân cũng muốn trông thấy, đó đều là người trẻ tuổi tài cao a…Chẳng lẽ bệ hạ không nghĩ qua điều đó có ý gì sao? Lúc ở điện Thái Cực Đại tướng quân đã nói rất rõ ràng, có những thời điểm, không phải bọn họ thì không thể được.
- Ngươi có hiểu lời ta nói không?
Hắc tiểu tử cúi người, nhìn Đậu Song Phòng, hỏi.
- Nô tài…nô tài không hiểu…
- Ha ha, ngươi không dám hiểu mới đúng.
Hắc tiểu tử kéo Đậu Song Phòng đứng dậy, thuận tay nhặt cái thứ rơi xuống đất lên.
- Ta cùng ngươi tới Ngự Thiện Phòng, sau đó ngươi chỉ đường cho ta?
Hắc tiểu tử hỏi.
Thứ rơi xuống đây là một bao tải. Bao tải rơi xuống lỏng dây ra, Đậu Song Phòng vô thức nhìn thoáng qua, chợt phát hiên có mấy sợi tóc rơi từ bao tải.
- A!
Đậu Song Phòng sợ tới mức kêu lên một tiếng, lui về phía sau vài bước.
- Ngươi sợ thứ này à?
Hắc tiểu tử nhấc một cái đầu người từ trong bao tải, vung vẩy trước mặt Đậu Song Phòng:
- Chết hết rồi, ngươi sợ cái gì?
Đậu Song Phòng run rẩy trả lời:
- Vì chính đã chết, nên nô tài mới sợ…
- Ài.
Hắc tiểu tử thở dài, đi tới phía trước vài bước, rất nghiêm túc nói:
- Đâu công công, kỳ
thực ngươi sai rồi. Ngươi chết thì có gì mà đáng sợ? Người sống mới là đáng sợ nhất…hiểu chưa?
Y đặt cái đầu vào sát mặt Đậu Song Phòng.
Lúc thấy rõ ràng khuôn mặt của cái đầu này, Đậu Song Phòng lần thứ ba kinh hô, sau đó hô hấp cứng lại, sợ tới mức ngất đi. Hắc tiểu tử cười ha hả, đặt cái đầu ở bên canh Đậu Song Phòng rồi rời đi.
Đầu của người nọ, chính là Đô Thống Cấp Sự Doanh Tạ Mãn Giáp.
….
Hoàng lăng
Một đội võ sĩ mặc áo giáp đuổi hết cấm quân canh giữ ở Hoàng lăng đi. Ở trước mặt những võ sĩ được trang bị tới tận răng này, cấm quân mặc quần áo hoa lệ giống như một bình hoa. Bọn họ sợ hãi nhìn những áo giáp binh hung hãn có khí tức lạnh như băng tiếp nhận Hoàng lăng, không dám hỏi một câu.
Tướng quân phụ trách trông coi hoàng lăng đã nhận được ý chỉ của Hoàng Đế, nhìn thấy áo giáp binh liền rời đi, thậm chí không dám gặp vị tướng quân áo giáp kia. Từ khi vị tướng quân áo giáp này không từ biết từ chỗ nào đi ra, chỉ trong một thời gian ngắn, mọi người trong thành Trường An đều nói rằng tuy người ngồi trên ghế rồng là Hưng Hoàng Hoàng Đế Dương Thừa Càn, nhưng chân chính cầm quyền lại chính là người này. Quan lớn trong triều đình đều câm như hến, dân chúng cũng chỉ dám âm thầm nghị luận chứ không công khai.
Sát khí của áo giáp quân quá nặng, lúc đi tuần tra trên đường lớn đều mang theo một cỗ âm khí. Những người này mặc áo giáp thật dày trên người, khuôn mặt cũng đeo giáp, chỉ để lộ hai mắt, nhưng đen nhánh không nhìn thấy con ngươi. Những binh lính áo giáp này đều cao từ 1m9 trở lên, thoạt nhìn cường tráng tùy tiện có thể nghiền chết một nam tử trưởng thành.
Chớ nói là dân chúng bình thường, cho dù là nha sai trong thành cũng đều trốn tránh.
Chừng một ngàn áo giáp binh sau khi tiến vào hoàng lăng bắt đầu bố trí, động tác nhanh chóng. So với bọn họ mà nói, binh lính cấm quân thật yếu ớt như trẻ con. Tuy rằng trang bị trên người cấm quân không kém hơn bao nhiêu, nhưng luận về khí thế là không thể so sánh được.
Tướng quân áo giáp đi vào một tòa hoàng lăng, đó là lăng mộ của Chân Tông Hoàng Đế. Cách đó không xa là lăng mộ của Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch đang được xây dựng. Tuy rằng trời đông giá rét, nhưng đám thợ thủ công vẫn tất bận làm việc. Lúc trước Thái Hậu đã hạ ý chỉ, trong vòng năm tháng nhất định phải xây xong hoàng lăng. Cho nên bất kể là quan viên Công Bộ đốc công hay là thợ thủ công, đều không dám lười biếng.
Đứng ở cửa tiến vào hoàng lăng của Chân Tông, tướng quân áo giáp quay đầu nhìn thoáng qua hoàng lăng đang được xây dựng, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Đi, đi đuổi tất cả thợ thủ công kia. Trước khi ta đi ra, nơi này không được xảy ra bất kỳ chuyện gì.
- Vâng.
Một binh lính áo giáp lên tiếng, xoay người rời đi.
Tướng quân áo giáp nhìn hoàng lăng của Thiên Hữu Hoàng Đế, trong mắt đầy sự phức tạp, cũng không biết y đang nghĩ cái gì. Trầm mặc như vậy hồi lâu, y mới khẽ thở dài một cái rồi tiến vào lăng mộ của Chân Tông Hoàng Đế.
Cửa vào lăng mộ là một con đường đá nối thẳng tới lăng, rất sâu, không nhìn thấy điểm cuối. Y cũng không bảo thuộc hạ đốt đuốc, cứ đi về phía trước trong bóng tối như vậy.
Binh lính áo giáp chờ ông ta đi vào rồi mới đóng kín cửa lại, sau đó đóng chốt cửa, đóng con đường duy nhất tiến vào lăng.