Phương Giải nhìn bức thư gửi cho Chu Xanh Thiên, nhưng không mở ra.
- Độc Cô Văn Tú đã tới chưa?
Hắn bỗng nhiên hỏi một câu.
Nhiếp Tiểu Cúc nghĩ một lát rồi nói:
- Hôm qua hỏi người của Kiêu Kỵ Giáo, Độc Cô hẳn là đã tới Ung Châu rồi. Nhiều nhất sáu bảy ngày sau có thể đuổi kịp đại quân.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Không chờ được y nữa. Tới chỗ quan văn hỏi xem, có ai có thể bắt chước được bút tích của người khác, mang tới gặp ta. Mặt khác, lệnh cho Phi Báo Quân, Phi Sư Quân và bộ binh của Tần Viễn, toàn bộ rút khỏi thành, chỉ để lại binh mã của Trần Định Nam. Binh mã rút khỏi thành vẫn phong tỏa con đường xung quanh, không được có người nào đi về hướng thành Phong Bình.
Nhiếp Tiểu Cúc khó hiểu:
- Đại tướng quân có ý gì vậy?
- Lừa người!
Phương Giải đáp hai chữ, lập tức trở về phủ thành chủ nghỉ ngơi. Dựa theo phân phó của hắn, đại đội binh mã của Hắc Kỳ Quân mới vào thành chưa tới một ngày lại phải rời khỏi thành, tiếp tục bày trận ở phía bắc, làm bộ như bất kỳ lúc nào cũng có thể công thành. Phương Giải ngủ nửa ngày, lúc tỉnh cùng Mộc Tiểu Yêu làm một trận uyên ương nghịch nước, ăn vài thứ, đám quan văn mà Nhiếp Tiểu Cúc tìm tới đã chờ ở bên ngoài, có mười mấy người.
Phương Giải lấy ra bức thư mà Phó Chính Nam gửi cho hắn, bảo đám quan văn nhìn qua một lần:
- Bắt chước chữ viết của Phó Chính Nam. Viết một lần không giống thì viết mấy lần. Ai cảm thấy khá giống rồi thì liền đưa cho ta xem.
Đám quan văn này không biết Đại tướng quân muốn vậy để làm gì, nhưng bọn họ vẫn nghe theo lệnh, không người nào dám hỏi linh tinh. Trong lúc nhất thời, mười mấy người ngồi nghiêm chỉnh, chỉ nghe thấy tiếng bút sàn sạt. Qua chừng nửa canh giờ, mới có người cầm một tờ giấy đưa cho Phương Giải. Phương Giải nhìn một lúc khẽ lắc đầu, ra hiệu cho người này có thể rời đi.
- Đại tướng quân, thuộc hạ thấy người này bắt chước đã khá giống rồi.
Kỳ Lân đứng ở bên cạnh, cúi đầu nói.
- Đã giống, nhưng chỉ là nhìn toàn cục, còn nếu nhìn kỹ thì vẫn thấy sự khác biệt nho nhỏ. Người này đang làm việc ở chỗ nào?
- Ở Quân Nhu Doanh, xử lý sổ sách.
- Người này quá sốt ruột biểu hiện bản thân rồi.
Phương Giải lắc đầu:
- Người này không thể trọng dụng. Ghi nhớ tên họ của y, về sau khảo hạch thì nhắc nhở ta. Y là người đầu tiên đi ra cho ta xem, không phải vì tự tin, mà là vì y sợ đi sau người khác..
Phương Giải chỉ chỉ, trên tờ giấy có một chữ viết sai, hiển nhiên là do vội vàng, ngay cả kiểm tra lại cũng không làm.
- Chỉ vì cái trước mắt mà sợ đi sau người khác. Người này ngay cả tư cách làm sổ sách cũng không thích hợp. Tí nữa an bài y tới chỗ Ngụy Tây Đình làm việc. Bảo Ngụy Tây Đình tìm công việc nào đó cho y làm là được.
Kỳ Lân không nhịn được hơi sửng sốt, thầm nói vì sao mình không nhìn ra được nhiều như vậy? Tuy nhiên nghĩ lại, Đại tướng quân nói đúng là có đạo lý. Người này quá nóng lòng biểu hiện bản thân, sợ người khác dâng lên trước thì chiếm hết sự nổi bật. Tính cách như vậy quả thực không thích hợp làm sổ sách ở Quân Nhu Doanh.
Lại qua nửa canh giờ, lục tục có người mang thư bắt chước lên. Phương Giải cẩn thận nhìn một lúc lâu, chọn ra ba người bắt chước giống nhất.
- Chuẩn bị giấy và bút lần nữa, dùng những thứ trong thư phong Phó Chính Nam ấy.
Đợi ba người chuẩn bị xong, Phương Giải phân phó:
- Ta đọc các ngươi viết, không được sai một chữ. Không cần phải quá tinh tế, hơi thô lỗ một chút cũng được.
Sau đó hắn bắt đầu đọc, ba người kia bắt đầu viết, người nào cũng rất khẩn trương.
Sau khi nghe Kỳ Lân nói, bọn họ rốt cuộc hiểu được Đại tướng quân muốn làm gì, không nhịn được thầm khen một tiếng. Đợi ba người kia viết đi viết lại mấy lần, Phương Giải lựa chọn bức thư giống nhất trong đó, cũng không bỏ vào phong thư, mà gập lại đưa cho Trần Hiếu Nho:
- Phái người đắc lực, mặc quần áo thân binh của Phó Chính Nam, rồi chọn một con ngựa từ trong bại quân của Phó Chính Nam đi tới Phong Bình, giao bức thư cho Chu Xanh Thiên. Thư để trong người, dùng tốc độ nhanh nhất để gửi, không cần để ý mồ hôi làm ướt bức thư. Ướt mới là tốt.
- Tuân lệnh!
Trần Hiếu Nho lên tiếng, vội vàng ra lệnh cho cấp dưới đi làm.
- Gọi những Kiêu Kỵ Giáo dấu ở trong thành Khánh Nguyên tới đây, ta muốn mời bọn họ uống rượu. Ngày hôm qua bảo các ngươi hỏi thăm gia quyến của bọn họ ở chỗ nào, đã hỏi chưa?
- Đều đã hỏi rõ ràng!
- Phái người, tặng mỗi nhà một nghìn lượng bạc, mười tấm lụa, mỗi nhà được chia một trăm huân điền.
Phương Giải thản nhiên nói:
- Có công thì có thưởng, hơn nữa phải thưởng thật lớn.
…
…
Trường Giang
Bến tàu thị trấn Trường Phong
Xe ngựa tới cách bến mấy trăm mét liền dừng lại. Lão già nhảy xuống, đẩy cái nón tre lên, nhìn về phía bến tàu. Có lẽ do chiến loạn, nên bến tàu rất vắng người. Bờ sông có một loạt con đò đang đợi việc, thoạt nhìn rất có trật tự.
Không xảy ra chuyện tranh đoạt khách. Những thuyền đò rảnh rỗi thì tụ lại nói chuyện trên trời dưới dất.
Cầu tàu bên kia, có một đoàn người dường như đang chờ qua sông, bọn họ cò kè mặc cả với người chèo thuyền. Nhìn có vẻ như là vọng tộc nào đó, khoảng trăm người. Bến không có quan thuyền, chỉ có thuyền nhỏ, những người này muốn qua sông thì cần ít nhất bốn, năm chiếc thuyền thì mới qua sông được. Do đại quân triều đình chiến đấu kịch liệt với phản quân La Đồ, lúc La Đồ bại lui đã mang hết thuyền lớn ở ven bờ tới Giang Nam rồi, phỏng chừng quan thuyền cũng đã bị cướp đi.
Tuy chiến tranh vẫn đang diễn ra, nhưng dân chúng ven bờ còn phải ăn cơm, nên việc đưa đón khách qua sông vẫn phải tiếp tục.
Trong loạn thế, vẫn còn giữ được trật tự tốt như vậy, thật khiến người ta ngạc nhiên.
- Phải lưu lại xe ngựa ở bờ bắc rồi. Không có thuyền lớn, chúng ta không thể trực tiếp qua sông, phải thuê một con thuyền đi nghịch lưu, tới chỗ giao nhau
của sông Hoàng Ngưu và Trường Giang thì mới xuôi nam. Không biết có thuyền nào đồng ý đi quãng đường xa như vậy không?
Lão già nói vào trong xe ngựa.
Một ngón tay đẹp đẽ vươn ra từ xe ngựa, năm ngón tay thon dài trắng ngần, trong lòng bàn tay có một miếng ngọc bài.
- Đây là thứ duy nhất mà ta mang theo, hẳn là có giá trị không thấp. Đổi cái này ra bạc đủ để cho một nhà ăn mười năm.
Nói chuyện chính là Trưởng Công chúa Đại Tùy, Dương Thấm Nhan
Lão già chính là giáo viên của Diễn Võ Viện Ngôn Khanh. Ông ta nhìn ngọc bài, nói:
- Loạn thế hoàng kim, thịnh thế trâu báu, người chèo thuyền không nhìn ra được thứ này đâu.
Ông ta nói:
- Tiểu tử họ Tạ, ta không tin ngươi không mang theo bạc trên người.
Nam tử trẻ tuổi cúi đầu đọc sách cười cười, đưa cái bọc bên cạnh tới:
- Ta là người của Tạ gia, thiếu gì thì thiếu nhưng không thiếu bạc. Số bạc trong cái bọc này đủ để mua tất cả đò trong bến. Lão thích thì dùng, thuê một con thuyền để đi, lại thuê mười con thuyền để đập phá cũng được.
- Khoe của à?
Ngôn Khanh lườm vào xe ngựa một cái, không khách khí nhận lấy cái bọc. Cái bọc rất nặng, hiển nhiên số lượng không ít.
Ông ta đi tới bến bên kia, còn chưa kịp hỏi ai đồng ý lái đò, thì đã nhìn thấy một thiếu niên cưỡi con bò già từ xa xa đi tới. Thiếu niên này vừa đen vừa xấu, tay cầm gậy trúc, trên gậy trúc là một miếng thịt tươi rất lớn.
…
…
Trên thuyền nhỏ.
Vài người ngồi trên đều có sắc mặt rất khó coi.
Dương Thấm Nhan nhìn bọn họ, miệng há lớn lại không biết nên nói cái gì.
Thiếu phụ ngồi gần nàng nhất, thoạt nhìn như bình tĩnh nhất trong mấy người, nhưng Dương Thấm Nhan lại phát hiện, bàn tay của thiếu phụ kia luôn khẽ run. Đó là một đôi tay có thể đập sụp cây cầu đá chắc chắn. Dương Thấm Nhan không hề nghi ngờ uy lực của đôi tay đó, bởi vì nàng từng tận mắt chứng kiến.
Lão già Ngôn Khanh ngồi đối diện không phát run, nhưng sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy. Ông ta có một thói quen, chính là giấu tay trái vào trong ống tay áo. Bởi vì ở ống tay áo bên trái của ông ta có một cái túi da hươu, mà tất cả ám khí đều từ chỗ đó. Hiện tại túi da hươu để bên cạnh chân ông ta, đã quắt lại, bên trong trống rỗng.
Thư sinh trẻ tuổi tuấn mỹ dùng một cái khăn tay lau bàn tay. Máu thấm vào cái khăn tay. Lòng bàn tay của y đã nứt ra. Cây kiếm đặt bên cạnh y, chỉ còn một nửa, nửa kia không biết đã rơi ở chỗ nào. Lúc này thanh kiếm gãy nhìn rất bất lực. Dương Thấm Nhan nhớ thanh trường kiếm kia phát ra tiếng như rồng gâm, nhớ lúc kiếm vung lên có thể chém đứt cả người lẫn cây đại thụ. Nhưng hiện tại kiếm đã bị gãy đôi rồi.
Ba người, đối đầu với một thiếu niên cưỡi bò.
Bị đánh bại.
- Cảm ơn!
Thiếu phụ nhìn thoáng qua cô gái nông thôn đang chèo thuyền, rất trịnh trọng nói một tiếng cảm ơn.
- Cảm ơn ta cũng không ích gì. Nếu tiểu tử cưỡi bò kia muốn giết người, cho dù ta có ra tay cũng không ngăn cản được. Tu vị của ta không mạnh bằng các ngươi, cho dù đột nhiên ra tay khiến cho y bất ngờ, nhưng dù ta và bốn người các ngươi liên thủ lại cũng chưa chắc đỡ nổi. Y còn chưa dốc hết toàn lực, chắc mọi người cũng nhìn ra được.
- Hình như ta đã từng gặp qua cô.
Thư sinh trẻ tuổi nhìn cô gái nông thôn, nói:
- Ở trong cửa hàng của Phương Giải?
- Ừ.
Cô gái nông thôn gật đầu.
Nàng tên là Đỗ Hồng Tuyến
Nàng là lão bà của Tô Đồ Cẩu.
Từ sau khi Di Thân Vương tạo phản, nàng liền rời khỏi Trường An rồi tới sống ở Trường Giang. Những con đò này tuân theo quy củ như vậy, cũng là do có nàng. Lúc trước lão viện trưởng Vạn Tinh Thần tung một kiếm cách bảy, tám trăm dặm từ Trường Giang đâm thủng kim thân của La Diệu rồi chết ở đây. Chính là nàng chôn cất lão viện trưởng.
- Vì sao y không muốn ra tay?
Thiếu phụ thì thào hỏi.
Trong lòng Dương Thấm Nhan căng thẳng, bỗng nhiên nghĩ tới lúc rời đi, thiếu niên cưỡi bò kia nhìn mình. ÁNh mắt của y rất phức tạp, trong đó có một sự hiền lành khiến nàng không thể giải thích được vì sao. Thật giống như một vị trưởng bối nhìn con cháu của mình, rất khó lý giải.
Bờ Trường Giang
Tướng quân áo giáp nhìn thoáng qua vết thương trên vai của Phác Hổ:
- Đệ thua?
Phác Hổ lắc đầu:
- Không thua, nhưng không thắng.
Tướng quân áo giáp trầm mặc một lúc rồi gật đầu:
- Đi cũng đã đi rồi, một đứa con gái, không có trở ngại gì quá lớn. Ta nói rồi, cuối cùng ta sẽ lưu lại một người cho Dương gia.