Yến tiệc long trọng, vũ nữ đung đưa trong tà áo lụa thướt tha, đàn ca sáo nhị càng làm cho điệu nhảy thêm mị ma cuốn hút.“Những tỷ tỷ này hở đúng chỗ, che đúng điểm, thật giống như minh nguyệt lấp ló sau những tà lá rối ren, thoắt ẩn thoắt hiện đầy huyền bí, muốn để con người ta trầm luân kiếm tìm sự tường minh.”“Ren…Ren sao? Tiểu sư phụ ngươi đang nhìn chỗ nào vậy.” Yên Hưu Lộc mặt đỏ mọng thì thào với Thanh Minh.Với một kẻ như Yên Hưu Lộc, các vị tỷ tỷ vũ lệ như thế này thật có tính khiêu chiến với hắn.
Kiếp trước xem phim cổ trang, những điệu múa trong yến tiệc của vua đầu có hoa lệ như thế này.“Ta là chính nhân quân tử, chỉ nhìn chỗ có vải mà thôi.” Thanh Minh yên nhiên đáp.Yên Hưu Lộc nghe vậy, hình tượng Thanh Minh trong đầu hắn lại nâng lên một tầm cao mới, cảm giác hình tượng ấy như đang bệ nghệ chúng sinh mà dạy bảo: Nữ nhân… cũng chỉ là hồng phần khô lâu, yêu làm chi cho sầu, cầu làm chi cho khổ?Theo lời Thanh Minh, hắn cũng bắt đầu tìm chỗ có vải mà nhìn.
Váy lụa thướt tha, mỏng manh và mịn màng.Nhưng mà có gì đó sai sai, những chỗ có vải không phải càng có sức sát thương sao? Yên Hưu Lộc suýt nữa phụt máu mũi.Trong điện tiệc giờ rất đông, đa số là các đại thần ngồi bàn chính phía trước, phía sau ngồi ở bàn phụ là các hậu bối theo cùng.“Tiểu sư phụ, ta thấy ánh mắt của mấy vị tiểu thư nhìn chúng ta không có thiện cảm.” Yên Hưu Lộc hơi xấu hổ thỏ thẻ.“Là nhìn ngươi, không phải chúng ta.
Nhìn mặt ngươi xem, chưa gì đã đỏ.
Việc này chứng tỏ ngươi vừa nhìn chỗ phi lễ, khuôn mặt đỏ lên tà dâm.
Còn ta, dù cho các nàng có sa ngã vào lòng thì ta cũng sẽ gặt nhẹ tay đẩy ra, không hề rung động.” Thanh Minh nói mà chẳng hề rời đi điểm nhìn, hai từ “rung động” đang lấp đầy ánh mắt của hắn.Đúng thật là lòng hắn không rung động, như ở đây có rất nhiều rung động.“…”Ngự Cần Vi truyền âm cho hai bọn họ:“Nói nhỏ chút, phe văn sĩ đối lập đang xem thường ta vì hai người đấy.”Yên Hưu Lộc không bằng lòng, hắn nói với lên.“Nhạc phụ, người cười nãy giờ cũng vẫn chưa ngưng kìa.
Ta có thể mách nhạc mẫu.”Lại thấy Ngự Cần Vi truyền âm.“Mách đi, ta cho ngươi mách.
Ngươi làm sao mách được hết mười mấy người nhạc mẫu của ngươi cơ chứ.”Phá vỡ đi nhốn nháo, Tể tướng ngồi đối diện có lời tâu.“Khởi bẩm hoàng thượng, do chiến sự mà kỳ thi Đình đã bị hoãn, thiết nghĩ không thể hủy.
Còn hơn một tháng nữa là tới Xuân, vi thần đề nghị tổ chức cho xong trong mùa Đông năm nay.”“Gấp gáp vậy, liệu có chuẩn bị kịp?” Hoàng thượng dừng lại chén rượu trên môi, nhìn về phía tể tưởng hỏi.“Bẩm, bộ đề năm này gần như đã xong xuôi, đều do công sức của Nhị hoàng tử.”Tiếp lời, mấy vị quan văn cùng phe cũng hết lời ca ngợi.“Nhị hoàng tử học thức uyên bác, quả là phúc của Lạc Nam.”“Phải, những năm gần đây nhân tài lớp lớp, tất cả đều có bàn tay của Nhị hoàng tử ươm mầm.”Nhị hoàng tử đứng lên kính rượu mọi người.
Hắn có dáng dấp thanh mảnh, quần áo có phần nho nhã nhẹ nhàng, đối lập với Tam hoàng tử ở phía hàng bên.“Các vị đại nhân quá lời, đều là công sức của Thái học, ta cũng chỉ cố gắng hết sức mình.”“Được, vậy thi Đình lần này sẽ do Nhị hoàng tử đứng ra chủ trì.”“Tạ phụ hoàng tin tưởng.”Bên phe Tam hoàng tử thấy thế cũng không yên.
Một vị tướng quân nâng chén với ý vị chúc mừng.“Mừng Tam hoàng tử đại thắng trở về, tuy là cùng Ngự thành chủ tương hỗ đánh trận nhưng trận cuối một thân một mình giết đỏ Kiên Giang, Sử quan đại nhân nên ghi lại tỉ mỉ.”“Hạo nguyên soái dù không nhắc nhở bản quan cũng đã bắt đầu chép chiến tích rồi, quả thực là một trận chiến tiêu biểu, Đỗ Long ngày đó tại Kiên Giang còn thấy được máu loang ba ngày.”Nhớ lại ngày đó, cả quan văn quan võ dù ở phe đối lập cũng gật đầu tán dương Tam hoàng tử.Thanh Minh nghe vậy bỗng chốc suy nghĩ thất thần.
Từ trong tay áo, hắn lôi tấm bản đồ ra quan sát kín đáo một lượt.“Đúng vậy, Tam nhi và Ngự thành chủ lần này lập đại công, yến tiệc hôm nay là trẫm đích thân chuẩn bị tiếp đãi hai người.
Vậy, trẫm sẽ đích thân tới chúc rượu.”Hoàng thượng Lạc Nam khí thế rất uy nghi, nhưng cũng cho người ta cảm giác thân thiện dễ gần.
Lạc Đế tới bàn Ngự Cần Vi trước, hai người nâng ly uống một hơi dài.“Không biết hai tiểu huynh đệ này là…” Lạc Đế nhìn Yên Hưu Lộc và Thanh Minh hỏi.“Đây là hiền tế vi thần, có hắn là thế hệ này Cẩm thôn.” Ngự Cần Vi chỉ về hai người phía sau giải thích.“Thì ra là hậu bối Yên gia náo loạn mấy tháng trước, rất có khí phách.” Lạc Đế hết lời với Ngự thành chủ, quay sang nhìn Yên Hưu Lộc nói.“Hồi còn trẻ có vào ra một vài năm với cha ngươi, cũng coi như là huynh đệ.”“Tạ bệ hạ coi trọng tình xưa.” Yên Hưu Lộc chắp tay nói.Lạc Đế quay sang nhìn Thanh Minh, nói.“Ngươi là thế hệ này Cẩm thôn nhất mạch? Hồi còn trẻ ta cũng đã từng gặp qua thế hệ trước nhà ngươi.”“Tạ bệ hạ quan tâm.”Nói vài lời đơn giản, Lạc Đế rời đi tới bàn Tam hoàng tử.
Lại thấy Ngự Cần Vi truyền âm cho Thanh Minh.“Được rồi, sau yến tiệc ngươi có thể rời đi.
Ta dẫn ngươi vào cung chỉ để ngươi và bệ hạ gặp nhau một lần.”Thanh Minh vẫn chưa dùng được truyền âm thuật, hắn đành nói nhỏ với lên.“Thành chủ đừng chơi đùa với ta như vậy.
Để một tên dân đen gặp hoàng thượng, lý do như vậy sao gặt được ta?”“Vậy ngươi muốn ở lại đoạn hậu cho ta?” Ngự Cần Vi truyền âm lại.“Không không, tạ thành chủ khai ân.” Thanh Minh vội lắc.“Nói cho ngươi biết cũng không sao.
Ngươi nghĩ Cẩm thôn của ngươi yên bình bao nhiêu thế hệ là do may mắn? Mấy tháng trước có một xoáy nước khổng lồ quyết sạch nơi ấy, là do ai chặn? Ngươi nghĩ vài mánh ở Ngự phủ qua mắt được ta?”Thanh Minh nghe vậy giật thót trong lòng, hắn run run hỏi lại.“Mong thành chủ nói rõ.”“Ngươi chỉ cần biết một điều Cẩm thôn do Ngự gia bảo vệ là được.
Ngày ấy, chặn một chiêu Tu Di Thủy Sơn của hai