Lúc trời mới tờ mờ sáng, Phương Giải đã đi tới kho lúa. Nhìn Ngụy Tây Đình vẫn bận rộn chỉ huy người phía dưới, Phương Giải không quấy rầy y. Hắn tìm một chỗ chất đống lương thực ngồi xuống, hơi híp mắt. Lúc này hắn nhớ tới Đại Khuyển, Đại Khuyển thường tìm một chỗ đầy lương thực như vậy để ngủ nướng. Dường như y vĩnh viễn sống kiểu đó, thà nằm dựa vào bao lương thực ngáy to chảy nước nhãi, cũng không muốn nằm ngủ trên một chiếc giường thoải mái.
Lúc đầu Phương Giải luôn khó lý giải vì sao Đại Khuyển có thói quen đó. Về sau hắn mới hiểu, hóa ra điều này căn bản chẳng có thâm ý gì cả, chỉ là Đại Khuyển cảm thấy như vậy kiên định hơn.
Hắn rút một cọng rơm từ đống lương thực rồi ngậm vào miệng, nhìn mặt trời đỏ rực dần mọc ở hướng đông. Ánh mặt trời bao phủ một tầng viền vàng lên vạn vật, rất ôn hòa.
Bạch sư Hỗn Độn tới gần hắn, cái đầu to tựa vào người Phương Giải, thỉnh thoảng cọ cọ.
Phương Giải vươn một tay vuốt ve đầu bạch sư, tìm kiếm một cảm giác ấm áp trên đó.
Mãi tới khi trời sáng, mới có dân chúng thưa thớt tới. Tuy đêm qua Hắc Kỳ Quân khua chiêng gõ trống đi khắp hang cùng ngõ hẻm thông báo với bọn họ rằng, thành thật ở trong nhà tới sáng sớm ngày mai có thể lĩnh năm mươi cân gạo. Nhưng không ai thực sự dám tới. Trải qua một đêm điên cuồng, dân chúng đã tỉnh táo lại. Bọn họ đều hoài nghi nếu mình đi lĩnh lương thực liệu có bị treo lên rồi đánh tới da tróc thịt bong không.
Những dân chúng tới trước, vẫn là do binh lính tuần tra đập của gọi. Nếu không phải bọn họ sợ cự tuyệt sẽ bị giết, thì bọn họ cũng không nguyện ý tới.
Nhưng dân chúng đi tới liền kinh ngạc phát hiện, binh lính của Hắc Kỳ Quân không hề gây khó dễ. Chỉ bảo bọn họ viết tên xuống, sau đó được phát năm mươi cân lương thực, không bị cắt xén một cân nào. Điều này làm cho dân chúng đều rất kinh ngạc và vui mừng. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải chuyện tốt như vậy. Nhưng những dân chúng lĩnh gạo không thể lập tức trở về nhà, binh lính của Hắc Kỳ Quân khách khí mời bọn họ tới khu đất trống bên ngoài, nói rằng chờ một lát còn có việc muốn mời bọn họ chứng kiến. Tuy nhiên mỗi nhà chỉ cần lưu lại một người là đủ rồi. Những người khác có thể mang gạo trở về.
Bởi vì người nhận được gạo trở về nói, cho nên càng ngày càng có nhiều dân chúng tụ tập ở kho lúa. Tới khi mặt trời lên cao, dân chúng tới lĩnh lương thực đã xếp thành một hàng rất dài.
Mà lúc này đây, khu đất trống bên ngoài kho lúa cũng đã tụ tập một nhóm người khác. Những người này, hơn nửa là đám lưu manh vô lại đêm qua nhân lúc cháy nhà mà hôi của. Còn có khoảng ba, bốn trăm người mặc áo giáp của binh lính thành Khánh Nguyên.
Phương Giải thấy dân chúng đã tụ tập đầy đủ, mới lưu luyến rời khỏi đống lương thực. Hắn cất bước đi lên chỗ cao cao của kho lúa, mặt quay về hướng dân chúng.
- Lưu lại mọi người chỉ là muốn nói với mọi người một câu, cũng mong mọi người nhớ kỹ câu này.
Phương Giải dừng lại một lát rồi nói:
- Mọi sự đều thành lập trên sự tin tưởng.
Hắn nhìn dân chúng phía dưới:
- Lúc trước ta từng nói qua, chỉ cần mọi người yên lặng chờ đợi trong nhà, không cần làm bất kỳ chuyện gì thì cũng được phát năm mươi cân lương thực. Ta đã nói, thì ta sẽ không đổi ý cũng như do dự. Ta đã nói, thì mong mọi người đừng hoài nghi đó là giả.
- Đại tướng quân là người tốt!
Có dân chúng không nhịn được kêu lên:
- Đại tướng quân nói là giữ lời! Chúng tôi đều tin tưởng ngài!
Phương Giải khoát tay ra hiệu cho dân chúng yên tĩnh lại:
- Nhưng ta cũng từng nói qua, có một số người ta tất nhiên muốn giết! Những người này…
Phương Giải chỉ hướng những binh lính mặc áo giáp:
- Bọn họ đều là binh lính tốt, sau khi thành phá vẫn kiên cường chống cự. Bọn họ đều là quân nhân đủ tư cách, vì trung thành với Phó Chính Nam mà nguyện chém giết tới cùng. Ta không keo kiệt ca ngợi bọn họ, nhưng không có nghĩa là đặc xá cho bọn họ. Bởi vì ta nói qua, sau khi ta vào thành, nếu còn có người cầm vũ khí phản kháng, liền giết không tha.
Chữ giết vừa ra khỏi miệng, binh sĩ Hắc Kỳ Quân lập tức vung đao xuống, không hề do dự chút nào, mấy trăm đầu người liền rơi xuống.
- Những người kia!
Phương Giải chỉ đám lưu manh vô lại:
- Ngay cả bà con của mình cũng cướp đoạt ức hiếp, quá độc ác rồi, cho nên cũng cần phải giết.
- Đừng!
- Tha mạng!
Trong đám lưu manh kia lập tức có người kêu rên. Hắc Kỳ
Quân vừa mới giết người một cách dứt khoát xong, bọn họ đều bị dọa sợ. Lúc này bọn họ mới hiểu mình có khả năng bị giết chết. Nhưng bọn họ chỉ có thể kêu lên một câu ngắn ngủi, bởi vì binh lính Hắc Kỳ Quân căn bản không cho bọn họ cơ hội thứ hai để kêu lên.
Lại là mấy trăm cái đầu rơi xuống.
- Hôm nay ta chỉ cần mọi người nhớ kỹ một việc, Phương Giải ta nói lời sẽ giữ lời. Nghe ta, các ngươi sẽ được chỗ tốt. Không nghe, dựa theo quy củ xử lý…Mặt khác, còn có một việc phải nói cho các ngươi biết, từ hôm nay trở đi, tất cả đất đai của thành Khánh Nguyên, ta sẽ chia đều cho mỗi hộ, dựa theo nhân khẩu để phân phát. Nếu muốn trồng nhiều ruộng hơn thì tới chỗ Hắc Kỳ Quân để thuê. Giống như là dân chúng Bình Thương Đạo, ta chỉ cần một nửa lương thực mà các ngươi thuê, còn thừa lại đều là của chính các ngươi.
- Nếu có người cản trở, bất kể là ai, là danh môn vọng tộc, hay là thế gia đại hộ…
Thanh âm của Phương Giải rất bình thản nhưng lại cực kỳ kiên định:
- Các ngươi có thể nói cho ta bất kỳ lúc nào. Ai không cho các ngươi làm ruộng thu lương thực, vậy thì các ngươi cứ nói tên của người đó cho ta biết, ta phụ trách cắt rụng đầu bọn chúng.
…
…
Việc chém đầu ở bên ngoài kho lúa khiến dân chúng vừa cao hứng vừa hoảng sợ. Tới lúc này bọn họ mới chính thức hiểu được cái gọi là nói lời giữ lười. Phương Giải dùng lương thực và dao găm để nói với bọn họ một đạo lý rằng. Ta không yêu cầu các ngươi thứ gì khác, chỉ cần nghe lời ta là đủ rồi.
Người bị chặt đầu cũng được đãi ngộ khác nhau. Những binh lính thà chết không đầu hàng kia được Phương Giải hạ lệnh hậu táng, sau đó trợ cấp cho gia đình bọn họ. Tuy điều này không thể trấn an được sự bi thương và phẫn nộ của người nhà người chết, nhưng đây vốn là chuyện nên làm. Về phần thi thể của đám lưu manh vô lại kia, tùy tiện mang vứt ra ngoài thành, mặc cho dã thú ăn thịt.
Tới khi Phương Giải phá tòa thành kế tiếp, có lẽ không còn người nào cảm thấy phá thành là cơ hội phát tài nữa rồi.
- Đại tướng quân!
Phương Giải đang trên đường trở lại phủ thành chủ, thì Nhiếp Tiểu Cúc bước nhanh tới nói:
- Phó Chính Nam đi rồi, chỉ mang theo gia quyến. Trời vừa mới sáng liền ra khỏi thành.
Y đưa thứ gì đó cho Phương Giải:
- Để lại hai bức thư.
Phương Giải nhận lấy thư mở ra nhìn. Bức thư thứ nhất là viết cho hắn. Bức thư thứ hai là viết cho thành chủ thành Phong Bình Chu Xanh Thiên.
Phương Giải mở thư ra đọc, sau đó không nhịn được.
Bức thư gửi cho hắn không nói gì, thậm chí ngay cả lời cảm ơn cũng không có. Nội dung là bản thân Phó Chính Nam cũng cảm thấy rất kỳ quái, vì sao bại trong tay Phương Giải mà lại không có chút oán hận nào. Y nói với Phương Giải rằng trong thành Đại Lý có một đám người nước ngoài, mang theo không ít hỏa khí là để đối phó với hắn. Mộ Dung Sỉ còn chiêu mộ rất nhiều khách giang hồ, trong đó có người đại tu hành. Y nói cho dù y không có hảo cảm với Phương Giải, nhưng cảm thấy người như Phương Giải chết thật là đáng tiếc, cho nên mới nhắc nhở hắn cẩn thận. Mộ Dung Sỉ làm người âm tàn giảo hoạt, chớ coi thường vẫn tốt hơn.
Y có nhắc tới bức thư gửi cho Chu Xanh Thiên, là khuyên nhủ Chu Xanh Thiên. Y và Chu Xanh Thiên không tính là bạn tốt, nhưng có mấy phần giao tình. Hy vọng nếu Chu Xanh Thiên đầu hàng, thì Phương Giải cũng có thể cho Chu Xanh Thiên một chỗ yên ổn để sống.